Đám fan tha cho Sam, Huge tranh thủ chuồn nhanh, Sam lại nhìn chằm chằm màn hình trên tầng lầu khách sạn.
Camera quay cận cảnh ngài chủ tịch thời trang bắt tay JK, hai nhà lần lượt bắt tay nhau, khách sáo vài câu, chủ tịch tập đoàn $ giới thiệu vợ mình.
JK lịch thiệp hôn tay phu nhân, con trai chủ tịch đắm đuối ngắm công chúa.
Công chúa lạnh nhạt coi hắn chẳng bằng người dưng, mẹ và em gái nàng không thèm ngó ngàng.
Ba mẹ con chán chường vẫn giả vờ chú tâm nghe mẹ hắn hỏi JK:
- Vết thương trên trán ngài vẫn ổn chứ?
JK chạm nhẹ vạt vải băng đầu, cố ý liếc xuống vạt váy rách dưới chân Ngọc để khoe với đời, lão cười dịu dàng ngắm con gái yêu:
- Cảm ơn phu nhân quan tâm, con gái kịp thời sơ cứu, tôi mới không bị mất máu đến chết!
Gia đình chủ tịch cùng quan khách cười rần.
Con cháu JK mỉm chi lời bông đùa để đẹp mặt cha ông cho thiên hạ hài lòng.
Như Ý chờ cơ hội này từ lâu, ả không nhận công giúp JK băng đầu mà kể chuyện:
- Mọi người xem qua truyền hình, góc quay có hạn nên không thể biết lúc đó nguy hiểm thế nào đâu, bọn quá khích hung hãn ném mọi vật vào gia đình ngài JK.
Ả rùng rợn tả cảnh hỗn loạn hơn phim kinh dị, tất cả cảm tưởng không có ông trời phù hộ, cả nhà JK bỏ mạng ngoài cổng khách sạn.
Như Ý đắc ý trổ hết tài kể cuốn hút thính giả vào từng câu từng lời, ả ca ngợi JK bất chấp có thể mất mạng vẫn bảo vệ gia đình bằng mọi giá.
Quan khách, phóng viên sùng bái JK, hâm mộ và ghen tị con cháu của người cha vĩ đại.
Như Ý khen nức khen nở mẹ con Ngọc:
- Cha ông bị ném vỡ đầu chảy máu ròng ròng, cháu gái che chắn người thân, con gái lập tức xé váy áo băng bó cho cha mình! Lúc đó tôi cảm giác cô ấy sợ nếu chậm nửa giây, gia đình sẽ vĩnh viễn vắng bóng người thân yêu nhất!
Như Ý vận dụng giọng truyền cảm khiến tình tiết từ kịch tính, hồi hộp nghẹt thở chuyển thành sâu sắc, câu chuyện một phần thực, hai phần hư, bảy phần tô vẽ tình cha con nồng ấm lay động tâm tư kẻ muốn kể điều mình thích nghe.
Khách mời, phóng viên báo đài cùng khán giả truyền hình vỗ tay tán thán tình thân.
Kẻ kẻ lại ngậm ngùi, người người lại nhỏ lệ, nhà nhà lại xuýt xoa, kền kền lại trổ tài văn thơ, bắc cầu Ô Thước cho gia đình quốc dân bay lên chín tầng mây.
Con trai chủ tịch hớn hở khoe người hắn yêu với cha mẹ:
- Con từng nói Tuyết Lan là người con gái hoàn hảo, bây giờ con mới biết mình sai lầm!
Mọi người đếch ngờ thiếu gia lưỡi dẻo hơn kẹo kéo, miệng ngọt hơn đường mật lại phun lời đắng ngắt, mặt mũi cạu cọ liền dãn hẳn ra nghe hắn bày tỏ tấm lòng:
- Tìm khắp thế giới cũng không có Tuyết Lan thứ hai, cô ấy là duy nhất!
Mọi người khen thưởng màn ca ngợi đậm chất ngôn tình.
Hắn là con nhà người ta trong truyền thuyết, hắn là nam thần trong mắt các thiếu nữ mộng mơ cùng fangirl mơ mộng, hắn là con rể lý tưởng của các bậc làm cha làm mẹ, và với cha mẹ mình, hắn xứng đáng làm phò mã gia đình ông hoàng JK.
Chủ tịch thời trang vỗ vai con trai:
- Thằng con si tình này, mày quên chào hỏi người lớn kìa!
Mọi người cười ồ trông con trai chủ tịch gãi đầu gãi tai, lúng túng trái ngược phong thái nam thần đĩnh đạc.
