Vũ Phàm đường đường chính chính tiến về Thương Huyền tông, hắn dùng thân pháp đi nhanh đến đại môn ở lưng chừng núi, càng về gần đại môn tốc độ của hắn càng chậm dần, cho đến khi còn cỡ hai mươi bậc thang nữa thì hắn đã hoàn toàn dùng cước bộ bình thường mà tiến tới.
"Thần Long Bộ Pháp"
Một lão giả ăn mày nhíu mày nhìn về thân ảnh của Vũ Phàm ở cách đó khá xa, điều đáng kinh ngạc là ở khoảng cách xa như vậy mà lão lại có thể hoàn toàn đoán ra được bộ pháp mà Vũ Phàm sử dùng.
Lão giả ăn mày lắc lắc đầu rồi chập chững bước đi, từ từ hòa mình vào đám đông, lão tầm thường đến nỗi không có ai để ý đến lão.
Vũ Phàm khách khí nói với tên đệ tử đứng gác ở đại môn Thương Huyền tông.
- Đại huynh, ta có việc cần cầu kiến nội môn đại trưởng lão.
Tên đệ tử trông coi nhìn một lượt trên dưới Vũ Phàm, gương mặt có chút khó chịu, nhưng khi thấy ở hông của hắn đeo một cái ngọc bài thân phận khách khanh của Triệu gia thì khuôn mặt trở nên hòa hoãn hơn hẳn, hắn nói:
- Muốn gặp đại trưởng lão nội môn cũng được thôi, bái thiếp và tín vật của ngươi đâu?
Vũ Phàm đưa bái thiếp và tín vật của hắn cho tên đệ tử đứng gác nội môn xem xét, hắn xem kỹ một lần, cái cằm từ từ há ra đến tận cổ, quả thực là tín vật của nội môn đại trưởng lão, hắn nhìn lại Vũ Phàm một lượt thật kỹ, đối phương là ai lại có tín vật của nội môn đại trưởng lão, cái này làm hắn vô cùng tò mò không thôi.
Hắn trả lại tín vật cho Vũ Phàm rồi nói:
- Huynh đệ, ngươi ở đây đợi một lát!
Triệu gia khách khanh đã là một cái thân phận không tồi, bây giờ cộng thêm mối quan hệ chưa rõ với nội môn đại trưởng lão làm tên này trở nên cẩn thận hơn hẳn khi đối thoại với Vũ Phàm, nhỡ đâu chọc phải đệ tử trên tu chân giới của đại trưởng lão nội môn thì quả thực hắn không gánh vác nổi.
Chuyện trưởng lão trong tông ra ngoài lịch luyện tùy tiện nhặt về một hai tên đệ tử cũng không hề hiếm trong mấy cái thượng tông ở đây.
Hơn nữa, trước khi mọi chuyện rõ ràng tên đệ tử này cũng không muốn lỗ mãng mà chọc phải phiền toái không cần thiết.
Nửa canh giờ sau, tên đệ tử trông coi đại môn lúc này cũng trở ra, hắn nói với Vũ Phàm.
- Huynh đệ, mau đi theo ta!
Vũ Phàm trong mắt tiếu ý nồng đậm nhìn thiếu niên trước mặt, cái tên này cũng thật biết thức thời.
Phi hành dọc đường, tên đệ tử này nói:
- Lão huynh, ta là Tống Vô Khuyết, không biết lão huynh xưng hô như thế nào?
Vũ Phàm tùy tiện đáp lời:
- Tại hạ gọi là Khương Chính Hạo!
- Họ Khương à, ngươi có phải người của Khương gia trận pháp nhất mạch kia không?
Tống Vô Khuyết đoán như vậy là bởi vì Vũ Phàm có tín vật của nội môn đại trưởng lão, lại thêm họ Khương, nhất định xuất thân không tầm thường.
Vũ Phàm lắc lắc cái đầu.
Nhưng câu trả lời của Vũ Phàm làm y có chút thất vọng.
