Lăng Giản lại mơ thấy giấc mơ kia, buổi tối hôm đó nàng bị người thái hậu phái tới đưa vào hoàng cung, nàng đã mơ thấy bạn gái cũ của mình ở nơi tối tăm kia vẫy tay gọi nàng, nàng vừa định bước qua lại bị một bạch y nữ tử lôi ra xa khỏi bạn gái trước đây, mặc cho Lăng Giản cầu khẩn bạch y nữ tử đó như thế nào, nhưng nàng ấy cũng không chịu buông tay.
Nàng bị bạch y nữ tử mang đến vách núi cheo leo, đương lúc sợ sệt đi lùi về phía sau, bạch y nữ tử đã nắm tay cùng nàng nhảy xuống vực sâu.
Mộng cảnh giống nhau, nhưng đem lại cho Lăng Giản chấn động kiểu khác.
"Không được!"
Thanh âm khàn khàn của Lăng Giản hét lên, ôn hương nhuyễn ngọc bên người bị nàng làm cho tỉnh giấc, nắm chặt tay Lăng Giản, vì nàng mà lau mồ hôi trên tán, nói:
"Lăng Giản, ngươi đã tỉnh?"
[dùng để chỉ miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp]
Quay đầu, Lăng Giản mới để ý là không phải chỉ có một mình mình nằm trên giường.
Nàng lắc đầu buông tay của người nọ ra, nàng liền biết kia không phải là nằm mơ, Lam Thanh Hàn thật sự không cần nàng nữa, nàng sẽ không giống như trước đây thủ tại bên cạnh mình.
Nhìn mỹ nhân không một vật trên người bên cạnh, Lăng Giản bất minh sở dĩ nhìn lại bản thân, lúc này mới phát hiện mình không có mặc quần áo.
"Nhược Y, chuyện gì thế này!"
Lăng Giản che lại hai chỗ quan trọng trên người, nói: "Tại sao, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Tại sao ta....!Không mặc quần áo...."
[mờ mịt, không thể hiểu được]
"Ngươi ngất xỉu, ta liền tới đây chăm sóc ngươi."
Da thịt bóng loáng của Lam Nhược Y kề sát tới bên người Lăng Giản, hơi thở ôn nhuận ở bên cổ nàng, nói:
"Cơ thể ngươi phát run, ta liền cởi y phục mình vì ngươi mà sưởi ấm.
Ai ngờ ngốc tử ngươi này bị ngất mà cũng không thành thật, đều là táy máy tay chân với nhân gia đây."
Câu nói này bị Lam Nhược Y bịa đặt, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Lăng Giản đỏ lên, Lam Nhược Y càng táo bạo hơn nắm lấy tay Lăng Giản đặt lên phần mềm mại của mình, thời điểm phát hiện Lăng Giản liên tục thối lui, nói:
"Làm sao vậy? Lúc ngất thì có lá gan làm này làm kia với ta, bây giờ tỉnh rồi thì không dám?"
Quả nhiên, Lam Thanh Hàn thật sự không có ở đây, nàng thật sự định cùng mình tách ra.
Nước mắt Lăng Giản lần thứ hai không nghe lời chảy xuống, nàng cười khổ rút tay ra, hai mắt đẫm lệ nói:
"Nhược Y, ngươi không cần đối với ta như vậy.
Ngươi là công chúa cao quý, sẽ tìm được một phò mã làm ngươi vừa ý.
Ta chẳng là cái thá gì, hơn nữa ta chỉ là nữ tử yếu đuối vô năng."
"Lăng Giản, ngươi có nhớ ngươi đã nói gì với ta không? Nếu ngươi dám phụ ta, ta sẽ cho ngươi hảo hảo xem!"
Lam Nhược Y nổi lên một nụ cười tà mị nhìn Lăng Giản, tư vị trong lòng cũng không biết ra sao.
"Ta không có phụ ngươi, ta không có từng làm bất kỳ chuyện gì đối với ngươi.