Hắn luống cuống xin lỗi, lễ phép chào từng người trong nhà JK, cháu rể tương lai tự giới thiệu:
- Dạ, cháu là Nhân Nghĩa! - Hắn quay sang người thân - Con trai duy nhất của cha mẹ cháu!
Hắn không nói thẳng là con chủ tịch $, mà ngầm khoe thân phận cao quý: người thừa kế duy nhất tập đoàn thời trang lớn nhất nước.
Những tín đồ “xã giao” gật gù khen khéo ăn nói.
Cha mẹ hắn tự hào con trai biết đối nhân xử thế.
JK từng gặp vô số kẻ cùng loại với tên công tử mặt trắng.
Cha ông cẩn trọng suy xét, ngôn từ nịnh đầm kia từng giúp lão chinh phục mỹ nữ, mệnh hệ phu nhân bị lời đường mật dụ dỗ, tất thảy quỳ dưới chân cho lão tùy ý hưởng lạc.
Ông hoàng sát gái không vội chọn đáp án soái ca thật lòng hay giả dối.
Cha ông còn chưa biết tâm ý người thân, cháu gái bảo bối đâu phải loại hễ rót mật vào tai là bị đốn tim trong một nốt nhạc.
JK chẳng thân thiết cũng không lãnh đạm thái quá, lão cười nửa miệng giơ tay trước mặt Nhân Nghĩa.
Cháu rể tương lai sốt sắng cúi người bắt nhẹ bằng hai tay.
Kết thúc chào hỏi, chủ tịch $ quay sang Lan vài giây - nàng vẫn là đũa lệch nhưng trong mắt cha chồng tương lai, chiếc đũa lệch ấy nạm đầy kim cương.
Nếu thành một cặp với con trai, nó sẽ thành đũa thần biến giấc mộng ông hoàng thời trang thế giới thành sự thật.
Chủ tịch $ hồ hởi bày tỏ yêu quý nhân cách ba mẹ con, mến mộ nhân phẩm con dâu tương lai.
Kẻ làm cha vỗ vai quý tử:
- Thưa ngài, con trai tôi và Tuyết Lan là bạn học cùng lớp, nó thầm yêu trộm nhớ cháu gái ngài, đêm ngày tương tư như kẻ mất hồn.
Hiểu con không ai bằng cha mẹ, tôi và phu nhân hôm nay mạo muội đến cầu hôn!
Đại sảnh lại một phen náo nhiệt, truyền thông lại rầm rộ đưa tin, fan lại nhao nhao đố kị, ganh ghét, hâm mộ.
Sam ngước sang cha, Huge ngó xuống nhìn hắn, cha và con nhận ra một sự khinh bỉ hiện rõ trên mặt nhau, hai người lổm bổm chửi thề:
- Nghèo khổ chẳng ma nào ngó, hóa thành công chúa, “bạch mã” cầu hôn!
Cha và con bức xúc vẫn bình tĩnh chờ JK phản ứng.
Danh nghĩa là cha ông, lão gật đầu tác thành hôn sự, cả nước sẽ mở đại tiệc ăn mừng cùng gia đình quốc dân.
Cơ mà ác quỷ muốn trở lại làm cha ông sống vì con cháu, chết vì người thân, lão phải tận dụng mọi cơ hội thể hiện thành ý, cơ hội với tỷ lệ thành công cao nhất đang đến với lão.
JK cười thầm cảm tạ ông trời không ruồng bỏ mình:
- Cảm ơn gia đình ngài chủ tịch ưu ái cháu gái tôi! Cháu tôi và con ngài xứng đôi vừa lứa, hai nhà cũng môn đăng hộ đối.
Nhưng thời phong kiến cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy qua lâu lắm rồi, nay nam nữ bình đẳng tự do yêu đương, hôn nhân lại là chuyện chung thân đại sự, ép dầu, ép mỡ, ai nỡ ép duyên, tất cả chứng kiến tình yêu nồng nàn Nhân Nghĩa dành cho Tuyết Lan!
Lão trìu mến ngắm viên minh châu trong tay mình:
- Chúng ta chưa biết tâm ý Tuyết Lan, tình yêu phải đến từ hai nửa trái tim, hôn nhân mới hạnh phúc! Tôi là đấng sinh thành nhưng không thể cũng chẳng muốn ép buộc con cháu! - Người ông mẫu mực nhẹ nhàng hạ màn diễn thuyết đạo lý - Hãy để bọn trẻ quyết định cuộc đời mình.
- Kẻ khao khát tình thân tranh thủ âu yếm cháu gái, lão khẽ đặt lên vai Tuyết Lan - Tôi tôn trọng Lan!