Đến chân núi của biệt viện nội môn đại trưởng lão, Tống Vô Khuyết liền dừng lại, hắn nói:
- Khương huynh, đây là biệt viện của nội môn đại trưởng lão, đoạn đường còn lại huynh phải tự đi lấy, ta không được phép tiến vào đây!
Vũ Phàm gật đầu tỏ vẻ hiểu ý của hắn, hai người cáo biệt nhau rồi Vũ Phàm cất bước đi lên trên núi.
Khung cảnh ở ngọn sơn phong này thật là thanh tịnh, mang lại cho người ta cảm giác giản dị thân thương của phàm gian.
Trên đỉnh núi là một căn nhà bằng gỗ lớn, với một cái sân rộng ở phía trước, bốn phương tám hướng đều lưu lại vết kiếm, ở đó ẩn ẩn tỏa ra kiếm khí mãnh liệt, chí cương hung mãnh.
Lão từ trong nhà nói vọng ra:
- Tiểu tử ngươi bản lĩnh cũng không nhỏ nhỉ?
Vũ Phàm cúi người thi lễ về phía căn nhà, hắn nói:
- Vũ Phàm bái kiến tiền bối!
Lão hừ lạnh, nói:
- Gọi ta là sư phụ!
Vũ Phàm lập tức quỳ rạp xuống mặt đất, dập đầu mạnh ba cái liền hắn lớn tiếng nói:
- Đệ tử Vũ Phàm thỉnh an sư phụ!
- Hảo, hảo ...!ha ha, quả nhiên ngươi không làm ta thất vọng ...
Vũ Phàm tháo lớp ngụy trang, đứng yên ở ngoài sân chờ lão, từ trong nhà, một nam tử trung niên bước ra, lão nói:
- Độc Tâm Chủng? Còn có công pháp lô đỉnh? ...!ngươi cũng thật là kiên cường ...!ài ...!mau đến đây!
Lão khoan thai ngồi xuống ghế đá, đợi Vũ Phàm tiến đến gần chỗ của lão, lão liền đưa tay bắt mạch cho hắn.
Một luồng chân khí bén nhọn nhanh chóng xâm nhập cơ thể của Vũ Phàm, khí thế vô cùng bá đạo trực tiếp đánh bạt độc tố của Độc Tâm Chủng ra một bên, tuần hoàn bên trong cơ thể của hắn một vòng chu thiên.
- Ồ, có người truyền cho người Trường Sinh Công?
Vũ Phàm không giấu diếm gì lão, hắn nói:
- Đệ tử may mắn được một lão nhân thần bí truyền cho!
Lão gật đầu, rồi nhu hòa nói:
- Tính ra ngươi trong họa có phúc, trong phúc có họa, coi như cũng không tệ.
Bây giờ hãy thi triển Sát Long Kiếm Kỹ cho ta xem.
Vũ Phàm đứng dậy, gọi ra Nhất Niệm kiếm, kiếm trong tay hắn tuy không phải là hạng cao giai gì, nhưng lại làm cho người nhìn cảm giác như đây là một kiện bảo kiếm.
Bởi nó đã có linh tính, sinh ra kết nối với Vũ Phàm, điều này đối với lão ta cũng không có gì bất ngờ, năm đó lão thu hắn làm đồ đệ cũng chính là vì lý do này.
Sát Long Kiếm Kỹ trong tay của Vũ Phàm hoàn toàn kế thừa được y bát của lão, chí cương hung mãnh, sát phạt quyết đoán, mỗi kiếm chiêu đều vô cùng dứt khoát mãnh liệt, nước chảy mây trôi không hề có tia ngập ngừng.
Kiếm cảnh như tâm cảnh, tâm không thông, tất kiếm cảnh cũng bị ảnh hưởng.
Nói nôm na dễ hiểu, ngươi đang muốn giết địch, đột nhiên trong lòng xuất hiện dị tâm, kiếm liền khựng lại.
Nhậm Thiên Hành gật gù nhìn thân ảnh của Vũ Phàm trước mặt, lão nói:
- Không tệ, không tệ! Từ nay ngươi là đệ tử chính thức của lão phu, ta gọi là Nhậm Thiên Hành!
