"Ta còn nghĩ ngươi đi nơi nào, cư nhiên lại đến đây, không lẽ là quá nhớ nàng, cho nên mới tới đây nhìn vật nhớ người?"
Bên trong Thượng Hoa cung, Lam Nhược Y không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau Lăng Giản, thấy nàng đang sửa soạn quần áo ngoài cung thì trong lòng đã đoán được một phần.
Nàng cười khổ đứng ở nơi đó, Lăng Giản đưa lưng về phía nàng, nhìn không thấy biểu tình lúc này của Lam Nhược Y.
"Nhược Y, ta có chuyện quan trọng cần phải xuất cung một thời gian."
Lăng Giản gói ghém lại y phục màu trắng, lúc quay đầu lại thì Lam Nhược Y đã khôi phục nụ cười quyến rũ bình thường.
"Ngươi không sợ ngươi xuất cung rồi, mấy nữ nhân của ngươi đều chạy theo người khác hết sao?"
Lam Nhược Y ngoài cười nhưng trong không cười nói, lắc lắc thân hình như rắn nước ngồi lên trên bao hành lý mà Lăng Giản vừa mới gói ghém xong.
Nàng không muốn Lăng Giản rời đi, đoạn thời gian này nàng đã thói quen có người này ở bên cạnh, cho dù có lúc nàng còn đi Nhiễm Lê cung.
"Sẽ không, Nhứ Yên sẽ không như vậy đâu."
Lăng Giản tin tưởng An Phi, bởi vì một nữ tử như nàng, phàm là đã quyết định chuyện gì sẽ không bao giờ thay đổi.
Ngược lại là yêu nghiệt trước mắt này đây, Lăng Giản nhìn nàng từ trên xuống dưới, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng:
"Bất quá người nào đó thì không biết chừng đâu!"
"Khanh khách...Ngươi này ngốc tử!"
Lam Nhược Y che miệng cười khẽ, từ dưới mông lấy ra hành lý của Lăng Giản, sau đó cởi xuống sợi dây đỏ trên cổ tay mình, cột vào cổ tay phải của Lăng Giản, nói:
"Đi sớm về sớm, nếu như quá lâu không trở lại, cũng đừng trách ta tự mình đi tới chỗ nàng tóm ngươi trở về."
"Ngươi cho là ta đi tầm hoa vấn liễu sao cô nương? Còn tóm ta trở về nữa!"
Lăng Giản xoay xoay sợi dây đỏ trên cổ tay, cúi người hôn lên trán Lam Nhược Y, nói:
"Bây giờ ta đi Nhiễm Lê cung, sau đó khởi hành."
"Đi đi, tưởng ta muốn gặp ngươi lắm sao!" Lam Nhược Y nhàn nhã bắt chéo chân, hai tay chống trên giường, quyến rũ trăm sinh..
"Đi nha."
Lăng Giản nhìn nàng thêm vài giây, cầm lấy hành lý xoay người rời khỏi tẩm cung.
Để lại Lam Nhược Y một mình ở lại Thượng Hoa cung lạnh lẽo, nụ cười quyến rũ nháy mắt biến mất, trên mặt Lam Nhược Y che phủ một tầng băng sương, nàng đi đến trước bàn tự rót cho mình một ly trà, lại như cũ bắt chéo chân ngồi trên ghế, không uống, chỉ là cầm trong tay thưởng thức.
"Trên đường ngàn vạn lần cẩn thận, đừng để mấy việc lặt vặt làm chậm trễ hành trình."
An Phi cởi xuống cung phục trên người Lăng Giản, tự mình giúp nàng mặc vào một bộ nam sam màu trắng, cũng tự mình cột tóc lên cho nàng, sau đó đội lên buộc tóc bằng bạch ngọc.
Đây là việc mà từ trước tới nay nàng đều muốn giúp Lăng Giản làm, mắt thấy tiểu thái giám biến thành công tử ca tuấn mỹ phi phàm, An Phi kìm lòng không đậu ôm lấy Lăng Giản, thanh âm có chút nghẹn ngào:
"Trước kia mỗi lần ngươi rời cung, ta chỉ có thể đứng ở xa xa nhìn ngươi, ngay cả ôm một cái cũng là xa xỉ.
Lần này ta rốt cục có thể ôm lấy ngươi, nói với ngươi những lời ta muốn nói.
Lăng Giản, ta nhớ ngươi, cho nên, ngươi cũng nhớ phải nghĩ tới ta."
"Ta sẽ."