Chính là nữ tử chẳng ra gì, nữ tử cùng nữ tử, coi như là cùng cộng phó Vu Sơn rồi cũng sẽ tách ra thôi....!Ngươi nói, tình cảm của nữ tử với nữ tử, có thể tin được sao? Chẳng bằng tìm một nam nhân, hảo hảo gả đi."
Lăng Giản xuống giường gắng sức mặc y phục vào, nàng vẫn cứ không ăn không uống, thân thể bởi vì tự ngược mà bắt đầu chịu không nổi.
Lam Thanh Hàn không ở đây, những câu nói kia của Lam Thanh Hàn làm cho nàng không muốn làm gì.
Nếu nàng thật sự không cần mình nữa, vậy hãy để mình vì nàng hoàn thành một chuyện cuối cùng.
[Lên đỉnh Vu Sơn, chỉ mấy trò con nít hông được tham gia]
Nhìn người trên giường cắn môi rồi lại nhìn mình, yêu nghiệt ngày thường biến thành tiểu nữ tử ủy khuất, Lăng Giản hổ thẹn quỳ xuống trước mặt, xoa hai má Lam Nhược Y, nói:
"Nhược Y, đêm nay Linh Nhược phải vận chuyển hỏa lôi đến nơi của Mẫn Nhi, ta muốn đi tìm Bố Lỗ Tư và Đặc Nhĩ phân phó một số chuyện.
Ngươi hảo hảo ngủ một giấc đi, ta không phụ ngươi."
Một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước rơi vào trên môi Lam Nhược Y, Lăng Giản cắn môi dưới đi ra khỏi trướng, không ăn không uống đối với nàng mà nói cũng có cực hạn, nàng cần phải hoàn thành chuyện này trước cực hạn ấy.
" Chủ nhân! Chúng ta không muốn tách ra!! Tách ra đối với chúng ta tới nói còn đáng sợ hơn so với cái chết!!!"
Trong lúc chất hỏa lôi và tạc dược, Đặc Nhĩ và Bố Lỗ Tư bão thành nhất đoàn lớn tiếng kêu khóc trước mặt Lăng Giản.
Mái tóc dài màu vàng óng đã bị bọn họ cắt ngắn thành đầu húi cua gọn gàng, Lăng Giản vô lực chống đỡ với bọn họ, nghe từng tiếng gào thét quấn vào với nhau kia, cuối cùng Lăng Giản bất đắc dĩ quyết định:
"Ta đáp ứng các ngươi, không tách các ngươi ra.
Đêm nay các ngươi cùng vận chuyển hỏa lôi với Linh Nhược, ta muốn nói rõ thêm một chút, nhất định phải dạy họ cách dùng cẩn thận.
Còn có, bảo vệ tốt linh như, cho dù võ công của họ cao hơn các ngươi, nhưng cũng phải đề phòng có tập kích."
[thuốc nổ]
[đoàn kết; nhập thành một; thành một khối; kết thành một / cấu kết]
"Vâng, chủ nhân thân ái của ta, ngươi quả thực là có tấm lòng Bồ Tát!! Ngươi quá tốt rồi!"
Bố Lỗ Tư cùng Đặc Nhĩ trăm miệng một lời, đem kêu khóc đầy miệng biến thành cảm kích, tốc độ biến hóa nhanh chóng, quả thực có thể xưng tụng là thần nhân trở mặt.
"Trong tay các ngươi có hỏa thương hay không, cho ta hai khẩu còn đủ đạn." Lăng Giản nói.
[súng kíp: Súng kíp là loại súng trường kiểu cũ, nguyên tắc hoạt động đơn giản.
Thuốc phóng và đạn được nạp từ miệng nòng, gây hỏa bằng một kíp kiểu va đập đặt ở đuôi nòng.]
"Chủ nhân nói thật là đúng lúc, ta cùng Đặc Nhĩ mới vừa làm một ít đạn dược đây."
