Thanh âm quen thuộc làm cho Lăng Giản hoàn toàn tỉnh táo lại, nương theo ánh trăng sáng tỏ, Lăng Giản rốt cục thấy rõ được người đang ngồi bên cạnh mình.
Tô Nguyễn Hân mặc cung bào màu trắng hoa lệ, tóc dài xoã tung xuống lưng, trên mặt nàng tràn ngập mỏi mệt, nhu tình trong ánh mắt lại thủy chung không giảm.
"Lăng Giản, lâu như vậy, ngươi có nhớ ta hay không?"
"Nguyễn Hân."
Lăng Giản thấp giọng gọi, vốn tưởng rằng phải đến ngày mai mới có thể nhìn thấy nàng, không nghĩ tới lúc này nàng đã ngồi bên cạnh mình.
Nhưng mà Lăng Giản không rõ, vì cái gì lại chọn chỗ lộ thiên này, hơn nữa lúc này trời cũng đã sắp tới rạng sáng.
Nghĩ lại, Tô Nguyễn Hân chắc là một đêm chưa ngủ.
"Ta nhớ ngươi, làm sao có thể không nhớ?!" Lăng Giản cầm tay nàng, nói.
"Nếu là nhớ ta, vì sao không đến tìm ta? Nếu không phải ta để cho Mẫn Nhi đưa ngươi tới nơi này, chỉ sợ ngươi đã sớm quên ta rồi đi." Tô Nguyễn Hân hừ lạnh, rút tay ra khỏi tay Lăng Giản.
"Ta thật sự rất nhớ ngươi."
Lăng Giản cười cười lấy ra khuyên tai, tạm dừng vài giây sau đó mới nhẹ nhàng đeo nó lại vào tai của Tô Nguyễn Hân.
Lúc này Tô Nguyễn Hân cũng không còn cự tuyệt, mà là chậm rãi xê dịch về phía Lăng Giản.
Đeo xong khuyên tai, Lăng Giản vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tô Nguyễn Hân, nói:
"Ngươi biết không, ta đã nghĩ ngươi là công chúa Đại Cánh, không nghĩ tới ngươi cư nhiên là quốc chủ.
Ta, ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ngươi."
"Ta chưa bao giờ nói ta là công chúa Đại Cánh, vấn đề của ngươi, chỉ sợ là có liên quan đến nàng đi?" Tô Nguyễn Hân nói.
"Ách...Xem như một trong số đó đi.
Trời lạnh như vậy, sao ngươi lại muốn sai người khiêng ta đến chỗ này a? Ở trong tẩm cung trò chuyện không tốt sao?"
Lăng Giản kéo lấy một góc chăn bông phủ lên người mình cùng Tô Nguyễn Hân, trời lạnh như vầy lại còn ngồi trên nóc nhà, cho dù là lãng mạn thì cũng là tự tìm tội chịu a~
"Ta muốn cùng ngươi xem mặt trời mọc."
Màn đêm tối đen hoàn toàn che đi màu đỏ hồng trên mặt Tô Nguyễn Hân, nàng tựa đầu tựa vào trên vai Lăng Giản, nói:
"Quốc sư từng nói, nếu như cùng người yêu ngồi trên đỉnh Thuận Hoà điện xem mặt trời mọc, như vậy hai người sẽ có thể gần nhau cả đời không phân ly.
Cho nên ta muốn cùng ngươi xem mặt trời mọc lần đầu tiên."
"Đứa ngốc."
Lăng Giản sủng nịch nói, mặc dù lúc rạng sáng ngồi trên mái nhà chờ mặt trời mọc có vẻ thật ngốc, nhưng lời nói của Tô Nguyễn Hân lại làm cho lòng nàng một mảnh ấm áp.
Không có đòi hỏi nhiều lắm, chỉ là vô cùng đơn giản muốn cùng mình xem mặt trời mọc, muốn cùng mình cả đời cũng không tách ra.
Tô Nguyễn Hân như vậy, làm cho nàng vừa yêu vừa đau lòng.
"Lăng Giản, từ giờ tới lúc mặt trời mọc còn có một khoảng thời gian nga." Tô Nguyễn Hân nói.
"Đúng vậy, ngươi nhìn trời còn tối đen như vậy..."