Toàn trường nhiệt liệt khen người ông của năm.
Cả nhà chủ tịch $ có phần hụt hẫng tình thế ngoài mong đợi, đinh ninh dù khó so sánh với JK, gia đình thời trang vẫn thuộc hàng danh giá nhất nước, thân phận cao quý là sính lễ đẹp nhất ngày cưới.
Nào ngờ mọi thứ lại không diễn ra theo ý mình.
Nhân Nghĩa chơi bời trác táng nhưng chưa từng ngỏ lời yêu ai… ngoài Lan.
Hắn trồng cây si từ thuở nàng còn hàn vi, tình yêu ấy đến nay vẫn vẹn nguyên trong lòng kẻ si tình.
Phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng nên lấy người yêu mình, không lấy người mình yêu.
Cả chồng lẫn vợ, cha mẹ lẫn con trai gia đình $ tin rằng ông trời không phụ kẻ có lòng, chân tình sẽ gõ cửa trái tim Lan, nàng chẳng có lý do gì từ chối cuộc hôn nhân hoàn hảo này.
Người người, nhà nhà hồi hộp nín thở chờ Lan gật đầu đồng ý.
Cha con Sam trông mẹ con nàng chán ngán nhân tình thế thái, mệt mỏi cha ông giả tạo, nhưng phải giấu bất mãn bằng nụ cười thân thiện.
Cha cùng con lững thững rời khỏi hiện trường, chẳng cần xem cũng biết kết quả cầu hôn.
Hòn vọng phu đời nào chấp nhận lấy người mình không yêu.
Nhớ đến “hòn vọng phu”, hình ảnh “tượng” dằn vặt đau đớn liền hiện về.
Hai người chưa thể quên người thân khóc không thành tiếng, âm thầm tới thăm kẻ cùng khổ rồi lặng lẽ trở về làm bạn với bóng tối.
Ông Tơ Bà Nguyệt se duyên nhầm một lần, kẻ mai mối lú lẫn dẫn đám hám danh tới cầu hôn.
Tơ hồng chẳng được gỡ rối còn sắp bị cắt thành từng mảnh.
Tuyết Lan đồng ý làm vợ Nhân Nghĩa, nàng và người thân chấm dứt duyên nợ ngang trái, đóa hoa màu tuyết sẽ héo úa tàn lụi, mẹ cùng em gái chịu tương tư giày vò cả đời.
Dẫu lưu luyến nhớ thương, cảm xúc chai sạn theo thời gian.
Hoa tàn - tuyết tan - tình đoạn giải thoát gia đình khỏi số phận nghiệt ngã.
Sam không muốn người thân lấy cay đắng chôn vùi đắng cay.
Hắn đếch thể để nước mắt đau khổ nhấn chìm “tình thân”.
Duyên phận này phải kết thúc bằng nụ cười hạnh phúc.
Sam tức điên chửi thề:
“Mẹ kiếp, lão trời lại trêu ngươi bố!”
Sam chạy vụt về khách sạn, Huge lo lắng Lan đồng ý nên không kịp ngăn thằng con xốc nổi, hốt hoảng đuổi theo hắn.
- Sam, bình tĩnh!
Sam bực bội gắt:
- Đừng cản tôi vô ích!
Hắn nổi khùng khiến đám đông sợ hãi tránh xa.
Sam lao vụt tới đại sảnh, mặc kệ mọi tiếng xì xào, hắn quắc cặp mắt đục ngầu xoáy thẳng vào gia đình $, cả nhà Nhân Nghĩa giật thót lùi về sau một bước.
Mọi chuyện đang tốt đẹp, tên trẻ trâu lại đến quậy phá, JK tức điên vẫn tươi cười với hắn:
- Ổ, cha con cậu quên điều gì chăng?
Cha con Sam bỏ ngoài tai lời nhắc khéo “đừng lỗ mãng”.
Huge trầm mặc hướng về Lan, người đàn ông từng trải nhưng chẳng biết biểu lộ cảm xúc, chẳng giỏi thể hiện tình cảm, ông chỉ lặng thinh đứng đó, phẫn hận bản thân bất lực với nghịch cảnh đang giằng xé trái tim người thân.
Sam đếch khô khan như ông bố, hắn nhìn thật sâu vào mắt cháu gái, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Tình cảm phải nghe theo trái tim!
Cha và con đếch thèm quan tâm tiếng nhỏ to xì xào cùng ánh đèn flash nhấp nháy liên hồi.
Mọi thứ, mọi vật cùng mọi con người, tất cả vô hình trong ánh mắt ưu tư nhìn người thân không cùng huyết thống.