Lăng Giản ôn nhu cười làm cho An Phi cũng mỉm cười theo, Lăng Giản gảy gảy cái mũi của nàng, bốc lên cằm nàng hôn lên môi một cái thật sâu, cuối cùng mới hôn lên cái trán của nàng, gắt gao ôm nàng cùng vượt qua thời gian còn lại.
Thời gian dù chậm dù mau, nhưng thời điểm tạm thời ly biệt rốt cuộc cũng đến.
Đêm tối buông xuống, những ngọn đèn lồng trong ngự hoa viên phát ra ánh sáng màu đỏ rực rỡ.
Tô Mẫn Nhi đã sớm đứng ở địa điểm lúc sáng đợi Lăng Giản, trong đầu nàng tưởng tưởng vô số lần Lăng Giản sẽ mặc quần áo như thế nào khi xuất hiện, nhưng mà khi Lăng Giản một thân thuần trắng xuất hiện ở trước mặt Tô Mẫn Nhi, vẫn làm cho nàng không khỏi ngẩn người hoảng thần, kìm lòng không đậu muốn tới gần bạch y công tử dung nhan tuyệt mỹ trước mắt.
"Ê! Phát ngốc gì vậy? Có đi hay không?!"
Lăng Giản dùng tay quơ quơ trước mặt Tô Mẫn Nhi, thật vất vả mới lôi được linh hồn nhỏ bé của nàng trở lại, Tô Mẫn Nhi bộ dáng mê gái nhìn Lăng Giản thật lâu mới sâu kín phun ra một câu:
"Bằng không ngươi đừng cùng họ Tô cùng một chỗ.
Theo ta đi, ta sẽ hảo hảo đối đãi ngươi.
Hơn nữa, ta lớn lên cũng không kém nàng mà."
"Ngươi không có bệnh đi?"
Lăng Giản trắng mắt liếc nàng một cái, trực giác nói với nàng nữ tử Tô Mẫn Nhi này nếu không phải bệnh thần kinh thì chính là tâm trí có vấn đề:
"Không phải muốn xuất cung sao? Nhanh lên a.".
truyện xuyên nhanh
"Nga nga, bên này bên này, xe ngựa đang chờ đó."
Tô Mẫn Nhi nghĩ nghĩ, tự hào bổ sung khoe:
"Đây chính là xe chuyên dụng cho đặc sứ Đại Cánh đó nha, người bình thường cũng không có đãi ngộ này đâu.
Cho dù là quốc chủ Việt Lỗ cũng chưa từng được ngồi xe ngựa đó đâu."
"Rồi rồi rồi, ngươi lợi hại.
Đi nhanh đi."
Lăng Giản chỉnh lại hành lý, khẩn cấp lôi kéo Tô Mẫn Nhi đi về hướng cửa cung, kết quả đi được nửa đường Tô Mẫn mới ấp a ấp úng mở miệng nói:
"Chúng ta đi lộn rồi, là hướng ngược lại mới đúng.
Xe ngựa của chúng ta chờ ở cổng Thiên Môn."
"..."
Lăng Giản không muốn nói thêm gì nữa, quay đầu lôi Tô Mẫn Nhi đi về hướng ngược lại.
Nàng hiện tại rất muốn lập tức tới Đại Cánh, nàng nhớ Tô Nguyễn Hân, cũng nhớ Lam Thanh Hàn.
Bởi vì cái câu mình có đi hay không sẽ liên quan đến sống chết của Lam Thanh Hàn, Lăng Giản đã muốn hoảng đến hỏng mất, nàng không thể để cho nữ nhân của mình bị nửa điểm thương tổn, một chút cũng không được.
Xe ngựa Đại Cánh có phong cách thiết kế độc đáo, họa tiết bên trong đều là do công tượng tỷ mỷ điêu khắc ra, trong xe chỉ có một tấm da hổ trải trên sàn, không có thứ gì khác có thể ngồi.
Lăng Giản cùng Tô Mẫn Nhi ngồi đối diện nhau ở chính giữa xe ngựa.
Trên tấm da hổ có đặt bàn điểm tâm cùng nước trà.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, người trong xe chỉ có thể nghe thấy thanh âm bánh xe lăn trên mặt đất, nhưng không hề cảm giác được một chút xóc nảy.
"Bao lâu nữa chúng ta mới tới Đại Cánh?"
Lăng Giản ngồi trên da hổ ăn điểm tâm, trong lòng nàng quan tâm nhất vẫn là vấn đề thời gian.