Lăng Giản cúi đầu nhìn thấy Tô Nguyễn Hân, do dự một lát nói:
"Ách...Nguyễn Hân, ngươi không phải là thích khách sao? Như thế nào lại biến thành quốc chủ? Không phải là ngươi giết chết quốc chủ Đại Cánh rồi mạo danh thế thân đó chứ?"
"Ngươi!"
Tô Nguyễn Hân bị Lăng Giản nói khiến cho dở khóc dở cười, ngẩng đầu lên nói với Lăng Giản:
"Ngươi này ngốc tử, nói bừa cái gì! Ta làm sao có thể giết chết người thân nhất của mình?"
"Nhưng mà ngươi rõ ràng là thích khách! Nga đúng rồi, Ám Khách Minh là cái gì? Ta hỏi Linh Nhược nàng lại không chịu nói, thế nào cũng phải bắt ta đi hỏi ngươi."
Lăng Giản gãi gãi mặt, trong lòng có thiệt nhiều dấu chấm hỏi, nàng cần phải làm rõ những chuyện loạn thất bát tao này, nếu không nàng thật sự sẽ điên mất.
"Ám Khách Minh là tổ chức thích khách duy nhất của Đại Cánh, chỉ nghe theo lệnh của người thừa kế ngôi vị quốc chủ.
Chỉ cần nhận được thù lao, Ám Khách Minh sẽ tiếp nhận bất cứ đối tượng ám sát nào.
Đương nhiên, Ám Khách Minh mỗi nhiệm vụ chỉ làm một lần, nếu thất bại sẽ không có lần thứ hai."
Tô Nguyễn Hân từ bên hông tháo xuống một cái ngọc bội màu trắng, đưa cho Lăng Giản:
"Đây là lệnh bài của thủ lĩnh Ám Khách Minh, mỗi người thừa kế ngôi vị quốc chủ đều phải trực tiếp dẫn dắt Ám Khách Minh chấp hành nhiệm vụ, xem như là khảo nghiệm cho quốc chủ tương lai.
Người thừa kế sau khi trở thành quốc chủ vẫn là thủ lĩnh của Ám Khách Minh, cho đến khi xác định được người thừa kế tiếp theo mới thôi."
Dưới ánh trăng, ngọc bội trong tay Lăng Giản phát ra nhàn nhạt bạch quang, một con hùng ưng giương cánh xuất hiện ở mặt trên ngọc bội, ở mặt còn lại được khắc một chữ Cánh thật to.
"Thì ra là như vậy a, trách không được lần đầu tiên gặp ngươi lại đang đi ám sát Hoàng Thượng."
Lăng Giản đem ngọc bội trả lại cho Tô Nguyễn Hân, sau đó lắp bắp nói:
"Nguyễn...Nguyễn Hân, ta...ta kỳ thật là muốn hỏi..." Nói đến một nửa, Tô Nguyễn Hân đã dùng ngón tay đặt lên môi Lăng Giản, nói:
"Ngươi muốn biết tin tức của nàng đúng không? Lăng Giản, nếu không phải ta phái Mẫn Nhi đến nói cho ngươi biết nếu ngươi không đến, Lam Thanh Hàn sẽ nguy hiểm tánh mạng, có phải ngươi cũng sẽ không theo Mẫn Nhi tới gặp ta hay không?"
"Ta...Ta..."
Lăng Giản có chút chột dạ, lúc ấy quả thật là bởi vì câu này mới lựa chọn cùng Tô Mẫn Nhi rời đi, nhưng như vậy cũng không thể chứng minh cái gì, bởi vì tình cảnh ngay lúc đó là mình cũng không thể tuỳ tiện rời cung.
"Ngươi đã muốn biết, vậy ta sẽ nói cho ngươi."
Tô Nguyễn Hân tới gần Lăng Giản, đôi môi mềm mại chạm vào môi Lăng Giản, nói:
"Nàng hiện tại tốt lắm, bất quá qua thêm một đoạn thời gian sẽ không được tốt như vậy nữa.
Bởi vì, có một vị tướng quân đã bắt đầu muốn mưu đồ tạo phản, mà người đầu tiên hắn phải trừ khử...chính là Lam Thanh Hàn."