JK lao tâm khổ tứ tìm mọi cách lấy lòng, giọt máu đào luôn muốn máu chảy về tim, hễ biểu hiện chân thành lại khiến trái tim rỉ máu.
Nay máu đào càng không có tư cách so sánh với “ao nước lã”.
Mấy phút trước, JK đố kị cha con thằng trẻ trâu giành cảm tình con cháu.
Ba mẹ con lạc lõng nơi lạnh lẽo này, ao nước đục ngầu trao tình cảm nồng ấm cho người lão thương yêu nhất.
Cái tình thô kệch mà giản dị, lỗ mãng mà chân chất là ước muốn của JK, lão nỗ lực ngày đêm thực hiện nhưng không thành hiện thực.
Nay người lão yêu thương ngậm ngùi khóc vì kẻ lão căm ghét.
JK chẳng nhận ra đám đông đang kinh ngạc, cả lũ trân trối trông lệ nhòa ánh mắt lão.
Hero chăm chăm ngó cha già, nào giờ JK xuất hiện với muôn hình vạn trạng: người cha khắc kỷ với con trai, ông trùm truyền thông rực sáng hào quang danh vọng, mạnh thường quân đổi vận cho người nghèo khổ, ông Bụt nhân ái ban phép màu giúp bệnh nhân chiến thắng tử thần.
Hóa thân thành nhân vật nào, JK nhập vai hoàn hảo.
Hero nhận ra cái chất “nghệ sĩ”ngấm vào máu JK từ lâu, cái chất ấy mê hoặc phàm trần, vật vô tri cũng cảm động tấm lòng thánh nhân Hồng Hoang quốc.
Ganh tị với cha con Sam, chất “nghệ sĩ” không còn hiện hữu nữa.
Hero chưa từng thấy JK chân thật như lúc này.
Lần đầu chứng kiến điều không tưởng, Hero ngỡ ngàng đến bất động, khó tin người cha kín kẽ, gã bao phen mò vào tâm tư nhưng chỉ thấy khoảng không trống rỗng, chẳng có gì ngoài bóng tối vô tận.
Nay cảm xúc buồn, thương, tiếc, hận đẩy lùi bóng tối để tình thân lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn cha.
Buồn cho hạnh phúc chưa trọn vẹn, thương yêu con cháu nhưng chẳng nhận hồi đáp xứng đáng, tiếc nuối với lựa chọn lý trí thay vì nghe theo trái tim, hận bản thân mắc sai lầm lớn nhất trong đời.
Sai lầm quá khứ đẩy người thân xa khỏi vòng tay, sai lầm hiện tại khiến máu đào mãi mãi không chảy về tim.
Sai lầm nối tiếp sai lầm ném máu đào vào ao nước lã.
Người cha khóc hận chính mình vứt bỏ cảm xúc để rồi không thể chạm đến trái tim.
Hero chưa từng cảm nhận trọn vẹn tình cha con ấm áp ấy.
Từ bé đến lớn gã mong ngóng từng ngày từng giờ cha vui đùa tâm sự cùng mình, khao khát ăn bữa cơm gia đình với cha.
Bao năm âm thầm chờ đợi nhưng làm bạn với gã luôn là thất vọng, con trai phải nuốt nghẹn thức ăn nguội ngắt bằng nước mắt uất ức.
Uất ức người cha khắc kỷ không có tình thân.
Uất ức lúc gã ôm đấng sinh thành trong mơ, cha mới về bên đứa con ngủ gục bên mâm cơm hâm nóng suốt đêm.
Uất ức khi tỉnh dậy, hơi ấm của cha không còn trong chăn nữa.
Uất ức lần cuối hắn trao cơ hội để cha bù đắp tình cảm, người cha vẫn tranh đoạt công danh mà bỏ mặc máu mủ ruột thịt.
Con trai quyết tâm chờ đến sáng, thức ăn nguội lạnh, gã cùng mẹ hâm nóng.
Mẹ là tri kỷ luôn bầu bạn với gã, từ lâu không còn ở bên để chờ chồng nữa.
Người duy nhất dành trọn yêu thương vĩnh viễn ra đi.
Năm tháng mẹ mắc chứng trầm uất, cha nhập vai trụ cột gia đình trước người đời, thực chất chẳng quan tâm vợ con sống không bằng chết.
Ngày gã lầm lũi tiễn mẹ về nơi không còn đau khổ, ông trời thương cảm đổ lệ, JK lại bận khoe con gái nuôi mười tuổi là Anh Đào với truyền thông, và ban phát danh vọng cho người dưng nước lã.