Vũ Phàm mừng rỡ nói:
- Tạ ơn lão sư!
Lão gật đầu rồi hỏi hắn:
- Tại sao ngươi lại dùng thân phận giả?
Vũ Phàm liền kể cho lão nghe một chút cố sự, đương nhiên chuyện nào cần nói hắn mới nói, chuyện nào cần giấu tất hắn sẽ cho qua.
Qua một lúc lâu, lão cũng đã hiểu đại khái sự tình, chuyện này phải bắt đầu từ Chu Liệt Quốc.
Ngày trước Vũ Phàm chọc giận Hồ gia ở kinh đô, một khi xuất sơn từ bỏ thân phận đệ tử của Đạo Tiên sơn môn tất sẽ bị người ta nhắm đến mà trả thù, hơn nữa hắn cũng không rõ bàn tay của đối phương vươn đến đâu chỉ có thể dùng thân phận giả mà hành tẩu tránh mang tai vạ.
Chuyện tiếp theo vì hắn lo sợ, thân phận một kẻ vô danh tiểu tốt đột ngột đến đòi gặp nội môn đại trưởng lão tất sẽ bị gây khó dễ dù cho hắn đã có tín vật của lão, về điểm này lão cũng đồng ý với hắn.
Chưa kể nếu như người có ý đồ xấu nhằm vào hắn cướp tín vật cũng không phải không có, chuyện hắn có tín vật của lão, trong Đạo Tiên sơn môn cũng không hiếm gì.
Tiếp đến là hắn muốn an bài cho bản thân hắn và Tiếu Ngưng Nhi một cái chỗ dựa chắc chắn để hắn và nàng có thể sinh tồn ở đây, trong trường hợp lão đi ra ngoài còn chưa có về hoặc ngộ nhỡ lão đã tạo hóa, tất nhiên cái này Vũ Phàm không có nói ra.
Lão nghe xong liền khen ngợi hắn:
- Hảo tâm tư, Vũ Phàm, ta cũng không ngờ đến ngươi lại có tâm tư kín đáo đến vậy.
Vũ Phàm cung kính nói:
- Sư phụ quá lời, đệ tử cũng chỉ muốn bảo mạng mà thôi!
Lão gật đầu rồi nói:
- Ngươi có thể mang Tiếu Ngưng Nhi vào đây, ở cùng với ngươi tu luyện, tuy nhiên phải bắt đầu từ đệ tử ký danh của Thương Huyền tông.
- Đa tạ sư phụ, còn chuyện thân phận ...
- Chỉ là một cái tên mà thôi, Vũ Phàm cũng được, Khương Chính Hạo cũng tốt, tùy ngươi lựa chọn.
- Vâng thưa sư phụ.
Lão đột ngột đưa đến trước mặt hắn một cái ngọc bài và nhẫn trữ vật, lão nói:
- Đây là lệnh bài thân phận đệ tử của ngươi, thấy lệnh bài như thấy ta, ở Trung Thổ thành này, người dám đối đầu với ta cũng không có bao nhiêu.
Còn bên trong là kiếm phổ và một ít đồ lặt vặt, coi như là lễ thu đồ của lão phu.
- Đa tạ sư phụ ưu ái!
- Được rồi, ngươi trở ra sắp xếp chuyện bên ngoài, một năm sau rồi quay lại đây, lão phu đi tìm lão bằng hữu cũ nhờ hắn giúp ngươi chuyển đổi công pháp.
- Vâng thưa sư phụ.
Đột nhiên lão nói.
- Cổ sư cũng tốt, nhưng ngươi nên tập trung vào con đường kiếm đạo, thiên phú kiếm đạo của ngươi thậm chí còn hơn cả ta, đừng lãng phí nó.
Vũ Phàm cúi thấp người, hắn nói:
- Đệ tử nguyện nghe theo chỉ bảo của sư phụ.
Lão gật đầu, rồi giậm chân thuấn di đi mất..