"Ngươi nói cái gì?!"
Thân thể Lăng Giản đột nhiên cương cứng, tuy rằng nàng đã sớm nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, nhưng sau khi nghe lời này từ miệng Tô Nguyễn Hân nói ra vẫn là trở nên khẩn trương kích động.
Muốn trừ khử Lam Thanh Hàn, nhất định là sẽ dùng ba vạn binh mã đi theo Lam Thanh Hàn xuất chinh kia...Tới lúc đó trong ngoài giáp công, chỉ sợ sẽ...!
"Như thế nào? Sốt ruột?"
Khoé miệng Tô Nguyễn Hân gợi lên một nụ cười nghiền ngẫm, ngón tay ngọc vuốt ve trên hõm vai Lăng Giản, muốn biết trong lòng nàng hiện tại đang nghĩ cái gì.
"Ta đương nhiên sốt ruột, đổi lại là ngươi, ta cũng sẽ sốt ruột." Lăng Giản bắt lấy ngón tay đang tác quái trên hõm vai mình, vẻ mặt đứng đắn:
"Nguyễn Hân, ta muốn mượn ngươi..."
"Mượn là có thể, nhưng mà ngươi muốn dùng cái gì để thế chấp đây? Ngươi cũng biết Đại Cánh ta không bao giờ mua bán lỗ vốn.
Huống hồ, không có lý do chính đáng, các dũng sĩ sẽ không đi làm cái việc ngốc đó đâu."
Tô Nguyễn Hân tựa hồ sớm đã đoán được Lăng Giản muốn mượn cái gì, vừa rồi không nói cũng chỉ là muốn đào cái hố chờ Lăng Giản tự mình nhảy xuống.
"Ngươi đã sớm biết ta muốn mượn cái gì đúng không? Muốn lý do chính đáng chứ gì! Được a, ta còn chưa trách ngươi giành nữ nhân của ta đâu! Ngươi đã cầu hôn Thanh Hàn, vậy thì Thanh Hàn chính là vị hôn thê của ngươi, bảo hộ vị hôn thê cũng xem như lý do chính đáng đi?!"
Thông minh như Lăng Giản, cho dù nhảy vào trong hố nàng cũng có thể tự tìm cách bám vào vách hố mà trèo lên.
"Khanh khách, Lăng Giản, cũng là ngươi học mau."
Tô Nguyễn Hân vươn bàn tay đưa đến trước mặt Lăng Giản, nói:
"Lý do này miễn cưỡng cũng xài được, nhưng mà thế chấp của ta đâu? Ngươi đã muốn mượn thì cũng phải thế chấp cái gì đó cho ta trước đi.
Nói miệng không bằng chứng, ngươi dù thế nào cũng xuất ra chút thành ý đi.
Không có thế chấp, cho dù ta là quốc chủ cũng không có biện pháp cho ngươi mượn cái đó đâu."
Tô Nguyễn Hân mị nhãn như tơ, ánh mắt như vậy làm cho Lăng Giản bất giác nhớ tới giấc mộng xuân còn dang dở, bụng dưới đột nhiên có dòng nước ấm quấy phá, Lăng Giản quay đầu nhìn về phía đường chân trời mờ mịt, trong đầu có hai loại tư tưởng đang không ngừng đánh nhau.
"Nguyễn Hân, làm sao ngươi biết được Thanh Hàn có nguy hiểm?"
Lăng Giản tận lực dẹp qua một bên mấy suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu, thói quen thật sự là đáng sợ, mới bao lâu, dục vọng của nàng thế nhưng lại bắt đầu rục rịch.
Hai loại tư tưởng mâu thuẫn trong đầu vẫn đang tiếp tục giằng co, Lăng Giản ngẩng đầu lên, gió lạnh đã không còn có tác dụng giúp thanh tỉnh, ngược lại càng thổi bừng lên lửa nóng trong cơ thể nàng.
"Người của Ám Khách Minh rải rác ở khắp nơi, xuất thần nhập hoá.
Huống hồ Đại Cánh ta là nước láng giềng của Lam Triều, chúng ta cùng bọn chúng từng có không ít làm ăn qua lại, việc này tất nhiên không trốn được khỏi tai mắt của chúng ta.