Ước mơ giản dị gia đình sum vầy không thể thành thật.
Ước mơ thành thống hận người cha tệ bạc mẹ con gã.
Ước mơ biến thành ác mộng đeo bám cả đời, bắt đầu lớn lên, JK ép gã noi theo tấm gương hoàn hảo là chất “nghệ sĩ” kia, tấm gương ấy luôn trưng bày hình tượng JK thần thánh cho đời chiêm ngưỡng.
Hero cũng phải thành nam thần hoàn mỹ trong mắt thiên hạ.
Bao năm trời đằng đẵng, gã mất mẹ rồi mất luôn bản thân để sống theo ý cha mình.
Cuộc sống ấy hoàn hảo với JK.
Nhưng là địa ngục với kẻ oán hận đấng sinh thành.
Địa ngục tăm tối lạnh lẽo không hề mở ra với mẹ con Ngọc, chào đón máu đào là thiên đường ánh sáng ấm áp tình thân.
Tình cảm đó chỉ có trong mơ với con trai độc nhất, nay lại yêu thương vô bờ con gái rượu, tôn trọng tột bậc cháu gái yêu.
Người bình thường mỗi ngày sống cùng niềm vui giản dị ấy.
Nhưng với Hero, số phận đáng nguyền rủa biến tình cảm thành ác mộng, ngay cả tôn trọng cũng bị người cha vĩ đại bóp nát.
Mẹ chết thảm, tôn trọng méo mó trong mắt Hero.
Nhưng ít nhất vẫn còn hình dạng.
Thời khắc JK trao trọn tình thương cho mẹ con Ngọc, tôn trọng đã chết trong lòng Hero.
Không có tình cảm và tôn trọng, cuộc đời gã chẳng còn gì ngoài căm hận.
Hero không chịu nổi nữa, hắn giả bộ đưa ly hoa quả lên miệng, cố ý sánh nước ra người:
- Xin lỗi dạo này tôi bị mất ngủ nên hay lơ đễnh.
Xin phép...
Gia đình $ cười hòa nhã tỏ ý không cần bận tâm, Hero cảm ơn và đi nhanh vô nhà vệ sinh rửa sạch vết bẩn, hắn tức giận đập mạnh xuống bồn rửa nhằm xả bớt bức xúc, nam thần mới ra đại sảnh ngồi cùng bạn thân.
Hero liếc các loại rượu trên bàn tiệc, gã đếch chọn rượu nhẹ gần mình, với tay cầm chai rượu mạnh nhất rót đầy ly, nam thần để khí nóng đốt cháy hết phẫn uất.
Lúc này gã cần giữ vững hình tượng hoàn hảo, men rượu cay nồng vẫn xông đỏ tròng mắt vằn máu.
Ganh ghét và thù oán xé toạc cảm xúc hỗn loạn, gã khép mắt dốc cạn ly mà nuốt luôn lệ cay vào tâm can.
Real friend chưa từng thấy bạn thân nốc rượu, hắn nhăn mặt hỏi:
- Sao thế, my friend?
Hero từ từ hé đôi mắt không chút gợn đục, mọi dấu vết căm hờn cay đắng tiêu biến dưới nụ cười tỏa nắng.
Gã sảng khoái khà một tiếng dài, vốc nắm đậu phộng tung lên miệng nhai rồn rột, rung đùi xem kết quả cầu hôn.
Real friend chả hiểu kiểu gì, bạn thân ghé tai hỏi nhỏ:
- Anh đoán xem Lan có đồng ý không? Bạn tôi?
Real friend nửa đùa nửa thật:
- Tôi chịu, cơ mà mong từ chối để tôi còn cơ hội làm cháu rể anh!
Hero bật cười lời bông đùa, gã ngả lưng ra ghế, khoanh tay chăm chú xem màn cầu hôn kịch tính đến phút chót.
JK vẫn thẫn thờ trông một giọt máu đào nhuộm đỏ ao nước lã.
Lão ngây dại ngắm nụ cười ngầm bày tỏ cảm ơn trên môi ba mẹ con.
Đáng lẽ phải dành cho người cha vĩ đại, người ông mẫu mực, đấng sinh thành hoàn hảo, điều hiển nhiên đó là chân lý với JK, chân lý bất biến ấy là bản tính ích kỷ muốn độc chiếm tình thân, ganh ghét kẻ có báu vật vô giá mà mình mơ mộng sở hữu.
Lão không vứt bỏ tất cả, mọi thứ đâu tồi tệ đến nỗi ngoài mặt vui vẻ, nước mắt chảy ngược vào tim, uất ức nụ cười thắm đượm tình thân trao cho cha con Sam - hai người dưng bị lão căm ghét.
