Hồng Liên Bảo Giám

chương 2179: chến phật (8)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong vị diện, Phật tổ tay cầm bình bát, một đóa kim liên lập tức héo rủ và không thể khôi phục lại được.

Trong tay Tô Kính, Nghịch Lân Mâu run rẩy, Khai Thiên một kích của mình khẳng định không thể phá được Phật quốc. Phật tổ trực tiếp tiêu hao hết một phần ba lực lượng chính là muốn đánh chết Tô Kính.

Lực lượng này sẽ tổn thất vĩnh cửu. Trên mặt đất Phật quốc là chân thật, nếu như chỉ là ảo cảnh, cho dù là pháp tắc đầy đủ cũng không thể ngăn cản Tô Kính.

Hai cánh của Tô Kính co rút lại, nó không thể hóa thành thanh minh vũ dực.

Hắn ngẩng đầu nhìn màu sắc trong mắt hòa thượng xoay tròn không ngớt, vô số bóng dáng bay ra và rơi vào trong Phật quốc và hóa thành tín đồ.

Phật tổ vì đánh chết chính mình lại tiêu hao bổn nguyên lớn như thế.

Tô Kính cũng là người quyết đoán, hắn không chút do dự cởi Long Xà Bát Cảnh Hồ nện vào ăặt đất, chỉ nghe âm thanh ầm ầm vang lên, Long Xà Bát Cảnh Hồ hóa thành cung điện to lớn nện vào Phật quốc.

Cung điện cao lớn vạn trượng, nó cưỡng ép phá hủy cấm chế trong phạm vi ngàn dặm của Phật quốc, hai mắt hòa thượng phun ra máu màu vàng, hành động phóng thích tín đồ bị Tô Kính cắt ngang.

Ta cam lòng dùng Địa Tiên vũ trụ đập phá Phật quốc của ngươi, không thành công thì thà rằng đại đạo tiêu vong!

Tô Kính nói lời này là dùng thần thức phóng thích ra, nó hóa thành lôi đình ngưng kết trên bầu trời và nổ vang. Bình bát trong tay Phật tổ lại mất một đóa kim liên...

Cả vị diện kêu rên, kim quang khắp mặt đất, từng tòa bảo tháp bay lên, Phật tổ đã biết rõ thời điểm Tô Kính phản kích, cũng hiểu một phần ba lực lượng không thể áp chế nổi Địa Tiên.

Phật tổ điên đảo càn khôn, hắn kéo đám người Tô Kính ra khỏi thế giới của mình, lại đưa năm phân thân vào, trong tay hắn cầm bình bát, sau lưng có chùa miếu xuất hiện.

Tô Kính nhìn bên cạnh, phát hiện không có bóng dáng Tô Mộ và những người khác. Phật quốc trên mặt đất bị chính mình phá vỡ một lần và xuất hiện lần nữa, pháp tắc biến hóa đã không phải thứ Tô Kính quen thuộc.

Gương mặt Phật tổ lúc này thay đổi thành dữ tợn, mặt mày tục tằng, và râu ria lộn xộn. Tô Kính tìm không thấy đám người Tô Mộ nhưng có thể cảm giác được bọn họ. Trong tay Phật tổ cầm phật châu và ném vào trong dòng suối, lúc này hắn đi vào trong miếu.

Khuôn mặt thay đổi chỉ là chuyện trong nháy mắt. Tô Kính biết rõ đây là áp chế không nổi bổn nguyên vũ trụ song song. Đáng tiếc bản thân mình không thể bắt lấy cơ hội này.

Tô Kính tuyệt không tiếc nuối, hắn không cách nào nắm chặt hướng đi của Phật tổ, lúc có sơ hở là Phật tổ cố ý bạo lộ ra, nếu mình dám xông tới chắc chắn sẽ trúng chiêu.

Tâm tính Tô Kính vững vàng, Long Xà Bát Cảnh Hồ của hắn chưa bao giờ rời khỏi hông, cũng không có biến hóa thành cung điện. Nghịch Lân Mâu đang nằm trong tay của hắn, hắn đi từng bước tới dòng suối nhỏ.

Hắn dừng ở mép nước,. dòng suối rộng ba thước, phàm nhân cũng có thể nhẹ nhõm vượt qua, hắn cúi đầu xem xét.

Dòng suối nhỏ rộng ba thước, sâu không thấy đáy, trong hai mắt Tô Kính xuất hiện vòng tròn xoay tròn giống như tinh vân.

Dòng suối nhỏ này giống vực sâu trong Vị Lai Phật quốc, kết cấu thế giới khác.

Tùy tiện xông qua có lẽ sẽ bị đưa tới nơi khác. Tô Kính sợ nhất là bốn người tách nhau ra, chính hắn còn có thể kiên trì, không có mình thì áo lực của Phật tổ nhỏ rất nhiều, Đàm Viêm không kiên trì nổi.

