“Hô”
Diệp Thần nhìn kim sắc trên bia đá trấn thôn, thở một hơi thật dài.
“Không ngờ, Kiến thôn lệnh thần cấp lại nghịch thiên như vậy.”
Trầm mặc một lát, Diệp Thần lại hướng nhìn về tấm bia.
Tấm bia đá to như vậy lại chậm rãi chìm xuống đất, sau đó biến mất hút.
“Chủ công, đại hỉ, đại hỉ.” Tiếng Triệu Hằng mừng như điên từ bên ngoài vọng vào.
Diệp thần có chút sửng sốt sau đó quay người nhìn về phía Triệu Hằng ở cửa đi vào.
“Chủ công, thôn dân của Luân Hồi thôn đã tăng lên người” Triệu Hằng kích động khom người nói.
…
Diệp thần có chút sửng sốt, sau đó cười.
Thuộc tính của thôn Luân Hồi chính là tăng chỉ số hấp dẫn thôn dân lên gấp lần.
Khả năng hấp dẫn lưu dân của các thôn không giống nhau, ít nhất ba người, cao nhất hai mươi người.
Với Luân Hồi thôn mà nói, con số cao nhất là , sau đó tăng gấp , đạt tới người.
Lãnh địa đang xây dựng không chỉ yêu cầu nhiều tài nguyên mà còn yêu câu dân cư, nhiều người làm gì cũng mau.
“Trong những người này có các nghệ nhân cao cấp không? “Diệp thần nhìn thoáng qua nơi xa, các lưu dân đang nhìn Lục Tinh hổ vương và Hắc Thuỷ huyền xà bằng con mắt khiếp sợ, rồi nhìn Triệu Hằng, hỏi.
“Có, chủ công, có một người ủ rượu, một thợ rèn cao cấp, còn có một người đóng tàu và một người thuần thú, đều là hạng trung.” Triệu Hằng hưng phấn nói.
Muốn phát triển lãnh địa, ngoài dân cư, còn cần người có kĩ năng.
Ví dụ như thợ rèn, nếu không có thì chẳng có cách nào sản xuất vũ khí, chế tạo phòng cụ, muốn có chỉ có thể đi mua.
Thời kì hoà bình còn có thể đi mua, nhưng tuyệt đối chẳng thế có được đồ xịn.
Còn lúc chiến tranh thì thôi đừng nghĩ, mua gì cũng không có kể cả cái rác rưởi nhất.
Nói tóm lại, muốn chẻ củi phải mướn người mài đao.
Cơ sở không vững chắc, không ai chịu đến ở, song Diệp Thần không nghĩ vậy.
“Đi, đi xem bọn họ” Diệp Thần nghe tới đó, mắt trong một khắc sáng ngời, sau đó đi tới trước mặt nhóm lưu dân.
Nhóm lưu dân ăn mặc rách rưới, vá chằng vá đụp, mặt xanh xao, thậm chí có người còn mặc áo quần rách bươm.
Trong đám đó, ăn mặc hẳn hoi nhất chỉ có vài người, một bà thím tuổi trung niên, và một thiếu niên người toàn cơ bắp, mặt ngăm đen.
“Vị này là trưởng thôn Luân Hồi của chúng ta, cũng là lĩnh chủ của các ngươi…” Triệu Hằng dừng chân, vội vàng giới thiệu Diệp Thần với nhóm lưu dân.
“Bái kiến lĩnh chủ đại nhân.” Nhóm lưu dân nghe tới đó, vốn lúc đầu còn nghi hoặc không biết ai là ai, nháy mắt biến mất, đám người vội khom người chào hỏi.
Diệp Thần mỉm cười gật đầu, sau mở miệng nói: “Không cần câu nệ như vậy, ta cũng không phải hổ dữ ăn thịt các ngươi.”
Diệp Thần vừa nói xong, nhóm lưu dân cảm thấy nhẹ nhàng không ít, họ còn lo lắng là Diệp Thần nhìn bọn họ không vừa mắt, rồi đuổi bọn họ đi.
Chẳng qua, hiện tại xem ra, vị lĩnh chủ đại nhân trẻ tuổi trước mắt cũng không phải người khó khăn xét nét, chắc cũng sẽ không đuổi bọn họ, bằng không sẽ không nói lời dịu dàng với bọn họ. nhìn lưu dân bắt đầu lộ ra vẻ mặt kích động, Diệp Thần mỉm cười nhẹ, nói tiếp:
“Từ hôm nay các người là thôn dân của thôn Luân Hồi, mặc kệ trước kia các người làm gì, hôm nay, tới nơi này, trở thành thôn dân của thôn, là một phần của thôn, hãy bắt đầu cuộc sống mới! Càng ngày càng tốt!”