Đương nhiên, nàng rất muốn tới sớm để nhìn thấy quốc chủ Đại Cánh, sau đó cho hắn sau một liều siêu cấp thuốc xổ, canh lúc hắn không chú ý đạp hắn vào trong WC, sau đó chỉ vào mũi hắn bắt hắn thu hồi lại ý định cưới Lam Thanh Hàn trong đầu.
"Ba đến năm ngày là tới.
Yên tâm, ngựa của Đại Cánh chúng ta con nào cũng đều là hoàn mỹ bảo mã.
Nếu như đổi thành ngựa của Lam Triều các ngươi, phỏng chừng cả mười ngày cũng chưa tới Đại Cánh."
Tô Mẫn Nhi lại bắt đầu tự hào khoe khoang Đại Cánh quốc của nàng, Lăng Giản lười phản ứng nàng, xe ngựa này tuy rằng không xóc nảy, nhưng vẫn làm cho Lăng Giản xuất hiện cảm giác buồn ngủ.
"Ta buồn ngủ quá, trước ngủ một lát."
"Ngủ đi ngủ đi, ngươi yên tâm, có ta canh cho ngươi, bảo đảm ngươi bình an."
Tô Mẫn Nhi vỗ vỗ bộ ngực, nhìn thấy Lăng Giản giống như trẻ con cuộn mình thành một vòng nằm trên da hổ, bạch sam trên người cùng lằn da hổ phối hợp, làm cho Lăng Giản cực kỳ giống một thần tiên nằm trên lưng hổ.
Đêm tối biến thành ban ngày.
Tô Mẫn Nhi cũng không nằm trên da hổ mà khò khò ngủ như Lăng Giản, mà là khoanh chân ngồi nhắm mắt dưỡng thần, có bạch khí từ quanh thân nàng tản ra, đợi cho bạch khí hoàn toản lui tán, Tô Mẫn Nhi mới thu hồi nội lực, mở mắt ra.
Nàng cho tới bây giờ cũng không cần nghỉ ngơi, chỉ cần ở thời điểm thích hợp dưỡng thần một chút là có thể.
Bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng những người bán hàng rong rao hàng, không ngừng nỗ lực quảng cáo sản phẩm với người đi đường.
Ngẫu nhiên truyền đến tiếng ông lão bán bánh mỳ rao to, Tô Mẫn Nhi sờ sờ cái bụng khô quắt của mình, quả thật là có chút đói bụng.
Nàng xốc lên rèm vải nhìn ra ngoài, hiện tại hẳn là vẫn còn trong lãnh thổ Lam Triều, một bảng hiệu khách điếm nào đó phi thường bắt mắt, trên đó viết: "Khách điếm Hiên Thành".
Vậy là các nàng đã ra khỏi Tấn An thành, đi tới Hiên thành rồi.
"Uy, Lăng Giản.
Ngươi có muốn ăn chút gì đó hay không, đến Hiên thành rồi, chúng ta xuống xe ăn vài thứ được không?"
Tô Mẫn Nhi đẩy đẩy Lăng Giản còn đang ngủ say, trong lòng nói người này cũng thật có thể ngủ, đã ngủ gần cả đêm, cư nhiên vẫn còn ngủ được.
"Ngô, ngươi muốn ăn cái gì thì tự ngươi ăn đi.
Ta còn muốn ngủ, da hổ này của ngươi cũng thật thoải mái, ngủ ngon, trước khi tới Đại Cánh không cần gọi ta."
Lăng Giản xoay người, đưa lưng về phía Tô Mẫn Nhi, cuộn lại thành con tôm ngủ tiếp.
Nàng lười phản ứng Tô Mẫn Nhi thần kinh hề hề này, cho nên tình nguyện đi ngủ còn hơn là nói chuyện với nàng.
"Thật là, quên đi, vậy thôi ta ăn hết mấy thứ còn trong xe.
Đợi lát nữa tới chỗ khác dừng xe rồi mới xuống mua đồ ăn."
Tô Mẫn Nhi cầm lên điểm tâm trong đĩa nhét vào miệng, kết quả chỉ nhét hai cái đã cảm thấy đỡ đói hơn nhiều.
Nàng che miệng ợ một cái, sau đó nhìn Lăng Giản lẩm bẩm:
"Điểm tâm của Lam Triều thật khó ăn, vẫn là đồ ăn Đại Cánh ngon hơn nhiều.
Họ Tô còn muốn dọn đến Lam Triều, mấy thứ kia khó ăn muốn chết, thiên tài mới đi theo nàng a!"