Đàm Viêm hiện tại biến thành nhược điểm, là bẫy rập nhưng điều kiện tiên quyết là Tô Kính không thể tách ra khỏi mọi người.

Trên mặt đất Phật quốc có thể sử dụng tiên thuật nhưng bị Phật tổ hạn chế.

Tô Kính liếc mắt nhìn vào dòng suối nhỏ bên ngoài chùa miếu, hắn ngẫm lại, ngón tay điểm vào sau lưng, hình chiếu Ngũ Trang Quan xuất hiện trên Phật quốc.

Trong Ngũ Trang Quan, hình chiếu nhân sâm quả thụ trực tiếp cắm rễ trong Phật quốc, cả đạo quan lập tức biến thành chân thật.

Dòng suốt yên lặng bắt đầu phát ra âm thanh.

Bóng lưng Phật tổ lúc này biến mất, hắn đi vào trong tĩnh thất. Hắn ngồi xuống bồ đoàn và dặt bình bát xuống, ba đóa hoa sen đã héo hai đóa, còn lại một đóa thiếu mất mấy cánh hoa.

Tu hành cho tới hôm nay, đại bộ phận bổn nguyên đều bị tiêu hao hết, cũng may làm như vậy đồng thời tổn thất là bổn nguyên của vũ trụ song song, bổn nguyên vũ trụ song song tạm thời cũng không cách nào nhấc lên sóng gió, từ góc độ chiến đấu mà nói bản thân mình không tính là ăn thiệt thòi.

Thiên ma, cái này gọi là Tô Kính thiên ma chính là kiếp số lớn nhất của mình. Từ khi bắt đầu đến nay, trải qua bao nhiêu sóng gió, thiên ma trước mắt tu hành bao nhiêu năm? Vậy mà có thể bức mình đi vào tuyệt lộ.

Hắn làm sao tìm được đến vũ trụ song song?

Phật tổ biết rõ Tô Kính tạm thời không đi qua nhỏ suối, hắn sửa sang suy nghĩ của mình, đồng thời cũng ổn định tâm tình, trong tay của hắn có một hạt sen đăt trong bình bát, hắn sớm thu hồi ngư long, lúc liều với Nghịch Lân Mâu của Tô Kính, ngư long đã có chút uể oải, nó đang nằm bên trong và lắc lắc cái đuôi.

Phật môn kim thân, bổn nguyên dễ dàng bồi dưỡng, bởi vì hao tổn thời gian quá dài. Hạt sen muốn phát triển thành đại quang minh phật tính cần thời gian trăm triệu năm.

May mắn chỉ cần có hạt giống dự bị, lần này không chết sớm muộn gì cũng có thể tu hành trở về.

Hệ thống khế ước giả vẫn còn, có nhiều người thay mình sưu tập pháp tắc như vậy, thời gian sẽ rút ngắn đi rất nhiều. Phật tổ vươn tay hái kim liên héo rũ xuống, hắn cầm trong tay và hóa thành hai quyển kinh phật.

Đại Niết Bàn Kinh, Vô Lậu Tổn Tiên Kinh.

Hắn cùng khép hai quyển kinh thư với nhau, một đen một trắng, sau khi dung vào một chỗ liền đặt vào tay áo.

Trong bình bát, đóa kim liên cuối cùng khôi phục vài phần sinh khí, cánh hoa giãy dụa chuyển hướng Phật tổ. Phật tổ thấp giọng nói:

- Yên tâm, yên tâm.

Kim liên lúc này bất động, Phật tổ thở dài một tiếng, lại lấy một viên xá lợi ném vào trong nước,ngư long mở miệng nuốt vào.

- Ngươi cũng thoải mái, buông lỏng tinh thần, trông coi căn bản là tốt rồi.

Phật tổ hòa nhã nói.

Ngư long lúc lắc cái đuôi, thân thể lại chui vào trong nước và bất động. Phật tổ bật cười, trong nụ cười còn có vài phần ngây thơ..

Tô Kính cũng không lướt qua dòng suối nhỏ, quay người tiến vào Ngũ Trang Quan, hai đồng tử nghênh đón.

Tô Kính nói:

- Ân, hai người các ngươi tu hành bao lâu?

- Bẩm lão gia, đã trăm năm.

- Rất tốt, trăm năm thành tựu Chân Tiên thật sự là không dễ, không nên bị bên ngoài mê hoặc.

Tô Kính thuần thuần dạy bảo, hai đồng tử gật đầu đồng ý. Ánh mắt lại nhìn ra bên ngoài, dòng suối đối diện có miếu của Phật tổ tỏa sáng.

Truyện Chữ Hay