Lăng Giản tỉnh dậy lúc trời gần sáng, như là vừa trải qua một giấc mộng xuân dù mệt mỏi nhưng vô cùng tốt đẹp.
Lăng Giản vẫn như cũ trần truồng nằm úp sấp trên giường, chính là trên lưng được đắp thêm một cái chăn bông khiến cho nàng không hề thấy lạnh.
Vị trí bên cạnh trống không, Lăng Giản không có mất trí nhớ, nàng rõ ràng nhớ rõ trước khi mình ngủ đã ôm An Phi lên giường.
"Nhứ Yên đâu?"
Lăng Giản trở mình, lúc ngồi dậy đại não một trận choáng váng, nàng cắn răng kéo qua chăn bông che lại thân thể của mình, tựa vào đầu giường mê man nhắm mắt lại.
"Ngươi dậy rồi?"
Thanh âm ôn nhu của An Phi truyền đến, mang theo một cỗ hương vị khó ngửi của thuốc Đông y.
Lăng Giản mở mắt ra, chỉ thấy An Phi đã quần áo chỉnh tề ngồi ở bên giường, trên tay còn bưng một chén thuốc bốc lên nhiệt khí.
"Uống thuốc đi, tối hôm qua ngươi bị cảm lạnh, hình như là phát sốt, uống thuốc này sẽ thoải mái một chút.
An Phi cầm thìa quấy chén thuốc, thỉnh thoảng thổi thổi cho nhiệt khí tán đi, làm cho thuốc trong chén nổi lên từng đợt sóng gợn.
"Thuốc này khó ngửi quá, nhất định là khó uống chết."
Lăng Giản cau mày xoay đầu qua một bên, nàng đúng là làm nghề chữa bệnh giúp ngươi kê phương thuốc, nhưng mà từ trước tới giờ nàng cũng chưa từng tự bốc thuốc cho chính mình a.
Cho dù là trước kia, nàng cũng chỉ uống thuốc tây, tuyệt đối không uống thuốc Đông y.
Người ta nói bác sĩ cứu được người không cứu được chính mình, còn nàng là bác sĩ không bao giờ đụng tới chén thuốc.
"Ngoan ngoãn uống hết, nếu không sẽ thành bệnh thương hàn, đến lúc đó sẽ rất phiền toái."
An Phi ngữ khí mang theo sủng nịch, khóe miệng của nàng thủy chung giữ nụ cười ôn nhu, hôn ngân trên cổ như ẩn như hiện.
Ý thức được ánh mắt Lăng Giản vẫn đều dừng lại ở trên cổ mình, mặt An Phi lập tức đỏ ửng, vừa cúi đầu xuống lại bị hắt xì một cái không lớn không nhỏ.
"Được, ta uống thuốc."
Lăng Giản giống như đổi tính tiếp nhận chén thuốc, ngửi được mùi vị đắng nghét từ chén thuốc bốc lên, chân mày nhíu lại thành hình bánh quai chèo.
Nàng dùng sức hít sâu mấy ngụm, sau đó một hơi đem chén thuốc trút vào trong miệng.
Chịu đựng vị thuốc đắng nghét không ngừng ăn mòn thần kinh vị giác, Lăng Giản liều mạng ép buộc chính mình nuốt vào gần một nửa chén thuốc, mà một nửa còn lại...!
"Ngô..."
Lăng Giản đột nhiên túm lấy An Phi kéo vào trong lòng ngực, dùng miệng đem một nửa chén thuốc còn lại uy vào trong miệng An Phi.
Chén thuốc rõ ràng là đắng như vậy, lại bởi vì hai đôi môi quấn giao mà dần dần chuyển thành ngọt ngào, ai cũng không uống mật, lại cảm thấy so với uống mật còn ngọt ngào hơn.
Nuốt hết thuốc vào, đầu lưỡi hai người được giải phóng là lúc bắt đầu một trận triền miên mới.
Ngón tay đẩy ra vạt áo trước ngực An Phi, thuận thế chui vào trong trung y khiêu khích hạt hồng mềm nhũn, làm cho nó dần dần cứng rắn ngóc lên.