Quẫn bách bất lực, vết sẹo trên mắt lại giật lên cơn điên, biểu cảm cố hữu quá quen thuộc với Anh Đào, nàng lạnh lùng khép hờ mắt chiêm ngưỡng điều mình mong đợi: JK ghen tị ao nước lã, đau buồn tấm lòng không được máu đào ghi nhận, uất hận bản thân phản bội cảm xúc khiến đánh mất cơ hội chuộc lỗi.
Ông trời sẽ chẳng ban cơ hội thứ hai cho lão nữa.
Sau phút giây lơ là mất tập trung, kịch sĩ dựng lại hình tượng hoàn mỹ vô khuyết, không còn ngây dại thất thần, lệ nóng thấm ngược vào trong đáy mắt, JK phô bày háo hức chờ cháu gái trả lời.
Cha con Sam chẳng dám thở mạnh như sợ Lan sẽ bị tác động.
Tất cả hồi hộp chẳng kém, không khí trầm lặng ngột ngạt bao trùm đại sảnh.
Gia đình Nhân Nghĩa vẫn tin dự đoán chuẩn xác.
Mọi người ngỡ công chúa yếu đuối rụt rè e lệ, dẫu đồng ý hay chối từ, nàng ngập ngừng do dự trước quyết định trọng đại, nào ngờ người con gái ấy lại bình thản đến lạ lùng, nàng không đỏ mặt xấu hổ hay chần chừ lưỡng lự, công chúa khẽ cười với cả nhà Nhân Nghĩa:
- Cảm ơn gia đình bác để mắt đến cháu! Nhân Nghĩa hoàn hảo với người khác, nhưng cậu ấy là bạn cùng lớp, có lẽ học chung từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày gặp nhau nên cháu không có cảm giác nhớ thương bạn thân! Đôi khi phải xa cách mới thương nhớ...!tương tư.
Đáng tiếc chúng cháu chỉ có thể làm bạn tốt mà thôi!
Sam và cha thở hắt ra, tinh thần sắp bị đứt đoạn liền trùng hẳn xuống, cha mừng ra mặt, con vui hơn trẩy hội, cha con cười hớn hở đập tay vào nhau và giơ ngón cái với người thân.
- Dứt khoát như Sam nhưng khéo nói hơn ông cậu bẩn bựa, xứng đáng là cháu gái của cậu!
Sam nhơn nhơn đắc chí nhìn lũ bắt quàng làm dâu, ê a hát:
Bắc thang lên hỏi lão giời
Băng có tan, tuyết có chảy dưới tấm chân tình hay không?
Lão giời lão trả lời rằng:
Súc sinh còn có tình, huống chi là mày?
Mọi người cười khục tên siêu quậy, gia đình Nhân Nghĩa giận tím gan tím ruột lời từ chối khéo, Sam hết phá đám lại chọc ngoáy, cả nhà xoáy tròng mắt lồi đồng tử vào Sam.
Sam khoái chí chọc điên thái độ muốn ăn tươi nuốt sống đó:
- Đi thôi bố già, đêm nay vui không tưởng, tôi sẽ đãi ông chầu bia mực khô hải sản, nhậu say ôm nhau ngủ để hâm nóng tình cảm cha con.
Há… há… há…
Hắn bắt chước smile icon trên page mạng xã hội lớn nhất toàn cầu, ngoạc mồm cười vào mặt đám mất thể diện vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Cha con mỉm chi tạm biệt mẹ con Ngọc và Anh Đào, các nàng đáp lại bằng cái khẽ gật đầu.
Sam và cha hờ hững chào cha con JK.
Lão cùng con trai giơ tay chào chiếu lệ.
Đôi bên đếch quan tâm nhau nữa, Sam với cha sảng khoái nhảy điệu trêu ngươi rời khỏi khách sạn.
Hero huých vai real friend:
- Cầu được ước thấy, sướng nhá!
Real friend cười mỉm:
- Chuẩn bị gọi anh là cậu thôi!
Hero he he xem JK lại gần cháu gái, lão lịch thiệp nói với gia đình $:
- Lúc này hai cháu chưa có duyên với nhau, nhưng không có nghĩa Nhân Nghĩa hết cơ hội gõ cửa trái tim Lan.
- JK thân mật vỗ vai Nhân Nghĩa - Đừng nản chí nhé, con trai!
JK xã giao để đối phương không mất mặt, máu nóng vẫn sôi sùng sục trong người cả nhà Nhân Nghĩa, nộ khí râm ran hơ lửa toàn thân, thiêu vào sự tôn nghiêm của cha mẹ con cái, đốt luôn thể diện gia tộc $.