“Đa tạ lĩnh chủ đại nhân!” Nhóm lưu dân nghe tới đó, ngay lập tức nhẹ nhàng thở ra, phấn khởi nói.
Diệp thần gật đầu, nhìn về phía Triệu Hằng.
Triệu Hằng thấy vậy vội vàng đi lên, gọi người ủ rượu cao cấp, thợ rèn cấp cao, người đóng thuyền và thuần phục thú cấp trung tới.
Diệp Thần nói vài câu với bốn người bọn họ, liền khiến bốn người họ vô cùng kích động.
Cũng vì Diệp Thần là lĩnh chủ, họ chỉ là thôn dân, mà Diệp Thần lại một mình nói chuyện với bọn họ, chính là coi trọng họ, sao bọn họ có thể không kích động chứ.
Sĩ nông công thương, bọn họ đều là giai cấp công, địa vị cũng không cao,
Đương nhiên, Diệp Thần coi trọng kĩ sư, người khác cũng vậy, rất coi trọng.
Chẳng qua việc này là coi trọng trình độ, có cao có thấp, người coi trọng nhất, trên thực tế có rất ít.
“Lão Triệu, đi bố trí nhân công đi, nên đốn củi thì đốn củi, nên làm ruộng thì đi làm ruộng, đúng rồi trước đó mang bản vẽ công trường đang thi công tới đây, ta muốn xem y quán và tiệm rèn.” Diệp Thần nhìn về phía Triệu Hằng phân phó.
Hiện tại cấp của thôn thì có ba khu có thể xây dựng không cần bản vẽ kiến trúc, Diệp Thần không chút do dự chọn xây chợ, y quán và tiệm rèn.
Chợ là để buôn bán, đương nhiên không giống hệt chợ cổ trang, nơi này có thj trường, cũng có những nét hiện đại riêng.
Muốn mua thì có thể đến rất tiện lợi.
“Đây, chủ công.” Triệu Hằng khom người đáp, sau đó bắt đầu phân nhiệm vụ cho lưu dân.
“Chủ công, Lam Tinh Hổ Vương và Hắc Thuỷ Huyền Xà quá khó để phanh thây.” Triệu Mãnh mặt đầy rối rắm đi đến bên cạnh Diệp Thần, mở miệng.
Cũng là do Triệu Mãnh sau khi dựng xong nhà, thì chạy tới dọn dẹp xác hai con dã thú.
Kết quả tuy rằng Quỷ đầu đao của hắn lợi hại nhưng không có hiệu quả, phá da của chúng cũng chẳng phá được.
Diệp Thần nghe tới đó không khỏi cười một cái, quay đầu liền nhìn thấy Triệu Vũ bên cạnh thi thể hai con dã thú siêu lớn.
Nhìn ánh mắt chờ mong của Triệu Vũ, Diệp Thần không chút do dự nói: “Đi!”
Nói xong liền đi tới bên cạnh.
“Sốt ruột rồi? Diệp Thần ha hả cười nói.
“Vâng.’ Triệu Vũ không tự giác đỏ mặt, sau đó thấp giọng đáp.
“Xem ta!” Diệp thần vô cùng khí phách nói xong, vung tay phải mật cái, Thí Thần thương xuất hiện trong nháy mắt.
Một thương chém xuống Lam Tinh hổ vương.
“”Xoạt” một tiếng.
Thí Thần thương không chút khó khăn đâm qua bụng con hổ.
“Di?’ Một tiếng kinh hãi truyền tới, Triệu Mãnh chạy tới chỗ con hổ, ghé tai lắng nghe.
“Sao thế?” Diệp thần nghi hoặc hỏi.
“Chúc mừng chủ công, nếu thuộc hạ không nhầm thì trong bụng con hổ này có một con hổ con.” Triệu Mãnh vui sướng nhìn về phía Diệp Thần, khom người.
“Cái gì?” Diệp Thần nghe thấy liền ngẩn ngơ ngay tức khắc.
Giây tiếp theo cả mặt cứng đờ.
Hổ con của Lam tinh hổ vương, mẹ nó! Đừng chết đấy!”
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mấy ông thi cuối kì chưa =))) ----- tvtg ------