Chăn bông bị xốc lên, Lăng Giản thay đổi tư thế xoay người đem An Phi đặt ở dưới thân.
Váy dài thuần trắng bị cởi ra ném xuống đất, cùng nó rơi xuống đất còn có cái yếm màu đỏ cùng tiết khố màu trắng.
Chăn bông cũng đủ lớn để che lấp đi cảnh tượng hương diễm của hai người, nụ hôn như không có điểm cuối còn đang tiếp tục, hai tay Lăng Giản bắt lấy tay An Phi, cùng nhau mười ngón tương khấu, hai chân gắt gao kẹp lấy chân An Phi, làm cho thân thể càng thêm dán chặt với nhau, hai nơi mềm mại đè ép lẫn nhau, theo từng chuyển động cùng ma sát của Lăng Giản, An Phi rõ ràng cảm giác được hoa đế của đối phương đang chà sát trên hạt hạch của mình, đầy trời khoái cảm cùng kích thích đánh úp lại làm cho nàng phát ra những tiếng rên rỉ mê loạn.
Nhiệt độ trong chăn dần dần tăng cao, hai người trong chăn không ngừng lấy lòng thân thể lẫn nhau, dĩ nhiên đã đổ mồ hôi đầm đìa.
"Nhứ Yên..."
Tình dịch trơn ướt sau nhiều trận co rút rốt cục ồ ạt chảy ra, Lăng Giản cảm giác thân thể của mình đã muốn tần lâm hư thoát, nàng từ trên người An Phi trượt xuống, nhắm mắt lại đem An Phi kéo vào trong ngực:
"Bây giờ trời còn chưa sáng, vừa lúc có thể ngủ thêm một lát.
Đừng đi đâu nữa, nằm yên ở đây cùng ta ngủ, chúng ta cùng nhau thức dậy."
"Lăng Giản..."
Nội tâm An Phi bị hạnh phúc cùng ấm áp vây quanh, lòng của nàng bị tra tấn bao lâu, chờ đợi bao lâu...Người đang ôm mình vào trong ngực này chính là người mà mình trong lòng tơ tưởng, trong lòng sở cầu.
Hương thơm thảo mộc độc đáo trên người Lăng Giản truyền đến, An Phi thỏa mãn nhắm lại hai mắt, nàng cảm thấy tất cả đều yên ổn, cũng là bởi vì người bên cạnh này đây.
Lăng Giản ngủ một giấc này cũng không yên ổn, vui thích qua đi, đầu óc của nàng dần dần thanh tỉnh, cũng khôi phục lý trí.
Nàng không quên trước khi đào thoát khỏi chỗ nam nhân kia nàng đã làm ra một hành vi đại nghịch bất đạo, từ xưa đến nay, không có một nô tài nào dám đối đãi với đương triều quân chủ như vậy.
Cho dù hắn có ngu ngốc hay bạo ngược như thế nào, thần tử vĩnh viễn là thần tử, ngay cả thần tử cũng không được làm trái, huống chi là một tên nô tài mạng bé như con kiến đây?! Nội tâm Lăng Giản bắt đầu luống cuống, đại não của nàng bị rất nhiều chuyện nhồi vào, Tô Nguyễn Hân còn đang ở Đại Cánh chờ mình, Lam Thanh Hàn vẫn không có tin tức, mà Hứa Linh Nhược đi lâu như vậy rốt cuộc đã đem thư của mình đưa đến tay Thanh Hàn chưa? Mình rõ ràng là ở trong cung, Lam Ngữ Thần lại thủy chung không chịu gặp mình, việc này giống như một cái lưới thật lớn buộc chặt nàng lại, không thả lỏng được.
"Ai..."
Lăng Giản khẽ thở dài một hơi, nhìn thấy ngủ nhan của An Phi, bàn tay Lăng Giản không tự chủ được phủ lên.
Thật sự không biết như thế này là đúng hay sai.
Phi tử của Hoàng Thượng lại cùng mình làm ra chuyện cẩu thả, nếu như bị người phát hiện, chỉ sợ...!Lăng Giản không dám nghĩ tiếp, nàng đột nhiên cảm thấy thực khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Thân mình cố gắng kề sát An Phi, hai tay tăng thêm lực ôm chặt hơn, tựa hồ chỉ có như vậy nàng mới có thể cảm thấy an tâm.