Khinh bỉ con nhãi mạt hạng học làm sang, xưa nghèo khổ khép nép sợ sệt, tỏ vẻ mong manh yếu đuối, đổi đời liền trở mặt nhanh hơn lật bàn tay, xấc láo cự tuyệt thẳng thừng còn giở giọng người có học lựa lời mà nói đỡ mất lòng nhau.
Cay cú tiểu thư nửa mùa bao nhiêu, vợ chồng $ ngứa mắt thằng ông ngoại bấy nhiêu, lão già cố tình xát muối vào vết thương bằng lời an ủi chối tai.
Căm thù kẻ suýt thành thông gia với mình, bức xúc giận lây thằng con háo sắc chết vì “gái”, quý tử không còn là số một trong mắt cha mẹ mình nữa, vài phút ngắn ngủi hắn tụt xuống dưới đáy tức tối hằn học.
Báu vật vô giá hóa ra tro trấu vô giá trị.
Đống tro trấu nhục nhã ấy trát vào mặt cha mẹ.
Miệng lưỡi thế gian cùng tiếng nén cười mỉa mai khắp đại sảnh, gương mặt đẹp không tỳ vết liền bị bóp méo đến biến dạng.
Kền kền liên tục mổ túi bụi vào cái mặt mất hết sĩ diện bằng dòng tít:
“Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, gia đình quốc dân từ chối gia đình thời trang!”
“Một đêm không tưởng với lời cầu hôn bất thành!”
“No princess, No party!”
“Công chúa đợi tình yêu, không chờ hoàng tử!”
“Người con gái năm ấy chúng ta mơ mộng theo đuổi, năm nay chúng ta vẫn mộng mơ đuổi theo.”
“Hoa chưa có chủ, tin vui cho nam giới Hồng Hoang quốc và đàn ông toàn cầu.”
“Sau tất cả, cuộc hôn nhân lịch sử không diễn ra như mong đợi.”
“Cầu hôn thất bại, soái ca phải làm sao?”
“Chủ tịch, phu nhân, thiếu gia, ai là người buồn nhất đêm nay?”
Drama kinh điển kịch tính từ đầu đến cuối tạo cơn sốt toàn quốc, làn sóng lan truyền khắp thế giới chỉ sau vài phút.
Cư dân mạng kêu gào các trang báo thiếu chuyên nghiệp:
“Quá ít clip, hình ảnh lèo tèo vài mống thế này không xứng với tầm vóc sự kiện.”
“Đề nghị chính quyền và nhà nước cùng nhân dân kêu gọi báo chí đưa tin chân thực, truyền tải chi tiết về lễ đoàn viên và drama...!ý lộn sự kiện cầu hôn bất thành!”
“Đúng thế, đưa tin trớt quớt dử mồi kiểu này đóng mẹ tòa soạn đi lũ lều báo!”
“Chúng tôi ngồi mỏi lưng mòn mông mấy tiếng đồng hồ không phải để xem mấy cái ảnh vớ vẩn thế này!”
“Mẹ phí tiền mạng, lễ lễ như cái đầu...”
“Tao đóng tiền mạng để xem cái máu...!này à?”
“Mẹ lũ ngu đếu biết gì thì câm mồm hết đi, mấy con chó, nhân vật chính là con cháu JK - ông trùm truyền thông không cho phép, bố bảo báo chí đếch dám đưa tin rầm rộ!”
“Con mẹ mày mới ngu ấy, con cháu xinh như hoa hậu thế kia phải khoe để tự hào với thế giới chớ.
Bố thằng óc chó!”
“Đúng là không thể chống nổi những thằng ngu vì chúng quá đông và hung hãn!”
“Con đĩ mẹ thằng ngu, chúng nó giả ngu đấy, thế mà cũng tin!”
“Giả ngu cái...!con...”
“Ơ con chó cắn càn này, bố đập chết cha mày giờ!”
“Nổ địa chỉ đi con chó! Bố lại sợ mày quá cơ!”
“Bố chấp cả họ mày luôn, thằng nào không đến làm con chó ăn shit!”
“Há há thằng ngu đếu liên quan đến mình chõ mõm vào làm gì cho đám chó dại cắn!”
“Thế mày đang làm cái củ...!gì thế thằng óc heo?”
“Thanh niên nghiêm túc mà cũng biết giả ngu à thằng ngu, chỉ có thông minh như tao mới biết giả ngu thôi! Hiểu chưa thanh niên nghiêm túc!”
“Vâng, thanh niên nghiêm túc éo biết giả ngu, chỉ có mày thông minh mới biết giả ngu.