Bố Lỗ Tư cười hắc hắc lấy từ trong túi ra hai khẩu hỏa thương, cũng đem đạn dược trên bàn gói kỹ đưa cho Lăng Giản.
"Chờ chút ta sẽ trở lại phân phó chuyện hỏa lôi, các ngươi đem phong thư này giao cho phó doanh binh sĩ Đại Cánh, bọn họ sẽ biết làm như thế nào."
Một trận chóng mặt truyền đến, Lăng Giản cố gắng đem đạn dược và hỏa thương đã được giữ kỹ đi ra khỏi lều.
Trong lòng không ngừng nói chỉ mong Nhược Y còn đang ở trong trướng, chỉ mong Nhược Y còn đang ở trong trướng....!
Lăng Giản trong lòng chờ đợi may mắn vén mành lên, phát hiện Lam Nhược Y vẫn chưa đi mà đã mặc y phục tử tế đang ngồi trên giường.
Mà đối diện với Nhược Y, chính là Lam Thanh Hàn làm cho nàng đau lòng khổ sở kia.
Lam Thanh Hàn tựa hồ không nghĩ tới đột nhiên Lăng Giản lại trở về, tay cầm lấy váy chuẩn bị đứng lên.
"Ngươi không cần đi, ta vừa vặn tìm các ngươi có việc, nói xong cũng sẽ đi."
Lăng Giản ở ngay lúc Lam Thanh Hàn cất bước mở miệng, thanh âm khàn khàn mà lạnh như băng cách dày khoảng mười triệu dặm:
"Đây là hai khẩu hỏa thương và đạn dược, hai người các ngươi mỗi người một cái, để phòng thân.
Cách dùng ta đã viết lên giấy, không tới lúc không thể không dùng thì đừng lấy nó ra.
Điều ta muốn nói đã xong, Đại công chúa, Nhị công chúa.....!Nô tài, xin cáo lui."
Lăng Giản đem hỏa thương và bản hướng dẫn viết trước phóng tới bên người Lam Nhược Y, sau đó nỗ lực khắc chế tâm tình của chính mình, không quay đầu lại ra khỏi trướng.
Nếu đây là điều nàng muốn, như vậy chính mình liền cấp nàng.
Nhớ tới Lam Thanh Hàn kia nàng đã gặp vô số lần trong mơ, trong lòng Lăng Giản như có hàng ngàn vạn con kiến cắn xé, nước mắt không ngừng được tựa như hồng thủy vỡ đê mỗi khi nhớ tới Lam Thanh Hàn.
Nàng xoa xoa gương mặt cứng ngắt của mình, nỗ lực nở một nụ cười, đi thẳng về phía phó doanh.
Nơi đó, hơn binh sĩ của Đại Cánh đã bài liệt chỉnh tề chờ Lăng Giản đến.
[hồng thuỷ; nước lũ; lũ; thác lũ; dòng thác]
"Đại nhân, không biết đại nhân cho chúng ta tập hợp là có phân phó gì?!"
Một tướng quân đứng đầu chắp tay hướng Lăng Giản cúi đầu, hắn gọi Lăng Giản là đại nhân cũng không có lý do.
Bởi vì trước đó, Tô Nguyễn Hân đã từng nói bọn hắn nghe theo lời Lăng Giản, cũng nói cho bọn hắn biết Lăng Giản là đặc sứ của Đại Cánh, bất luận nàng yêu cầu cái gì cũng phải tận lực thỏa mãn, phải thề sống thề chết bảo vệ an toàn của nàng.
"Các vị dũng sĩ Đại Cánh, hẳn các ngươi biết hiện tại Đại Cánh đang tấn công Việt Lỗ."
Lăng Giản chậm rãi đi đến chính giữa hàng ngũ, dùng thanh âm có thể phát sinh lớn nhất của nàng nói với những binh sĩ kia:
"Quốc chủ của chúng ta cũng đã cùng Đại công chúa Lam Hướng đính hôn, như vậy, chuyện của Lam Hướng cũng là chuyện của chúng ta.
