Xe ngựa tới ngạn khẩu sớm hơn dự kiến.
Bruce cùng Đặc Nhĩ đối với thanh kiếm của Hứa Linh Nhược đã sinh ra khiếp sợ, mặc dù rất muốn mang theo Hạo Lân rời đi, nhưng vì Hứa Linh Nhược một mực ở phía sau hối thúc, hai người không thể làm gì khác hơn là cúi đầu thành thật đi theo sau lưng Lăng Giản.
Hai người tóc vàng mắt xanh xuất hiện trong đám người rộn ràng nhốn nháo trên bến sông, gây ra không ít bối rối lộn xộn.
Đại đa số dân chúng đều hô lớn "Yêu quái", sau đó giống như kẻ điên chạy trối chết khỏi ngạn khẩu, còn lại một số ít người thì đứng phát ngốc ở tại chỗ, không biết nên bỏ chạy hay là cùng theo lên thuyền.
"Vị đại gia này, ngài xem người của ngài dọa người ta chạy hết rồi, một mình ngài bao hết thuyền này đi."
Chủ một con thuyền lớn mặt như cái bánh bao chiều nói với Lăng Giản, trong ý thức của hắn, nhìn Lăng Giản ăn mặc như vầy thì không phú cũng quý, còn thêm mấy nữ tử chung quanh, vừa nhìn là biết vị công tử này đang dẫn gia quyến đi du ngoạn a.
"Cái này..."
Lăng Giản bất đắc dĩ quay sang nhìn Hứa Linh Nhược, ngón tay chỉ chỉ nàng nói với chủ thuyền:
"Khụ khụ, không phải ta không chịu, ngươi...ngươi hỏi nàng, nàng giữ tiền."
"Vị phu nhân này."
Chủ thuyền toét miệng cười, một đôi bàn tay đầy nếp nhăn chìa ra trước mặt Hứa Linh Nhược, trong đôi mắt luôn ảm đạm giờ tràn ngập chờ mong.
Phu nhân?! Hứa Linh Nhược ho nhẹ một tiếng, từ trong tay áo lấy ra tấm ngân phiếu đặt vào trong tay chủ thuyền.
Dưới con mắt nhìn chăm chú của một đám người, phất tay áo một cái đi thẳng vào trong khoang thuyền, trên mặt từng đợt nóng lên.
Hứa Linh Nhược không khỏi cười thầm chính mình, rõ ràng chỉ là cái xưng hô mà thôi, đáng giá như vậy sao?
"Chủ thuyền, ngươi xem tiền này cũng đủ để bao hết con thuyền này rồi, có thể xuất phát đi?!"
Lăng Giản gãi gãi cái ót, Tô Nguyễn Hân không biết khi nào thì đã đi vào trong khoang thuyền, mà Lam Thanh Hàn cũng chỉ bỏ lại một câu: "Lát nữa đến phòng ta tìm ta." rồi ly khai.
"Tất nhiên là có thể, thỉnh đại gia vào khoang thuyền, chúng ta lập tức sẽ xuất phát."
Chủ thuyền nói, khẩn cấp đem ngân phiếu thu vào trong lòng ngực.
"Ân."
Lăng Giản gật gật đầu, thấy Hạo Lân tức giận ác ý liếc mình một cái, nàng không giận phản cười, thối lui đến bên người Bruce cùng Đặc Nhĩ, cánh tay tùy ý khoát lên vai hai người, dùng tiếng Anh mà những người khác nghe không hiểu nói:
"Hai người các ngươi ở phòng cách vách với hắn đi, liên lạc cảm tình một chút đó mà, bất quá ta nói cho mà nghe, trước hết mau mau học cho giỏi tiếng Trung, nếu không bạch mã vương tử của các ngươi có thể sẽ bay lên trên giường người khác đó nha."
"Chủ nhân, tiếng Trung này thật sự rất khó học." Bruce khó xử nói.
"Khụ khụ, chậm rãi học thôi, có mục tiêu mới có động lực." Lăng Giản cười gian tiến đến bên tai Đặc Nhĩ, nói:
"Các ngươi yên tâm, đợi tới Động Đình các, ta bảo đảm hắn sẽ ngoan ngoãn nằm chết dí trên giường của các ngươi hắc hắc hắc."
"Chủ nhân, ngươi quả nhiên đủ dâm đãng!"
Đồng dạng nghe được lời nói của Lăng Giản, Bruce cùng Đặc Nhĩ trăm miệng một lời, liếc nhau một cái liền càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng.
Chủ nhân này, quả nhiên không giống bình thường!
Thuyền khách rất lớn, Lăng Giản chắp tay sau đít, giống như khách tham quan lượn qua lượn lại trên thuyền.
Phòng ở cũng không tệ, Lăng Giản sơ lược đảo qua mấy gian phòng trống không đóng cửa ngắm nghía một chút, ngâm nga điệu hát dân gian vòng ra bên ngoài, đứng dựa vào tấm ván gỗ trên thân thuyền, nhàn nhã nhìn ngắm mặt nước lung linh gợn sóng.
