“Tôn nhi vương tử xin dập đầu chào tổ phụ, tổ mẫu."“Cháu trai ngoan, mau dậy đi, mau dậy đi!” Vương lão thái thái lần này không đợi được trượng phu gọi lên, vội vàng đỡ cháu trai lên.“Thật sự là một tiểu tử cường tráng!” Vương lão thái thái cười nhéo nhéo cánh tay Vương Tử Tử Đằng lớn lên ở biên quan, thân thể so với Vương Tử Thắng cách năm tuổi còn tốt hơn, cánh tay rắn chắc, lông mày như hai thanh đao sắc bén, dáng vẻ cao ngất ổn cùng cũng được bái kiến trưởng bối, Vương Sóc nhịn không được, tiến lên hai bước cúi người thật sâu, lúc này nàng luyến tiếc cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm cha mẹ, trong miệng nói: "Nữ nhi thỉnh an cha mẹ, vấn an ca ca...""Hài nhi ngoan, Ngũ nhi, Ngũ nhi." Quận chúa kéo Vương Sóc lên, bà ấy đã sớm nhìn thấy Vương Sóc bên cạnh đã kích động đến rơi lệ, lúc này nhìn kỹ, nước mắt đã được lau sạch sẽ, nhưng hốc mắt vẫn đỏ như trước, thấy nàng trên đầu đeo dây cột tóc, trên người mặc đều là đồ bà ấy gửi từ biên quan về, trong lòng vạn phần an Sóc không biết trong miệng mẫu thân gọi là Ngô nhi, hay là Ngũ nhi, nhưng trong lòng thật sự nhịn không được tâm tư quay cuồng, thật vất vả mới ngưng nước mắt, lúc sau lại rơi phụ Vương Thủ Trung cũng ở một bên sờ sờ đầu nàng, nói: "Lớn rồi, xinh đẹp rồi.”Tam thẩm liên tục an ủi nói: "Đại ca đại tẩu cũng có thể đừng đau long nữa, đây là chuyện tốt, cả gia đình ta đoàn viên đại sự, đại tẩu đừng khóc, Vương Sóc cũng nên cười mới đúng.
Nhìn xem, uy nghiêm tướng quân của chúng ta đều đỏ hốc mắt.”Mọi người ầm ầm cười, vội vàng ngồi xuống, chuẩn bị tỉ mỉ tâm này, Vương Tử Thắng vẫn đứng bên cạnh lão thái thái mới xuất liệt, quỳ gối trên đệm ở giữa, dập đầu cho Vương Thủ Trung, quận chúa, nói: "Hài nhi thỉnh an phụ thân mẫu thân, phụ thân mẫu thân đã vất vả rồi!"“Mau đứng lên." Vương Thủ Trung gọi nhi tử lên, lúc rời đi đứa nhỏ mới đến bên hông hiện giờ đã cao lớn đến bả vai, Vương Thủ Trung không giỏi ăn nói, tâm tình kích động, lại không biết nói cái gì cho phải, chỉ nhiều lần lẩm bẩm "Hài nhi ngoan! Hài nhi ngoan! "“Mới ngày nào còn là một đứa nhỏ ngây ngô, con hiện giờ đã lớn rồi, đều là lão thái gia lão thái thái dạy dỗ tốt." Quận chúa cũng lôi kéo Vương Tử Thắng không buông tay, cẩn thận xem qua, lại nịnh nọt cha mẹ chồng nói.“Đó là chuyện đương nhiên, đó là cháu trai lớn của ta mà!” Vương lão thái thái mặt mày hớn hở, thao thao bất tuyệt kể bao chuyện nhỏ hàng ngày của Vương Tử Thắng, nghe vừa thú vị lại vui mừng.“Thật là một lão thái thái dông dài, nhi tử phong trần mệt mỏi chạy về, trước tiên để cho hắn trở về rửa mặt chải đầu đi, còn nhiều chuyện để nói lắm, sau này vẫn còn thời gian nhiều!" Vương lão thái gia thập phần cao hứng nói: "Mau đi, buổi trưa còn có gia yến, hai đệ đệ của con cũng đang chờ cùng con hàn huyên nói chuyện!”“Lão già ông biết cái gì, ta cùng nhi tử nói mấy câu có làm sao." Vương lão thái thái cùng Vương lão thái gia tình cảm ngược lại rất tốt, cơ hồ làm bạn cả đời, cãi nhau hai câu cũng là cười nói."Mẫu thân nói phải, nhi thấy giá trước đó đã rửa mặt chải đầu, vừa vặn bồi nương nói chuyện." Vương Thủ Trung mỉm cười, phần nghiêm túc của tướng quân kia phai nhạt không ít."Thôi, thôi, mau trở về nghỉ ngơi trước, cũng để cho nô tài trong viện của con cũng được hưởng chuyện vui của chủ tử, viện của con mẫu thân con đều cho người ngày ngày quét dọn! Chăn gối đều mới phơi nắng thơm tho.”“Vẫn là mẫu thân hiểu con, đêm nay con nhất định sẽ ngủ một giấc ngon!” Vương Thủ Trung tính tình cũng thật thà như tên cùng diện mạo, nói chuyện luôn đi vào lòng người.