Bây giờ biên cảnh thành của Lam Hướng bị Việt Lỗ chiếm lấy, thân là dũng sĩ của Đại Cánh chúng ta không thể ngồi yên không để ý đến.
Đêm hôm nay, sẽ có một nhóm binh sĩ bí mật của Lam Hướng vận chuyển hỏa lôi đến Việt Lỗ cho Tô Mẫn Nhi.
Mà ta sẽ cùng các ngươi đem một phần hỏa lôi và tác dược khác làm cửa thành tử thủ không ra của chúng nổ tung.
Mỗi dũng sĩ Đại Cánh chúng ta đều dũng cảm vô địch, ta tin tưởng, những quỷ nhát gan nhu nhược trốn ở trong thành kia nhất định không phải là đối thủ của chúng ta.
Thế nhưng, ta không muốn buộc các ngươi ra trận giết địch, càng không muốn các ngươi uổng phí tính mạnh của mình.
Lăng Giản ta ở đây xin thề, cho dù tay ta trói gà không chặt, ta cũng sẽ không đứng ở sau cùng.
Nửa đêm chúng ta sẽ xuất phát, không muốn đi, có thể lui ra, ta không ép buộc các ngươi.
Bây giờ, nếu như các ngươi không muốn đi, có thể lùi về, ta sẽ không trách các ngươi."
[nơi biên giới, vùng biên giới]
Lăng Giản nói xong, nhắm mắt im lặng chờ sự lựa chọn của bọn họ.
Có gió thổi qua, đem cát bụi thổi bay, lỗ tai Lăng Giản khẽ động, nàng có thể nghe thấy âm thanh của gió cuốn hoàng sa, nhưng từ đầu đến cuối cũng không nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
Lăng Giản mở mắt, dũng sĩ Đại Cánh đứng đấy không hề lùi đi một bước, trái lại mỗi người trên tay còn cầm binh khí lấy đó làm quyết tâm.
[cát vàng]
" Hảo!"
" Lăng Giản ở đây cảm tạ các vị!!! Lăng Giản ta cam đoan, cho dù là là còn một binh một tốt, cũng sẽ không lùi bước!!!"
Lăng Giản hướng đến những người này mà cúi người xuống chào.
Bởi vì là ở phó doanh, cách chủ doanh rất xa, vì lẽ đó nên Lam Thanh Hàn căn bản không biết rõ những người ở phó doanh đang làm gì.
Hơn nữa những người ở phó doanh này đều là binh sĩ của Đại Cánh, nàng thân là người của Lam Hướng nên không thể tùy ý ra lệnh, chi bằng cho họ ở đây tùy tâm sở dục.
Chỉ cần không làm sai, nàng cơ bản sẽ không để ý tới.
[thích làm gì thì làm, tùy ý mà làm]
Khi màn đêm buông xuống, Lăng Giản ngồi ở một góc bên ngoài doanh trướng mà ngắm nghía ngọc bội Thanh Hàn từng đưa cho nàng.
Bụng đói làm cho dạ dày nàng đau không ngừng, dạ dày tựa như núi lửa phun trào làm cho nàng như bị lửa thiêu, thật khó chịu, Lăng Giản ngửa đầu ngắm những vì sao thưa thớt ở trên trời, không ngừng thở dài.
Chờ đợi chung quy là thật dài và buồn tẻ, thanh âm bánh xe ma sát với mặt đất đi qua, Lăng Giản biết đó chính là những hỏa lôi mà Hứa Linh Nhược đang vận chuyển.
Mà còn lại phân nửa kia, thì các dũng sĩ Đại Cánh sẽ mang đi công thành sau khi Hứa Linh Nhược rời đi.
Trong thư Tô Nguyễn Hân phái người đưa tới viết rất rõ, tuy là Hàn Duệ bị Tư Đồ triệu hồi, phái tới một tướng quân mới nhưng người này là môn sinh đắc ý của Hàn Duệ.