Thân thuyền thỉnh thoảng nhẹ nhàng dao động, chậm rãi rẽ sóng lướt về phía trước.
Lăng Giản thở một hơi thật dài, vốn đã từng nghĩ sau khi bi thảm xuyên không tới đây sẽ ở lại trong đạo quan ngây ngốc cả đời, lại không nghĩ rằng ma xui quỷ khiến thế nào rốt cuộc chui vào Hoàng cung.
Biến mất lâu như vậy, cũng không biết lão mẹ sống có tốt hay không.
Khoé mắt Lăng Giản có chút ướt át, nhớ tới gương mặt đã hằn dấu vết năm tháng của lão mẹ, tưởng niệm càng ngày càng nghiêm trọng.
Gió mát thổi qua, Lăng Giản đứng thẳng dậy trấn tĩnh ngắm nhìn phương xa.
Ngọc bội đeo ở bên hông khẽ lắc lư theo gió, gió thổi rối loạn vài sợi tóc bên thái dương, Lăng Giản cũng không để ý tới, một giọt lệ trong suốt không tiếng động chảy xuống bên má.
Hứa Linh Nhược nãy giờ vẫn cầm kiếm đứng ở mũi thuyền, trầm mặc nhìn Lăng Giản ở cách đó không xa.
Sườn mặt tinh xảo của người nọ dưới ánh mặt trời bao phủ như một bức hoạ tuyệt đẹp, lại u buồn như đang tưởng niệm sâu sắc điều gì đó.
Hứa Linh Nhược theo bản năng giật mình dời cước bộ.
Giọt lệ kia là vì ai mà rơi? Tưởng niệm kia lại là vì ai mà sinh?
Khoang thuyền to như vậy chỉ có một mình Lăng Giản nhàn tản đứng lắc lư, nghĩ đến muốn đi tìm Lam Thanh Hàn lại không biết nàng ở phòng nào, Lăng Giản không khỏi đỡ trán, mấy cửa phòng trong khoang thuyền này cũng không có gì khác nhau, vậy làm sao mà tìm a?!
"Ai ai ai, thuyền tiểu nhị a!"
Một cái thân ảnh gầy yếu thong thả đi qua trước mắt Lăng Giản, hình tượng tiểu nhị đắp khăn trắng trên vai làm cho Lăng Giản giống như tìm được cứu tinh, lập tức túm lấy đai lưng của hắn.
Người kia bị nàng túm mạnh thiếu chút nữa bật ngửa về phía sau, chật vật ổn định cước bộ, thuyền tiểu nhị tức giận trắng mắt liếc nàng một cái, hỏi:
"Gì chứ?!"
"Ngượng ngùng ngượng ngùng, ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có biết Thanh Hàn ở phòng nào hay không?! Chính là vị mỹ nữ mặc váy dài màu tím á!" Lăng Giản ái ngại rút tay về, nói.
"Phòng thứ ba trên lầu!" Thuyền tiểu nhị kéo dài giọng nói.
Chê cười, vừa rồi có tới ba vị mỹ nữ lên thuyền, sao mà ta nhớ rõ được ai với ai a! Dù sao cũng đều ở trên lầu, tự ngươi tìm đi!
"Nga nga, cám ơn a."
Lăng Giản lễ phép nói, phóng hai ba bước chạy lên lầu.
"Phòng thứ ba trên lầu? Một, hai, ba, chính là gian này!"
Lăng Giản lẩm bẩm, cửa tựa hồ cũng không có khóa, Lăng Giản nhẹ nhàng mở cửa ra, tiện tay khoá chặt cửa lại, sau đó một bên tùy ý đảo mắt ngó bài trí trong phòng, một bên đi thẳng vào bên trong.
"Lát nữa đến phòng ta tìm ta."
Khi Lăng Giản nhìn thấy người trước mắt đứng đưa lưng về phía mình, nàng đột nhiên nhớ tới câu mà khi nãy Lam Thanh đã nói, nhớ tới vẻ mặt ngượng ngùng của nàng lúc đó, Lăng Giản không khỏi tâm thần rung động.
Tóc dài đen nhánh như thác nước đổ xuống tới nhang hông, có vẻ là do mới vừa tắm xong, làn da trắng nõn lộ ra ẩn ẩn phấn hồng, có bọt nước từ mái tóc chảy dọc theo đường cong cơ thể.
Lăng Giản nhìn bóng dáng tràn ngập hấp dẫn của đối phương, dòng nước ấm từ bụng dưới từng trận lướt qua.
Đã lâu chưa có cảm giác này, Lăng Giản gian nan nuốt xuống nước miếng, khóe miệng câu ra một nụ cười tà mị, tiến lên ôm lấy người nọ, cánh môi gợi cảm kê sát vành tai đối phương hà một hơi, nói:
"Thanh Hàn, tha thứ cho ta rồi sao? Hay là ngươi đang cố ý câu dẫn ta?!"