Nước từ mộc dũng tràn ra tối qua đã sớm bốc hơi vào không khí, bên ngoài tẩm cung truyền đến tiếng bước chân của bọn nô tài đang bận rộn.
Đám cung nữ bưng thau đồng cùng khăn mặt chờ ở ngoài cửa tẩm cung, đợi chủ tử tỉnh lại sẽ đi vào hầu hạ chủ tử rửa mặt trang điểm.
Mọi ngày vào giờ này An Phi đã sớm đã ngồi ở bàn trang điểm để cho tỳ nữ giúp nàng chải tóc, nhưng mà hôm nay cũng là ngoại lệ.
Mấy tỳ nữ đứng ngoài cửa đợi thật lâu vẫn không thấy An Phi gọi mình đi vào, đám tỳ nữ bốn mắt nhìn nhau, không biết nên gõ cửa đánh thức chủ tử nhà mình hay là tiếp tục ở ngoài cửa chờ.
"Lăng Giản...Nên dậy rồi."
Đồng hồ sinh học của An Phi cực kỳ đúng giờ, mặc kệ nàng ngủ trễ bao nhiêu hay là mệt cỡ nào, mỗi ngày nàng cũng vẫn thức dậy đúng giờ.
An Phi dịch dịch chăn bông, bàn tay ở sau lưng Lăng Giản vuốt ve, tựa hồ có vuốt ve bao nhiêu cũng không đủ.
"Ngô...Buồn ngủ a."
Lăng Giản mở ra đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, sau khi nhìn thấy ánh mắt của An Phi lại bày ra một cái tươi cười loá mắt, nàng đặt lên môi An Phi một cái nhợt nhạt hôn, như dự kiến nhìn thấy khuôn mặt đối phương đỏ hồng lên mới vừa lòng từ trên giường ngồi dậy, tìm kiếm quần áo của mình.
"Quần áo ta đâu?!!!"
Tầm mắt Lăng Giản dừng lại vị trí bên cạnh mộc dũng, nơi đó có đống quần áo màu lam bèo nhèo ướt nhẹp nước.
Quần áo ướt!!! Như vầy ta làm sao mặc đi ra ngoài?!!! Lăng Giản phát điên, trần truồng đi đến trước mặt đống bèo nhèo kia, móc lên buộc ngực nhìn trái nhìn phải, phát hiện chỉ có nó là có thể miễn cưỡng mặc vào, lập tức mặc vào người, sau đó lại lần nữa quay về chui vào trong chăn, tới gần An Phi, nói:
"Ngươi xem, quần áo của ta đều ướt đẫm...An Phi nương nương, ngài phải làm chủ cho nô tài a~"
"Ngươi!"
An Phi hờn dỗi vươn ngón tay điểm điểm lên mi tâm nàng, đổi lấy Lăng Giản một cái ôm cùng một cái hôn sâu.
Thẳng đến Lăng Giản xém chút khống chế không được luồn tay vào bên dưới của An Phi, An Phi lúc này mới đỏ mặt cầm lên y phục ở dưới đất mặc vào, sau đó bảo Lăng Giản ở trên giường hảo hảo ngốc, còn nàng thì đi tới cửa mở cửa ra.
Không đợi đám thị tì hành lễ vấn an, An Phi liền mở miệng nói:
"Giúp bổn cung chuẩn bị một bộ y phục thái giám, nhanh chóng quay về, phải là cỡ nhỏ."
"Dạ, nô tỳ tuân lệnh."
Đám thị tì không dám chậm trễ, không qua bao lâu đã đem một bộ quần áo thái giám mới tinh đưa đến trước mặt An Phi đang chờ ở cửa.
Tuy rằng các nàng không rõ vì sao An Phi lại muốn bọn họ chuẩn bị quần áo hoạn quan, nhưng thân là thị tì không thể thắc mắc mệnh lệnh của chủ tử.
