Quyển IV: Chiêm- Giao đại chiến
C : Ám chiến ()
- Vậy mi là chủ tướng, phải không?- Lý Vĩnh Khuê nhìn Yan Athem ở trước mặt, khẽ nheo mắt, miệng hơi nhếch lên.
- Muốn chém muốn giết cứ việc ra tay, ta không có xin tha gì đâu!- Yan Athem gằn giọng.
- Ta thì cũng không muốn chiêu hàng, mà là muốn bức hàng.
Cứ trói chặt hắn lại, trông coi cho cẩn thận.- Lý Vĩnh Khuê ra lệnh, hắn biết Yan Athem là kẻ rắn rỏi, nhưng y thua trận không chịu tự vẫn, tức là còn sợ chết.
Có thể khai thác hắn một phen.
Lý Vĩnh Khuê mấy hôm sau không trả hỏi Yan Athem, nhưng tra hỏi thuộc hạ Athem gắt gao, cuối cùng cũng biết được chuyện Yan Athem lập quân lệnh trạng.
Ly Vĩnh Khuê cười gằn, đã có phương án đối phó.
Y cho gọi Yan Athem tới, nói rằng mình đã biết vụ lập quân lệnh trạng.
- Hiện tại mi có lựa chọn, theo ta, hoặc là ép ta phải ra tay.
- Nếu đã biết ta lập quân lệnh trạng, thì còn gì phải hỏi ta.
- Để cho ngươi biết rằng, nếu muốn tốt lành, thì ta khuyên ngươi nên đầu hàng luôn bây giờ, càng để lâu, càng xuống giá đó.
- Có chiêu gì thì giở ra đi, ông đây mà xin mày thì không đáng mặt làm tướng.
- Được, đợi xem ông bạn còn to mồm được bao lâu đây!
Lý Vĩnh Khuê cười một cách âm hiểm, rồi cho người mang lên một người.
Đó là một tên tù binh, hắn là thân vệ của Yan Athem, cũng là họ hàng của y.
Giờ tên này được ăn mặc bộ đồ mà Yan Athem mặc khi xung trận, sau khi y bị bắt thì bị lột hết áo giáp.
- Thấy thế nào?
- Muốn làm nhục ta ư? Quá phí thời gian.
- Không không, mi có thấy tên này có nét hao hao mi không?
Yan Athem còn chưa hiểu, Lý Vĩnh Khuê đã thao thao bất tuyệt về kế hoạch của lão.
Rất đơn giản thôi, lão sẽ nhốt Yan Athem thật kỹ, và mang tay này về, rêu rao khắp nơi rằng Yan Athem đã bị bắt, và để giữ mạng, đã đầu hàng.
Yan Athem và Lý Vĩnh Khuê có cuộc trao đổi quan trọng trên đường về, hai bên rất quý mến nhau, và Lý Vĩnh Khuê mời Yan Athem cùng mình xây dựng thủy quân tốt hơn.
- Vốn là họ hàng, vóc dáng tương đương, lại chỉ nhìn được từ xa, đảm bảo những gián điệp sẽ không phân biệt được sự khác nhau.
Rồi tin tức được báo về, và ngươi nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?- Lý Vĩnh Khuê nhìn Yan Athem, mép nhếch lên
- Đồ khốn, mi không được làm thế!- Yan Athem vô cùng sợ hãi, vì làm thế, cả nhà y sẽ chết mất.
Y chết thì cũng thôi, tướng bại trận, nhưng cả nhà mà chết thì..
- Hoặc có một biện pháp khác, mi sẽ khai những gì mi biết, hỗ trợ ta những thứ ta yêu cầu, và ta sẽ...!ừm,- Lý Vĩnh Khuê đột ngột rút đao chém bay đầu kẻ thế thân, rồi lệnh cho cấp dưới ướp vôi thủ cấp này.
Yan Athem thấy vậy, liền hiểu ý của Khuê chính là giúp Yan Athem làm giả cái chết, thủ cấp bị ướp vôi, biến dạng khá nhiều, tự nhiên hơi khó nhận ra, chỉ cần Lý Vĩnh Khuê công khai xác nhận đó là Yan Athem, thì y vừa không phải chết, người nhà cũng không sao.
Yan Athem xin suy nghĩ thêm, nhưng thực tế, y coi như đã đầu hàng rồi.
Rất nhanh, Yan Athem chính thức đầu hàng.
Lý Vĩnh Khuê hỏi ngay lập tức những gì Yan Athem biết, để nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị.
Yan Athem khai hết những gì bản thân biết được.
Trước tiên là về thân phận của những kẻ dùng hỏa khí, Yan Athem chỉ biết bọn này là một lũ cướp biển hoành hành ở vùng biển phía tây, do có hỏa khí nên quân Chiêm chiêu mộ.
Thứ nữa là đám này chỉ đánh vì tiền, có tiền là chúng chịu giúp.
Yan Athem chuyến phục thù này dùng tiền riêng, số lượng quá ít, thành ra chả đáng là bao, không mời được chúng qua giúp, chỉ có thể nhờ chúng giúp làm máy bắn đá.
Nếu có hỏa khí từ trên đảo bắn ra, lần này đội thuyền cá coi như đi đứt.
- Vậy quân đánh thuê dùng hỏa khí số lượng ra sao?
- Chúng nó có tầm thuyền.
- thuyền, tại sao chỉ có lèo tèo vài thuyền đi cùng mi lần trước?
- Chúng tôi đang huấn luyện cách phối hợp giữa lính đánh thuê dùng hỏa khí và các thuyền chiến của quân đội ta.
Vì thế nên chỉ có số ít thuyền lính đánh thuê đi cùng khi đó.
- Mà tại sao các người lại lượn lờ bên ngoài biển xa vậy.
- Đó là để chuẩn bị việc đổ bộ.
Những tên lính đánh thuê có thể xác định phương hướng trên biển rất tốt, chúng có thể giữa biển cả mênh mông xác định vị trí sẽ đi vào trong bờ.
Chúng ta dự định thay vì đi thuyền gần biển, thì đi thật xa ra khơi rồi đâm thẳng vào biển, đánh một đòn bất ngờ.
- Thật thế ư?- Lý Vĩnh Khuê nheo mày, nếu địch có thể làm thế, thì việc phòng thủ bờ biển là cực kỳ gian nan.
Kẻ địch có thể nghi binh ở mặt nam, rồi đưa thuyền bất ngờ tiến lên chiếm một khu vực yếu kém, đổ bộ quân lên đó, đánh phá lung tung, ép quân Hoài Nhân phải chia mỏng ra để phòng thủ, nếu không sẽ bị phá hủy cơ sở vật chất.
Nếu như quân Hoài Nhân cho thuyền lên cứu viện, địch vẫn có thể tiến ra biển khơi lẩn trốn, không ngại gì.
Cũng may, giờ biết trước được sách lược này, có thể tính kế một phen, chứ không tới lúc chúng xuất chiêu là toi đặc.
Lý Vĩnh Khuê cũng cố khai thác thêm nữa, nhưng Yan Athem không beiét gì thêm, y cũng chỉ là một tiểu tướng, chỉ huy tầm thuyền chiến cỡ vừa mà thôi, thông tin nội bộ sâu hơn y cũng có chút bế tắc.
Lý Vĩnh Khuê hỏi thêm về gián điệp, xem có cách nào phát hiện gián điệp người Chiêm, Yan Athem nói bản thân không biết việc ấy.
Cảm thấy Yan Athem cũng khai hết những gì có thể, Lý Vĩnh Khuê trước tiên tạm giam giữ y, theo đúng thỏa thuận, không để ai biết y còn sống, mang đầu người họ hàng của Yan Athem ra loan báo tin chiến thắng, giúp Yan Athem có thể bảo hộ người nhà.
Lúc này, đoàn thuyền đã được thủy quân và đội thuyền cá khác đi ra hỗ trợ.
Biết bên mình bị thương nặng, tàu thuyền nhiều chiếc phải kéo về, lại bắt được tù binh, lấy được chiến lợi phẩm, cho nên Lý Vĩnh Khuê để thuyền về báo tin, xin người ra giúp, phần họ đóng quân ngay trên đảo chờ viện binh.
Các tàu khác ra giúp, thuyền nào bị nặng thì lai dắt về, thuyền của thủy quân thì hộ tống, thuyền cá chở bớt các chiến lợi phẩm, tù binh.
Về tới cảng, đích thân Lữ Liêm đi ra chào đón.
Trong trận tao ngộ chiến này, bằng sự chỉ đạo tài tình của Lý Vĩnh Khuê, đội quân toàn ngư dân đại thắng, chém đầu tướng địch, đánh chìm thuyền, thu được thuyền, bắt sống được tên lính Chiêm, giết hơn tên.
Đổi lại, bên họ có tới thuyền chìm, thuyền hỏng nặng, thuyền hư hại nhẹ, chết gần người, bị thương gần người.
Chính La Khang khi chỉ huy cuộc giải cứu câu giờ cũng bị thương nghiêm trọng: một mũi tên xuyên bụng, bị chém vào tận xương vai, may mà còn sống.