Cứ như vậy, cũng liền nói rõ tại sao tân tướng quân kia thủy chung đều không phát binh tấn công mà chỉ tiếp tục thủ ở thành môn.
Có lẽ, Hàn Duệ đã thầm kín cùng tướng quân kia giao đàm một phen, còn nội dung, dĩ nhiên là sẽ không thể cho người khác biết.
Nhìn mặt trăng sáng trong kia một chút, cuối cùng Lăng Giản đeo ngọc bội vào bên hông sau đó hướng tới trướng của Bố Lỗ Tư và Đặc Nhĩ mà đi.
Nơi đó, Hứa Linh Nhược đang binh sĩ vận chuyển hỏa lôi.
Thấy Lăng Giản đến, Hứa Linh Nhược bước nhanh tới trước mặt Lăng Giản, kéo nàng ra ngoài, liền dừng cước bộ, Hứa Linh Nhược liền cho Lăng Giản một cái tát không nặng lắm, nói:
"Lăng Giản, ngươi tự nhìn lại ngươi đi....!Dáng vẻ này của ngươi là dạng gì?! Ngươi đã mấy ngày không ăn uống!!! Ngươi có biết hay không bộ dáng này của ngươi sẽ làm những người yêu ngươi đau lòng? Đến tột cùng ngươi đây là giày vò bản thân hay giày vò bọn ta?! Ngươi có biết hay không, bộ dáng này của ngươi, ta.....!Ta căn bản không có cách nào yên tâm mà đi....."
[nói chuyện; trò chuyện; chuyện phiếm; tán phét; tán gẫu]
"Đứa ngốc, ta không có chuyện gì đâu."
Lăng Giản nửa khép lại hai mắt ôm lấy Hứa Linh Nhược, thanh âm từ khàn khàn đã chuyển sang vô lực khẽ nói:
" Mặc kệ như thế nào, ngươi đều phải cẩn thận, ta không muốn ngươi có bất kỳ chuyện gì.
Linh Nhược.....!Xảy ra gì cũng được, nhưng phải chăm sóc tốt cho chính mình.
Nếu có một ngày.....!Ta nói nếu thôi....!Ta đi đến một nơi rất xa, không nên nhớ ta biết không? Bởi vì tâm ta mãi ở cùng với các ngươi....!Ta yêu ngươi."
"Lăng Giản! Ngươi ở đây nói hồ đồ gì vậy! Không cho ngươi nói như vậy!!! Tối hôm nay lập tức ăn uống lại!!! Ta đã phân phó bọn họ mang canh ngươi thích lại trướng của ngươi, mấy ngày nay ngươi không ăn gì, nên uống chút canh cho ấm dạ dày."
Hứa Linh Nhược dùng tay ngăn lại tay nàng, Lăng Giản làm cho nàng sợ hãi, trong lòng nàng mơ hồ có chút dự cảm không tốt, nhưng tột cùng là không biết không tốt ở chỗ nào.
"Ha ha....!Ta nói đùa thôi.
Ngươi nhìn xem, ngươi lại chuyện bé xé ra to như thế, nói đùa không phải chuyện thường hay xảy ra sao? Được rồi được rồi, ngươi còn phải lên đường, chú ý mọi thứ."
Lăng Giản khịt mũi, liếm môi hôn lên môi Hứa Linh Nhược, thần kinh say mê hương vị chỉ thuộc về Hứa Linh Nhược ở nơi đó.
Hôn sâu kết thúc, Hứa Linh Nhược lưu luyến không rời đi cái ôn của Lăng Giản, ở nàng có thể tìm được nơi của chính mình, nói:
"Lăng Giản, ta yêu ngươi."
Trướng của Bố Lỗ Tư và Đặc Nhĩ cuối cùng cũng khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh, sau khi Hứa Linh Nhược rời đi một canh giờ thì Lăng Giản phân phó dũng sĩ Đại Cánh tận lực đem hỏa lôi và tạc dược dùng xe chuyển sang nơi đóng quân ở ngoài mà không làm kinh động đến kẻ khác.
Xung quanh ngoại trừ tiếng lửa trại cháy cũng không còn gì khác, tất cả đã được bố trí ổn thỏa, Lăng Giản để lại hai binh sĩ Đại Cánh, dặn dò họ nói:
"Các ngươi ở đây canh giữ, nhớ kỹ, một khi nghe được tiếng nổ mạnh liền lập tức báo cho Đại công chúa xuất binh công thành."
"Thuộc hạ minh bạch, đại nhân yên tâm giao cho thuộc hạ." hai binh sĩ chắp tay cùng nói.
"Hảo, làm phiền các ngươi."
Lăng Giản cười nhìn doanh trướng của Lam Thanh Hàn, vẻ mặt kiên định ngồi vào xe ngựa đang chờ nơi đó.
Nàng không biết cưỡi ngựa, nên chỉ có thể chuẩn bị một chiếc xe ngựa để đưa mình đến biên cảnh thành.
Đến khi nàng ra khỏi cổng thành, mọi người đã cầm lấy binh khí đứng ở nơi đó.
Hỏa lôi trên xe đã được đem xuống chất thành một hàng ngang để dưới cổng thành, đạo hỏa tuyến của hỏa lôi đã nằm lại với nhau tạo thành một đại đạo hỏa tuyến.
[ngòi nổ]
"Các dũng sĩ! Các ngươi có sợ chết không?"
Lăng Giản khẽ nói, đương lúc bọn họ chưa trả lời đã nói tiếp:
" Trước khi các ngươi trả lời câu hỏi này, để ta trả lời trước.
Ta sợ chết! Thế nhưng hiện tại ta lại không sợ! Có thể cùng các ngươi đồng sinh cộng tử, là vinh hạnh của Lăng Giản ta!! Lấy đuốc cho ta!!!" Lăng Giản tiếp nhận cây đuốc được đưa đến, đi đến đại hỏa tuyến to lớn trước mặt, dùng hết sức hô lên:
"Các dũng sĩ Đại Cánh! Các ngươi sợ chết không?!!!!"
[cùng sống cùng chết]
"Không sợ!!! Không sợ!!!"
Tất cả binh sĩ trăm miệng một lời, âm thanh cực lớn, đã kinh động binh sĩ Việt Lỗ thủ trên thành kia.
Chỉ là, bọn chúng còn chưa kịp kiểm tra xem đã xảy ra chuyện gì phía dưới, thì Lăng Giản đã châm lửa, thừa dịp lúc dây đang cháy hô to:
" Các dũng sĩ! Đêm nay chúng ta liền một lần không sợ chết dẫn đầu!!! Ai đi phía cuối! Thì chính là kẻ thua cuộc!!! Các ngươi, muốn là doanh gia hay thâu gia!!!
[bên thắng]
[bên thua]
"Chúng ta muốn làm doanh gia!! Chúng ta muốn làm doanh gia!!!"
Các dũng sĩ Đại Cánh hô lên, một tiếng nổ mạnh to lớn cũng vang lên theo, tường thành chấn động dữ dội, mà cửa thành bị hỏa lôi làm cho nổ tung cũng hoàn toàn thanh đổi, chi ly phá toái.
Lửa nổi lên bốn phía, mấy trăm binh sĩ Đại Cánh đồng loạt tiến công vào trong thành, chỉ để lại hơn mười dũng sĩ bên người Lăng Giản, mang hỏa lôi và tạc dược vào thành cuối cùng.
[tan tành; vụn vặt; vụn nát]
Tiếng nổ lớn mạnh làm cho những người trong chu vi mấy trăm dặm cũng có thể nghe thấy, tiếng chém giết và ánh lửa ở biên cảnh thành hòa vào một chỗ, mà trong doanh địa của Lam Thanh Hàn, tất cả ánh lửa đã sáng lên, màn đêm vì hỏa quang chiếu sáng mà nhìn giống như ban ngày, mở ra một màn mới.
[nơi đóng quân; nơi trú quân].