Thấy An Phi lui về phòng rồi đóng chặt cửa lại, đám thị tì đành phải tiếp tục bốn mắt nhìn nhau chờ ở bên ngoài, chỉ là trong lòng đều nhịn không được tự hỏi một câu: "Chủ tử nhà mình hôm nay là làm sao vậy a?!"
"Các ngươi đều lui ra đi, hôm nay bổn cung cảm thấy có chút không khoẻ, muốn nghỉ ngơi thêm một lát.
Không có lệnh của bổn cung, các ngươi không cần đến hầu hạ."
An Phi đứng sau cánh cửa nói vọng ra ngoài.
Nhìn thấy Lăng Giản chậm rãi mặc vào quần áo thái giám mới tinh, An Phi không khỏi chủ động tiến lên từ phía sau ôm lấy Lăng Giản, nói:
"Lăng Giản, sớm an."
"Sớm an."
Lăng Giản quay đầu khều khều cái mũi của nàng, cài lại nút thắt cuối cùng trên vạt áo, nói:
"Bây giờ ta trở về, ngươi ngủ thêm một lát đi, nhớ phải ăn cơm."
"Ân, đêm nay...có tới không?"
An Phi cúi đầu hỏi, trong ngày thường những lời này là cực kỳ khó có thể mở miệng, đơn giản vì đối phương là Lăng Giản, nàng không muốn ở trước mặt Lăng Giản mà rụt rè che giấu.
Nàng nhớ Lăng Giản, mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ đến Lăng Giản.
"Ân...!Chỉ cần không có chuyện gì ta nhất định sẽ lén chạy tới."
Lăng Giản ôm chặt nàng, như là một đôi vợ chồng mới cưới mê luyến không muốn tách ra:
"Ta đi nha, ngươi nhớ phải nghỉ ngơi."
"Ân."
An Phi tiễn nàng ra tới cửa, nhìn theo bóng dáng nàng rời đi si ngốc nở nụ cười.
Tựa hồ chỉ là mới rời đi trong chốc lát như vậy thôi, nàng đã lại bắt đầu mong nhớ Lăng Giản rồi.
"Tiểu Lăng Tử...Ai, Tiểu Lăng Tử."
Một cái thanh âm lanh lảnh ở phía sau Lăng Giản vang lên, làm cho nàng mới vừa đi ra khỏi Nhiễm Lê cung không khỏi hoảng sợ, còn tưởng rằng bị người phát hiện ra mình tối hôm qua cả đêm ở chỗ của An Phi.
"Công công, xin hỏi có việc gì không?" Lăng Giản hỏi.
"Có việc, tất nhiên là có việc."
Vị công công trung niên vẻ mặt tươi cười, nói: "Đi theo Nô gia đi, Hoàng Thượng triệu kiến."
"Hoàng Thượng triệu kiến?!"
Trong lòng Lăng Giản lộp bộp một chút, thật sự là càng sợ cái gì càng gặp cái đó.
Lăng Giản vốn là xuất phát từ lễ phép định bày ra tươi cười lập tức suy sụp xuống, nàng không yên bất an đi theo phía sau công công trung niên, dọc theo đường đi đều tìm cách hỏi hắn Hoàng Thượng vì sao lại triệu kiến mình, kết quả nhận được trừ bỏ công công trung niên liếc nàng một cái xem thường, chính là hắn lải nhải một câu dong dài.
Đường càng đi càng xa, Lăng Giản cảm thấy càng ngày càng không thích hợp.
"Công công, không đúng nha...Đi Càn Thanh cung không phải con đường này a?! Con đường này rõ ràng là dẫn tới Lâm Như cung của Nhị công chúa a?!"
Lăng Giản nghi hoặc hỏi, chẳng lẽ Hoàng Thượng ở Lâm Như cung? Cho nên vị công công này mới phải dẫn mình tới nơi này?!
"Lâm Như cung" ba chữ to thiếp vàng ánh vào mắt Lăng Giản, nàng đứng ở ngoài cửa, muốn biết Hoàng Thượng đến tột cùng là có ở bên trong hay không.
Kết quả sau cổ đột nhiên bị cái gì đánh trúng, Lăng Giản trước mắt tối sầm, té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự..