Một mùa lá phong đỏ năm xưa.
Năm ấy, Hoàng Hậu còn chưa phải là Hoàng Hậu.
Năm ấy, nàng vẫn là thiên kim Lễ bộ thị lang Lạc Nhan Ca.
Cái tên Lạc Nhan Ca này, là khuê danh mà nàng lần đầu tiên làm trái ý phụ thân tự mình đổi lấy, vì thế, nàng thậm chí đã bị phụ thân dùng roi trúc quất một trận.
Nhưng nàng cũng không cảm thấy đau, hay là nói, có đau cũng thấy vui vẻ.
Đơn giản là vì trên thế gian này còn có một nữ tử tên là Tề Khuynh Vũ, nữ tử giống như từ trong bức hoạ bước ra kia, là điểm yếu duy nhất của Lạc Nhan Ca.
Nếu như nói tình cảm giữa nữ tử cùng nữ tử cũng có thể có cái gọi là thanh mai trúc mã, như vậy Lạc Nhan Ca cùng Tề Khuynh Vũ chính là thanh mai trúc mã từ nhỏ đã quen biết nhau.
Năm ấy nàng chưa qua sinh nhật sáu tuổi, phụ thân đột nhiên dắt Tề Khuynh Vũ cùng tuổi với nàng đến trước mặt nàng, nói với nàng rằng:
"Từ này về sau, nàng là tỷ muội của ngươi."
Mà phụ thân cũng chưa bao giờ nói cho nàng biết, Tề Khuynh Vũ là hậu nhân của Tề tộc.
Nữ tử Tề tộc, từ khi sinh ra đã định trước chắc chắn sẽ vào cung làm Hậu.
Lúc mới gặp Tề Khuynh Vũ, nữ hài tử ấy bất cứ lúc nào cũng là một vẻ mặt đạm mạc, làm cho Lạc Nhan Ca không khơi dậy nổi nửa điểm hứng thú muốn cùng nàng chơi đùa.
Thậm chí, nàng cỡ nào chán ghét nữ hài tử vĩnh viễn trưng ra bộ mặt thối kia, Lạc Nhan Ca cảm thấy nàng là người xấu.
"Bức tranh này ngươi vẽ như vậy là không đúng rồi."
Đó là một mùa hoa hồng nở rộ, trong phòng Lạc Nhan Ca, Tề Khuynh Vũ lần đầu tiên chủ động tới gần nàng như thế.
Tay cầm họa bút, Lạc Nhan Ca có chút khẩn trương nhìn chằm chằm bức tranh chưa hoàn thành của mình, bàn tay của Tề Khuynh Vũ khi đó bao trùm lên trên mu bàn tay Lạc Nhan Ca, xúc cảm ấm áp mềm mại, hương thơm mát lạnh, làm cho khuôn mặt Lạc Nhan Ca cứ như vậy lơ đãng đỏ lên.
"Ngươi phải nhớ kỹ tên của ta, không được gọi ta là xấu nha đầu nữa."
Tề Khuynh Vũ đề bút viết tên của mình ở một chỗ trống bên góc trái bức tranh.
Nàng thật sự không thích bị gọi thành xấu nha đầu, bởi vì nàng cũng không xấu.
"Có biết là giữa nữ tử cùng nữ tử không phải chỉ có loại tình cảm khuê trung mật hữu () hay không?!"
Vẫn là trong phòng của Lạc Nhan Ca, trong một mùa đông tuyết rơi đầy trời.
Tề Khuynh Vũ mười bốn tuổi nửa quỳ ở trên giường của Lạc Nhan Ca, ngón tay nhẹ nhàng nhấc lên cằm của Lạc Nhan Ca đang ngốc lăng, như con bướm bay vào giấc mộng, chỉ còn lưu lại hương vị ngọt ngào của đôi môi Tề Khuynh Vũ.
[(): Khuê trung mật hữu: chỉ tình bạn rất thân thiết của hai cô gái]
"Ngươi..."
Đó là nụ hôn đầu tiên của ta a! Lạc Nhan Ca có chút giật mình nhìn Tề Khuynh Vũ, giờ phút này nàng đẹp đến kỳ lạ, thậm chí làm lu mờ cả ánh nắng mặt trời.
Nụ hôn mang theo hương vị độc đáo của Tề Khuynh Vũ, Lạc Nhan Ca biết rõ, chính mình cũng không chán ghét đôi môi của nàng, thậm chí là thích, là mê say.
"Không bằng, ngươi liền giống như ta, sửa lại cái tên được không?"
Tề Khuynh Vũ áp đảo nàng ở giữa giường, đầu ngón tay lưu luyến không rời trên xương quai xanh mị hoặc của Lạc Nhan Ca, mắt đẹp mỉm cười, môi hồng khẽ mở, khe khẽ phun ra:
"Không bằng, kêu là Nhan Ca? Khuynh Vũ Nhan Ca, ngươi và ta hai người mãi mãi không phân ly."
Khuynh Vũ Nhan Ca.
Vì thế, ngày hôm sau, Lạc Nhan Ca liền đem khuê danh theo nàng hơn mười năm bỏ đi, mặc dù bị phụ thân dùng roi trúc quất một trận, vẫn là quật cường đổi khuê danh của mình thành Lạc Nhan Ca.
Dù đau cũng vui vẻ, hạnh phúc.
Một trận chịu quất, đổi lấy Khuynh Vũ Nhan Ca mười ngón tương khấu, cho dù có bị quất thêm mười lần, nàng cũng tuyệt không hối hận.
Ai bảo, bắt đầu từ một khắc kia khi nàng vẽ tranh, Tề Khuynh Vũ đặt tay lên mu bàn tay nàng, Tề Khuynh Vũ nhất định đã trở thành điểm yếu của nàng đây?
"Điểm một nét vẽ nhẹ chân mày, xao động khanh tâm."
Trước tấm gương đồng có chút vết nứt, nét mặt Tề Khuynh Vũ tràn ngập nhu tình, mi bút nhẹ nâng, nhìn ngắm dung nhan tuyệt mỹ của Lạc Nhan Ca, cẩn thận nâng bút giúp nàng vẽ chân mày.
Chỉ là, chân mày còn chưa vẽ xong, người họa mi cũng đã vứt bỏ họa bút, cúi người hôn lên cánh môi đỏ mọng của đối phương.
Ỡm ờ, ai bảo đôi môi của Lạc Nhan Ca làm cho người ta mê muội như vậy, ai bảo Tề Khuynh Vũ nàng tham luyến hương vị đôi môi của Lạc Nhan Ca như vậy đây?
Màn lụa ấm áp buông rơi.
Quần áo đã sớm giải khai hỗn độn dưới mặt đất, trên giường lớn, hai cỗ thân thể trần trụi giao triền gắn bó, tiếng ngâm khẽ nổi lên bốn phía, Tề Khuynh Vũ như chuồn chuồn lướt nước hôn lên từng tấc da thịt trắng nõn của đối phương, miệng ngậm ngọc châu, hàm hồ gọi ra tên người yêu:
Nhan Ca, Nhan Ca...Khuynh Vũ Nhan Ca...tuyệt không sinh ly...dĩ khả tử biệt!"
Ngón tay đã sớm khẩn cấp, nhưng vào khoảnh khắc trước khi xâm nhập lại dừng lại ở trên nụ hoa.
Còn chưa có thể, không phải sao? Tề Khuynh Vũ chỉ một mực yêu thương ma sát nụ hoa phấn hồng, tựa như muốn đem toàn bộ nhu tình của mình dung hợp vào trong cơ thể người dưới thân.
Nàng muốn làm cho Lạc Nhan Ca biết được, gặp được Lạc Nhan Ca là phấn khích mà cả cuộc đời Tề Khuynh Vũ đạt được.
Cẩm y phượng bào, ngọn nến long phụng.
Vẫn là một mùa lá phong đỏ rực, ánh sáng ngọn nến theo gió lay động, rõ ràng là ở Khôn Ninh cung, rõ ràng là cửa sổ đóng chặt, vì sao lại có gió thổi? Gió từ đâu tới đây? Hạt cát từ nơi nào đến bay vào trong mắt đây? Khăn voan đỏ thẫm che phủ dung nhan đêm nay phá lệ động lòng người, chỉ có điều người vén lên khăn voan không phải Lạc Nhan Ca, mà là đương kim Hoàng Thượng, cửu ngũ chí tôn.
"Ta là hậu nhân của Tề tộc, từ khi ra đời đã định sẵn con đường phải tiến cung.
Phượng hoàng khắc trên tay, đó là đại diện cho số mệnh đã định của hậu nhân Tề tộc như ta."
Bên trong rừng trúc, Tề Khuynh Vũ ngửa mặt nhìn trời, đưa lưng về phía Lạc Nhan Ca đang ngồi sụp trên mặt đất khóc lóc không ngừng.
Là ai nói Khuynh Vũ Nhan Ca mãi mãi cùng một chỗ? Là ai nói nếu không tử biệt tuyệt không sinh ly? Số mệnh, số mệnh thì nhất định không thể sửa đổi sao? Vì sao ngươi biết rõ chính mình có một ngày sẽ trở thành nữ nhân của người khác, lại còn muốn trêu chọc trái tim của ta, vì sao mười ngón tương khấu giờ phút này lại phải tách ra? Vì sao ngươi không dám quay đầu nhìn ta?! Lạc Nhan Ca khóc lóc kể lể như điên loạn, nhưng lại chỉ là vô lực thì thào, không thể nghe rõ.
"Khuynh Vũ Nhan Ca, mãi mãi bên nhau.
Ngươi đã nói, ta sẽ thay ngươi thực hiện."
Bên trong Khôn Ninh cung, Lạc Nhan Ca một thân váy dài phấn hồng, ngồi ở bên cạnh Tề Khuynh Vũ cẩm y phượng bào.
Ngươi có thể vào cung làm Hậu, ta cũng sẽ tiến cung làm Phi.
Chỉ cần là nơi nào có ngươi, thì nơi đó chính là thiên đường của ta.
"Chỉ tiếc, lần đầu tiên của ngươi cũng không phải là cho ta."
Trong tẩm cung vô hạn triền miên, Tề Khuynh Vũ cảm thán nằm gục trên người Lạc Nhan Ca.
Ngón tay rốt cục đã xâm nhập vào nơi u cốc mà trước kia chỉ có thể xuất hiện trong giấc mộng, lại bởi vì thông thuận không có chút trở ngại mà cảm thấy mất mát khôn cùng.
"Ngươi...để ý sao?"
Lạc Nhan Ca đột nhiên xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, hai mắt đẫm lệ mông lung, bắt lấy bàn tay đang muốn né ra của đối phương, cùng nhau mười ngón tương khấu.
"Ngươi biết rõ, trái tim này chỉ vì ngươi đập.
Ngươi biết rõ, vì để tìm ngươi, ta mới cam nguyện vào cung.
Ngươi biết rõ, vì cái mà ngươi gọi là số mệnh, ta chỉ có thể cùng với vận mệnh đấu tranh tới cùng.
Nhưng ngươi vì sao lại ghét bỏ ta?"
"Ta như thế nào ghét bỏ? Nghĩ bậy bạ gì đó?"
Tề Khuynh Vũ ôn nhu giơ lên khóe miệng, dẫn dắt ngón tay đối phương tiến vào động cốc ẩm ướt của chính mình, tiếng ngâm khẽ từ trong miệng chậm rãi thốt ra, nữ nhân này, ngay cả thân ngâm ngượng ngùng cũng có thể phát ra êm tai như thế.
"Nhan Ca, hắn yêu ta.
Nhưng ta đối với ngươi...Ngươi biết rõ...Lòng của ta hoàn toàn đã bị ngươi chiếm cứ tràn đầy...tràn đầy."
Yêu? Đường đường quân vương, như thế nào có thể nói chuyện tình yêu?
Lạc Nhan Ca cười khẽ, hàm răng khẽ cắn lên xương quai xanh của Tề Khuynh Vũ, ngữ khí bá đạo nói:
"Hắn yêu ngươi, ta cũng yêu ngươi.
Ngươi yêu ta, không yêu hắn.
Cho nên, phải đá cho hắn bay đi thật xa mới tốt."
"Nếu như đá quá xa, vậy thai nhi trong bụng nên làm thế nào đây?"
Mắt đẹp lưu chuyển, đầu ngón tay Tề Khuynh Vũ du tẩu thưởng thức ở trước ngực Lạc Nhan Ca, tùy ý người phía trên bá đạo chiếm cứ chính mình, lại chưa từng hô lên một câu đau.
"Đứa nhỏ này, nhưng thật ra giống ngươi nhiều hơn."
Bên trong Khôn Ninh cung, Tề Khuynh Vũ mỉm cười nhìn Lạc Nhan Ca đang ôm trẻ mới sinh.
Đúng rồi, đứa nhỏ này cư nhiên không giống Hoàng Thượng, ngược lại giống mình và Nhan Ca hơn.
"Tên gọi là gì đây?" Lạc Nhan Ca hỏi.
"Lam Triều Đại công chúa, là do Hoàng Thượng tứ phong."
Tề Khuynh Vũ nhàn nhạt nói, khóe mắt ôn nhu không giảm:
"Trưởng công chúa Ngưng Băng, khuê danh Lam Thanh Hàn."
"Tên này là ngươi đặt?"
"Đó là tất nhiên, Thanh là ngươi, Hàn là ta.
Khuynh Vũ Nhan Ca, lại ra Thanh Hàn."
Tề Khuynh Vũ cười nói, từ sau lưng ôm lấy Lạc Nhan Ca, thì thầm:
"Đây chính là con thuộc về chúng ta, cùng hắn không có nửa điểm quan hệ.
Cho nên, cho dù không có ta, ngươi cũng phải hảo hảo đối đãi nàng."
Điều này, trong lòng lẫn nhau tự nhiên là biết rõ.
Cho dù hắn cỡ nào yêu Tề Khuynh Vũ, hắn cũng vẫn là nam nhân, mà người Tề Khuynh Vũ yêu chỉ có một, chính là nữ nhân tên gọi Lạc Nhan Ca.
Lại một mùa tuyết trắng tung bay.
Lưu tinh rơi xuống.
"Chiếu cố tốt con gái của chúng ta."
Đây là câu nói cuối cùng của Tề Khuynh Vũ trước khi rời đi, ngồi ở bên giường, là nam nhân nắm giữ cả thiên hạ kia, cùng với Lạc Nhan Ca gương mặt không có biểu tình gì.
Lời này, giống như nói với hắn, cũng là nói với nàng.
Ôn dịch.
Trận ôn dịch duy nhất trong cung này đã mang đi hai người.
Lam Triều Tề Hoàng Hậu, cùng với thiếp thân thị tỳ của Tề Hoàng Hậu - người đã sinh hạ Lam Triều Nhị công chúa Lam Nhược Y, nhưng vẫn chưa kịp được sắc phong làm Chiêu Nghi ().
Nước không thể một ngày không Vua.
Đồng dạng, hậu cung cũng không thể không Hậu.
Vì thế, sau khi Tề Khuynh Vũ tạ thế, Lạc Nhan Ca chấp chưởng Phượng ấn, trở thành người đứng đầu tam cung lục viện.
Tâm, đã sớm theo người yêu rời đi mà tan vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Yêu, đã sớm vì người yêu nhắm mắt mà gắt gao khép lại.
Là ai đã từng nói, một câu ta yêu ngươi trước khi chết, coi như sẽ giết chết hạnh phúc cả cuộc đời của ta.
Ngươi đã không nói ta yêu ngươi, nhưng lại dùng ánh mắt nói cho ta biết, cuộc đời này người duy nhất ta có thể yêu, ngoài ngươi ra không còn ai nữa.
Ngươi chưa nói ước hẹn kiếp sau, ta sẽ thay ngươi nguyện ước chúng ta tam thế tình duyên.
Yêu đã tuyệt, hạnh phúc đã vô vọng,việc duy nhất ta có thể làm, đó là tận tâm tận lực chiếu cố thật tốt hài tử của chúng ta.
Khuynh Vũ Nhan Ca, lại ra Thanh Hàn.
Lạc Nhan Ca mặt không chút thay đổi nhìn dung nhan an tường ngủ say của Tề Khuynh Vũ, nụ cười như trước, cũng mang theo hồi ức ngày xưa, uyển chuyển bay đi.
Mặt không chút thay đổi không có nghĩa là lòng không đau đớn đến tận cùng.
Nam nhân ôm Tề Khuynh Vũ, lần đầu tiên rơi xuống nước mắt Đế Vương, gào khóc như vậy, đau xé tâm can như vậy, ở trong mắt Lạc Nhan Ca cũng không hơn một vở bi hài kịch ngắn ngủi.
Ngươi khóc vì ngươi yêu nàng, nhưng nàng không thương ngươi đâu.
Lạc Nhan Ca đứng dậy chậm rãi rời đi, tới khi chỉ còn cách cửa lớn năm bước cuối cùng quay đầu lại, nhìn về phía Tề Khuynh Vũ vẫn nằm yên trên giường.
Nguyên lai, cho dù ngươi nhắm mắt lại vĩnh viễn ngủ say, tuyệt mỹ dung nhan như vậy cũng sẽ không bị thời gian vấy nên chút tỳ vết nào.
Nguyên lai, cho dù ngươi đình chỉ hô hấp, trái tim ngươi ngừng đập, ta ở nơi này vẫn sẽ thay ngươi tiếp tục sinh mệnh mà ngươi chưa hoàn thành.
Vì ngươi mà giữ lại mạng sống, là điều duy nhất ta có thể làm được.
Nếu không tử biệt, tuyệt không sinh ly.
Ngươi chết, ta vẫn sống.
Lạc Nhan Ca đặt tay phải lên ngực mình, nơi đó thủy chung thuộc về Tề Khuynh Vũ, cả đời, tam thế, hay cả vạn năm sau, tình này không thay đổi, yêu này không suy giảm..