Nói trở lại, ngươi nhưng là muốn lấy cái gì để thế chấp cho ta a? Không lẽ là ngươi thật sự muốn ăn cơm chùa? Ở nơi này của ta mà ăn cơm chùa chính là phải trả giá đại giới đó nha!"
Tô Nguyễn Hân ngữ khí khiêu khích, nhưng ôn nhu trong mắt vẫn không chút nào giảm bớt.
Thân là quốc chủ Đại Cánh, trừ bỏ khí thế cố hữu, còn buộc phải có quyết đoán rõ ràng cùng thủ đoạn không ai sánh kịp.
Nàng có thể uy nghiêm khí phách ở trước mặt quần thần, càng có thể thẳng tay giết chết những kẻ chống đối mình mà mắt không chớp, mày không nhíu.
Chỉ có khi ở trước mặt Lăng Giản, tất cả khí thế nữ vương của nàng mới hoàn toàn ẩn xuống, ngay cả biểu tình lạnh lùng ngày thường đều không còn sót lại chút gì.
Nàng yêu Lăng Giản, chỉ muốn Lăng Giản nhìn thấy tất cả ôn nhu dịu dàng của mình, mặc dù như vậy thực vất vả nhưng nàng vẫn không bao giờ biết mệt.
"Cơm chùa? Nơi này của ngươi cũng không phải tửu quán, làm sao có cơm chùa cho ta ăn?" Lăng Giản nói.
"Chẳng lẽ Lăng Giản ngươi chưa từng nghe nói tú sắc khả cơm () sao?"
Tô Nguyễn Hân dựa vào lòng Lăng Giản, chỉ chỉ về phía chân trời đã dần sáng lên:
"Mặt trời sắp mọc lên rồi, rất nhanh là có thể nhìn thấy mặt trời mọc nga~.
Trước kia ta thường xuyên một mình ngồi ở chỗ này xem mặt trời mọc, thật tốt, hôm nay rốt cục có thể cùng ngươi xem rồi."
(): Tú sắc khả cơm: Sắc đẹp thay cơm ; nhìn thôi cũng no bụng.]
"Nguyễn Hân."
Lăng Giản nắm lấy vòng eo mềm mại của Tô Nguyễn Hân, cúi đầu ngậm lấy vành tai của nàng, nhẹ giọng nói:
Tiểu yêu tinh ngươi là đang câu dẫn ta sao? Hay là...Ta nói cho ngươi, ta nha, cũng có nghe nói qua một cái truyền thuyết.
Truyền thuyết nói chỉ cần hai người yêu nhau ở trên đỉnh Thuận Hoà điện của Đại Cánh làm cái kia...thì họ mới vĩnh viễn cùng một chỗ đó."
"Nha? Người nào..."
Bởi vì bị Lăng Giản ngậm lấy vành tai, thân thể Tô Nguyễn Hân một trận tê dại, nàng kìm lòng không đậu vùi sâu vào trong lòng Lăng Giản, ngẩng đầu xấu hổ nhìn Lăng Giản, hàng mi nửa khép, ánh mắt mờ mịt mê say.
"Ngươi nói đi?"
Lăng Giản giơ lên một nụ cười tà mị, ôm lấy Tô Nguyễn Hân làm cho thân thể hai người nghiêng về bên trái, ngã xuống tấm chăn bông trên mái ngói:
"Không phải ngươi nói muốn ta thế chấp sao? Vừa lúc, hiện tại ta liền nộp cho ngươi thế chấp.
Nữ nhân của ta, thế chấp này không tồi đi?"
"Ai, ai...ai là nữ nhân của ngươi? Ta...ta không chịu."
Hai tay Tô Nguyễn Hân bắt lấy quần áo hai bên sườn Lăng Giản.
Lăng Giản mặc nữ trang so với nam trang càng thêm lộ rõ mị hoặc, không nói đến tuyệt mỹ dung nhan nhược nam nhược nữ kia làm cho nàng chìm trong tình tuý, chỉ cần khoé miệng kia mỉm cười một chút cũng đã đủ làm cho nàng rơi vào tay giặc mà cam nguyện trầm luân.
"Nữ nhân của ta, chính là...ngươi đó." Lăng Giản cười khẽ, tiếng cười khàn khàn mà bao hàm..