Thông minh vãi cả ra quần.
Cười chảy nước mắt, đếu nhặt được mồm!”
“Ổ thế thanh niên thông minh đột xuất đã nhận ra cái ngu liên tục mà mình thể hiện chưa?”
“Coi lũ tinh trùng khuyết tật chửi nhau với đám tâm thần hay vãi cả...”
“Câm mõm hết đi mấy thằng ngu...!xem thì xem, không xem thì cút, chửi nhau cái máu...!nghẽn giật đường mạng làm bà không ngắm được Idol!”
“Cút mịa chúng mày đê, bà lại úp háng vào mặt bây giờ!”
“Thế hệ tương lai của đất nước đây sao?”
“Thất bại của nền giáo dục, gánh nặng của xã hội chớ thế hệ cái gì?”
“Cút đi mấy thằng đạo đức học đàn bà!”
“Về mà dạy thằng bố con mẹ chúng mày ấy!”
“Bố thằng hãm, con mặt...!xấu như chó, tưởng mình ngon lắm!”
“Chúng mày giỏi thế sao không làm ông nọ bà kia đê, rảnh háng lên mạng chém gió dạy đời cái chó gì?”
Hàng trăm hàng ngàn bình loạn chửi bới, cà khịa, móc ngoáy, đá đểu ngập úng mạng xã hội.
Chỉ cần một cái cớ “hợp lý” với tính thích thể hiện, đám trẻ trâu cùng lũ bầy đàn đếch cần biết event hay drama ngoài đời thực nữa, chúng chia phe đại chiến trên thế giới ảo.
Mạng bùng nổ cuộc chiến truyền thông do giàn casting miễn phí thủ vai, chúng điên cuồng nhập vai mà không biết đang tự biến mình thành xác thối cho kền kền rỉa mổ.
Hả hê đánh chén no nê, lũ ăn thịt người vẫn chú ý gia đình Nhân Nghĩa uất ói máu, cả nhà chỉnh hình sắc mặt trở lại điềm tĩnh lịch sự, thần thái thân quen phục hồi nhanh hơn cả hero keyboard cào phím trên mạng.
Cha mẹ con cái nhẹ nhàng cười hòa nhã, chủ tịch từ tốn nói:
- Tình yêu không thể miễn cưỡng, hai đứa còn trẻ, tương lai còn dài, từ từ bồi đắp tình cảm thôi!
Phu nhân dịu dàng ngắm Lan:
- Đúng thế, mưa dầm thấm lâu, tình yêu phải trải cay đắng ngọt bùi, vượt qua thử thách mới có thể hạnh phúc bên nhau!
Nhân Nghĩa say đắm ngắm người con gái mình say mê:
- Em chưa đồng ý, anh vẫn chờ em, anh sẽ chờ em cả đời!
Toàn trường vỗ tay ca ngợi tấm chân tình.
Nhiều kẻ nổi hứng kêu gọi Lan đổi ý.
Công chúa vẫn nhã nhặn trả lời kẻ si tình:
- Lan không phải đóa hoa duy nhất trên thế giới này!
Câu nói ẩn ý mỉa mai thói lăng nhăng bắt cá hai tay, gã trăng hoa ngượng tím tái mặt mày nghe tiếng cười lục bục văng vẳng đâu đó.
Sức chịu đựng vượt quá giới hạn, cha mẹ hắn gắng nén giận chờ cuộc gọi sắp đặt từ trước khi đến dự lễ.
Ít giây sau, điện thoại reo vang, chủ tịch bắt máy ngay:
- Alo, tập đoàn có chuyện gấp cần giải quyết sao? OK, chúng tôi về ngay!
Quan khách cùng phóng viên ém miệng cười thầm màn kịch vụng về.
JK đếch lạ chiêu chữa ngượng cũ rích này, lão còn thấy tội nghiệp thay cho gia đình $, mất thể diện với gia đình lão đã đành, nhân viên tập đoàn $ chậm trễ gọi điện, đám háo danh lại chịu muối mặt trước thiên hạ.
JK tỉnh bơ cười nửa miệng chủ động bắt tay cả nhà chủ tịch thay lời tạm biệt.
Nhân Nghĩa và cha mẹ chào tất cả và lập tức rời khỏi nơi ô nhục.
Kền kền cố chụp vài ảnh hai nhà đến tận phút cuối cùng, chai lì chờ quan khách chúc mừng rồi xin phép ra về, bầy đàn mới chịu bay vào lều ổ, chế biến thông tin thành đặc sản cho thượng khách nhai ngấu nghiến.