Vương lão thái thái vui đến mức nhếch miệng đến tai, phất tay bảo bọn họ trở tử nhà nhị thúc, tam thúc cũng bái kiến Vương Thủ Trung và quận chúa, cả nhà lớn liền chậm rãi trở về về Đông viện, chỉ còn người hầu ở lại, từ biên quan về dập đầu vấn an, lại thay xiêm y, cả nhà ngay cả thời gian nói chuyện cũng không có, lại chậm rãi chạy tới dự nay là một bữa tiệc nhỏ, qua mấy ngày còn có đại yến.
Yến hội tất nhiên không cần nói nhiều, ăn uống linh đình, tiếng cười nói vui vẻ, một phen náo buổi tối, Vương Thủ Trung đi về phía thư phòng, còn có mấy việc phải làm, quận chúa gọi Từ nhũ mẫu đang trông coi tới, tỉ mỉ hỏi tình hình trong phủ của các con."Nói như vậy, sau khi ta đi Thắng ca nhi liền để cho lão thái thái dạy dỗ?" Quận chúa nhấp một ngụm trà, nhíu mày nói."Sau khi người đi, đại thiếu gia mười tuổi, dựa theo quy củ của Vương gia hẳn là chuyển đến ngoại viện, chỉ là đại thiếu gia là cháu trai trưởng, được lão thái gia lão thái thái coi trọng, liền an bài ở bên cạnh chính viện, cách Đông viện có chút xa.
Người vừa đi, đại thiếu gia đã bị phong hàn một lần, lão thái thái nói mọi người hầu hạ không tốt liền đuổi nha hoàn đi." Chính viện cùng Đông viện là hai viện phủ tốt nhất trong Vương phủ, nếu là tốt nhất, vậy diện tích chắc chắn rất lớn, Từ nhũ mẫu trong thời gian ngắn cũng có lúc không ghé qua được."Đều là nô tỳ vô dụng, lúc ấy tiểu thư sốt cao không dứt, nô tỳ chỉ mong có thể phân thân, để cho người ta thấy được sơ hở." Lời này của Từ nhũ mẫu không ngại trốn tránh trách nhiệm, nhưng đó quả thật là sự thật."Không sao, lúc ta đi không thể mang Thắng ca nhi đi, đã sớm đoán được có hôm nay." Quận chúa trầm tư, lúc trước nàng sinh con trai trưởng trượng phu sẽ thả ra ngoài, ở biên quan hạ sinh Vương Tử Đằng cùng Vương Sóc, thế nhưng khi địch tập kích ở biên quan sinh non, Vương Sóc thân thể không tốt, biên quan thiếu y thiếu dược, quận chúa chỉ có thể đưa Vương Sóc trở về kinh thành, có phu gia cùng nhà mẹ đẻ trông nom, một tiểu thư bé nhỏ cũng không phiền được ai, dù sao vẫn có thể thuận lợi sống sót.
Lúc ấy phải cử Từ nhũ mẫu là nữ quan có phẩm cấp trở về, cũng là có ý tứ sắp xếp.
Lúc trước sau khi sinh hạ Vương Tử Đằng cũng có hồi kinh, lúc ấy biết lão thái thái sẽ không để Vương Tử Thắng một mình nuôi ở ngoại viện.
Quận chúa trong lòng cũng suy nghĩ, nếu lúc trước đưa Vương Tử Thắng về kinh thành sẽ như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại, Vương Tử Thắng hiện giờ, nửa đường không mang Vương Tử Đằng về kinh là chính xác."Đại thiếu gia giỏi giang hiếu thuận, chỉ là có chút xa lạ với lão gia cùng quận chúa, nô tỳ vô dụng." Đại thiếu gia đã bị lão thái thái nuôi đến không còn thân quen với phụ mẫu, Từ ma ma thường tự trách mình.“Không sao.” Quận chúa cứng rắn, ngăn lại những lời Từ nhũ mẫu định nói..