Xe ngựa một đường chạy, không có xóc nảy làm cho Lăng Giản ngủ đến phá lệ hương trầm, tiếng huyên náo từ cái chợ bên ngoài chậm rãi nhỏ đi rồi biến mất.
Lăng Giản thay đổi tư thế nằm trên da hổ tiếp tục vù vù ngủ say, thỉnh thoảng truyền đến một trận lạnh run, đó là do Tô Mẫn Nhi nhấc lên rèm vải nhìn ra ngoài ngắm phong cảnh.
Tiếng rao hàng lại lần nữa xuất hiện, lần này so với lúc ở Hiên thành lại càng ồn ào hơn.
Tô Mẫn Nhi tò mò xốc lên rèm vải, ló đầu nhìn ra phía trước, chỉ thấy trên cửa thành gắn một tấm bảng thật đo đề "Ngự Kiếm thành".
Xe ngựa dần dần lăn tới, lúc vừa tới cổng thành lại bị quân thủ vệ chặn lại, ý bảo các nàng xuống xe đi bộ.
"Lăng Giản, thức dậy."
Tô Mẫn Nhi đẩy đẩy thân mình Lăng Giản, thấy Lăng Giản còn chưa có ý tứ tỉnh lại, bèn nhéo lấy lỗ tai của nàng hô to:
"Đến Đại Cánh rồi!!!"
"A!"
Lăng Giản lồm cồm ngồi dậy, phát hiện Tô Mẫn Nhi đang cười cái kiểu thực hiện được âm mưu liền tức giận cau mày nói:
"Ngươi bệnh thần kinh sao?! Ta không phải đã nói trước khi tới Đại Cánh không cần gọi ta dậy sao hả?! Ngươi lại còn lừa gạt ta!!!"
"Người ta không phải cố ý mà, là lính thủ vệ Ngự Kiếm thành bắt chúng ta đi bộ vào thành.
Ngay cả ta đưa ra thân phận đặc sứ Đại Cánh cũng không được luôn, người ta nói trong xe ngựa không thể chở người, tất cả người ở bên trong phải xuống xe ngựa đi bộ qua thành." Tô Mẫn Nhi ủy khuất nói.
"Đi bộ qua thành?! Đây là cái quy định gì vậy?"
Chân mày Lăng Giản không có chút nào giãn ra, nàng hơi chút sửa sang lại quần áo của mình rồi nhảy xuống xe ngựa, hít thở không khí mới mẻ bên ngoài.
Tô Mẫn Nhi theo sau nhảy xuống xe ngựa, tiện tay ôm lấy cánh tay Lăng Giản kéo nàng đi vào trong thành, miệng còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
"Như thế này qua thành cũng tốt, rất lãng mạn nha!"
"Lãng mạn cái đầu ngươi!"
Lăng Giản trắng mắt liếc nàng một cái, giãy ra ma trảo của Tô Mẫn Nhi, lập tức đi ở trước mặt nàng.
Thương phẩm rực rỡ muôn màu hai bên ngã tư đường cũng không thể hấp dẫn ánh mắt Lăng Giản, nàng hiện tại chỉ muốn nhanh chóng qua thành, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất đi tới Đại Cánh.
Lúc gần trưa, một thân ảnh màu tím nhạt làm cho Lăng Giản đột nhiên dừng lại cước bộ, suối tóc đem mượt của người nọ xoã xuống sau lưng, chỉ để lại chỗ tóc dài bên thái dương thả xuống trước ngực.
Hình dáng nhỏ nhắn, ngũ quan xinh xắn, lông mi đen nhánh cong vút run run chớp động, một đôi mắt hớp hồn lộ ra thần sắc thâm thuý không thể nắm bắt, cánh môi mỏng khêu gợi lại tựa như tản ra hơi thở lạnh như băng, làm cho người ta biết rõ rét lạnh lại vẫn nhịn không được muốn tới gần.
Hai loại xinh đẹp đối lập hoà lẫn trên người nàng, chiếu rọi lẫn nhau, vừa giống yêu nghiệt ngàn năm, vừa như tiên tử trên trời.
Nữ tử kia không nhìn thấy Lăng Giản, xoay người đi vào một gian khách điếm cách đó không xa.
Đi cùng nàng còn có một nam nhân, nam nhân kia là người mà Lăng Giản cực độ chán ghét, Lăng Giản cau mày nhìn theo thân ảnh bọn họ đi vào khách điếm, không hiểu người lúc này hẳn là đang ở bên cạnh Lam Thanh Hàn, như thế nào lại xuất hiện ở nơi này..