Nhưng tựu chung, đây là một đại thắng, khiến tinh thần dân và quân Hoài Nhân phấn chấn.
- Lý tướng quân, đại thắng lần này, ngài khiến người Chiêm phải khiếp sợ, chắc chắn từ nay chúng tuyệt không dám đọ với quân ta nữa?
- Đại nhân quá khen, tôi cũng xin dâng lên ngài món quà mọn!- Lý Vĩnh Khuê biết trong đám đông tất có gián điệp quân Chiêm, lập tức cho người mang cái đầu giả của Yan Athem ra, trưng lên, nói sơ qua lý lịch của hắn, rồi để người treo trước cảng, để thương nhân, ngư dân vào cảng biết được chiến công lẫy lừng này.
- Đúng, phải khiến bọn Chiêm biết sợ một phen.
Lữ Liêm toan mời Lý Vĩnh Khuê tới để thưởng đại tiệc mừng công, song Khuê từ chối, vì ngư dân tham chiến kẻ chết, kẻ bị thương, cần phải thu xếp một phen cho họ.
Chiến lợi phẩm lần này thu được nhiều song cũng phải chia cẩn thận, dù sao, trận đánh này cũng tổn thất khá nhiều.
Lý Vĩnh Khuê đã nói vậy, mặt Lữ Liêm hơi nhăn nhẹ, nói thế tức là lần này không có phần của y rồi.
Khi nghe báo cáo thắng lợi và thu được chiến lợi phẩm thu được, Lữ Liêm cũng muốn nhúng mỏ một tí.
Lý Vĩnh Khuê tất nhiên biết Lữ Liêm muốn gì, y cũng đối nhân xử thế khéo léo, dành sẵn một phần cho Lữ Liêm rồi.
Đợi tới khi về phủ, Lữ Liêm thấy một rương toàn những đồ trang sức vàng, bạc.
Người Chiêm khoái vàng bạc, lính tráng cũng đeo đồ trang sức, chưa kể giáp, kiếm được đính trang sức của Yan Athem, số lượng không quá nhiều song Lữ Liêm cũng coi như chấp nhận được.
Lý Vĩnh Khuê đưa những món đồ trang sức cho Lữ Liêm, còn những thứ như binh khí, giáp trụ, thuyền bè,...!thượng vàng hạ cám, y thông qua các quan viên chuyên trách, chuyển thành tiền bạc, đem thưởng cho các ngư dân.
Người chết thì đưa cho vợ con, kẻ không thể gia tiếp tục đi biển cũng có một khoản để tự lo thân, với người chiến đấu hăng hái, dũng cảm, phẩn thưởng càng nhiều gấp bội.
Thưởng hậu hĩnh như vậy, cốt yếu là để khiến những ngư dân nổi lên lòng tham lam, sau này khi gặp chuyện, trong đầu không chỉ có một ý tưởng là chạy, mà có thể dám xung trận.
Trọng thưởng thì có dũng phu, những người trong cuộc chiến có sự chần chờ, không dám lao vào đánh trận dũng cảm cứ tiếc tới xanh cả ruột.
Họ trách lẫn nhau đã không xông lên, rồi âm thầm tự cố gắng huấn luyện bản thân, nhắc nhở mình lần sau phải dũng cảm hơn nữa, quyết giành lấy thắng lợi vẻ vang.
Một hai tuần sau, mọi thứ tạm lắng xuống, Lý Vĩnh Khuê mới mở một bữa tiệc nhỏ, mới Lữ Liêm, cha con họ Đặng, Phạm Thời Trực, Ebisu qua dùng bữa, và khi đã đảm bảo rằng toàn người có thể tin cậy được, y đem Yan Athem ra, công bố những gì Yan Athem khai.
Tin tức trở thành tiếng sét đánh giữa trời quang, Lữ Liêm đánh rơi cả chén rượu xuống đất, cha con họ Đặng cũng há hốc mồm, trong khi Phạm Thời Trực lẫn Ebisu thì nhìn nhau đầy hoang mang.
Kẻ địch mạnh vượt quá mức tưởng tượng.
- Chuyện này...!chuyện này...- Lữ Liêm run run tay trỏ mạt Yan Athem, lại nhìn qua Lý Vĩnh Khuê như chờ mong y phủ định, có điều Lý Vĩnh Khuê hoàn toàn dửng dưng, mắt nhìn tất cả mọi người ngồi trong phong, buông một câu xanh rờn
- Tình hình sắp tới rất nguy cấp, ta cần phải liệu cho mau..