"..."
Cơ thể người kia rõ ràng cứng đờ, lại bởi vì hai tay Lăng Giản đang hoàn ở bên hông mà không dám có chút hành động thiếu suy nghĩ.
Hình như có chút không thích hợp, Lăng Giản thong thả buông lỏng tay ra, nuốt xuống nước miếng, chậm rãi vòng ra trước mặt đối phương.
Tô...Tô Nguyễn Hân!!!
Lăng Giản trừng lớn hai tròng mắt nhìn Tô Nguyễn Hân cũng đang nhìn mình, rõ ràng là phòng của Lam Thanh Hàn, tại sao lại...?!! Ngón tay cái cùng ngón trỏ của Lăng Giản bấu chặt lấy nhau, cơ thể không mảnh vải của Tô Nguyễn Hân bị Lăng Giản nhìn một cái không sót chút nào, bộ ngực sữa trắng mịn mà đầy đặn, đại não Lăng Giản ầm ầm nổ tung, mệnh lệnh duy nhất từ não bộ truyền tới khiến cho Lăng Giản trong khoảnh khắc trở nên tà mị, bàn tay dài nhỏ bất tri bất giác đặt lên tấm lưng trơn bóng của Tô Nguyễn Hân, hai cánh môi nóng bỏng không biết từ khi nào đã quấn cùng một chỗ, Lăng Giản thử vươn đầu lưỡi tham lam xâm nhập lãnh địa của đối phương, không ngừng hấp thụ nước bọt có chứa hương vị riêng biệt của Tô Nguyễn Hân.
"Ưm..."
Tô Nguyễn Hân cũng không có đẩy nàng ra, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, chỉ là một cái hôn mà thôi, Tô Nguyễn Hân đã cảm thấy thân thể của mình sớm đã không còn thuộc về mình, từng dòng nước ấm khác thường lướt qua bụng dưới, thân thể bắt đầu nổi lên phản ứng.
Đầu lưỡi linh hoạt không ngừng xâm chiếm, dây dưa trong khoang miệng đối phương, một bàn tay Lăng Giản tự động xoa lên xương quai xanh củaTô Nguyễn Hân, chậm rãi dời xuống dưới rồi nắm lấy một khoả mềm mại của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.
"Ngô...Ân."
Tô Nguyễn Hân phát ra ngâm khẽ làm cho Lăng Giản càng thêm hưng phấn, ngón tay không ngừng xoa nắn nụ hoa trước ngực Tô Nguyễn Hân một chút, thẳng đến khi nó trở nên cứng rắn dựng thẳng.
Khoái cảm chưa bao giờ có làm cho thân thể Tô Nguyễn Hân xụi lơ, không có biện pháp đứng vững.
Lăng Giản một tay giữ chặt vòng eo của Tô Nguyễn Hân, một tay để ở trước ngực nàng, lùi từng bước về phía giường.
Thân thể tự động khuynh đảo xuống giường, Lăng Giản ánh mắt si đắm nhìn người dưới thân, khoé môi lộ ra một nụ cười dâm tà.
"Ân..."
Tô Nguyễn Hân phát ra một tiếng ngâm khẽ, cơ thể không tự chủ được mà vặn vẹo.
Ngón tay Lăng Giản mang theo luật động mơn trớn lên mỗi tấc da thịt của Tô Nguyễn Hân, mỗi một lần khẽ vuốt đều làm cho Tô Nguyễn Hân cảm thấy thư thích như trôi nổi trên đám mây, thân thể khô nóng tựa hồ chỉ có Lăng Giản vuốt ve mới có thể bình ổn.
Như cơn mưa rơi trong mùa hạn hán, Lăng Giản đè nén dục vọng đã lâu trong khoảnh khắc này đã toàn bộ bộc phát.
Ngậm đỉnh ngực của Tô Nguyễn Hân trong miệng, Lăng Giản dùng đầu lưỡi không ngừng liếm lộng, cắn mút.
Âm thanh rên rỉ làm cho người ta nhộn nhạo từ cổ họng Tô Nguyễn Hân phát ra, nàng hơi hơi ngẩng đầu lên, luồn những đầu ngón tay vào mái tóc Lăng Giản, một cỗ chất lỏng nóng ẩm từ hạ thể chảy ra, Tô Nguyễn Hân đỏ mặt đem ánh mắt chuyển qua tấm bình phong ở cách đó không xa.
Người phía trên còn đang ra sức trồng trọt ô mai, Tô Nguyễn Hân gắt gao cắn môi dưới, nhắm mắt lại hưởng thụ một trận lại một trận cảm giác tuyệt vời mà Lăng Giản mang tới cho nàng.
Tô Nguyễn Hân, nàng là Tô Nguyễn Hân, nàng không phải Lam Thanh Hàn.
Khi bàn tay Lăng Giản chạm vào chỗ tư mật của Tô Nguyễn Hân lại đột nhiên đình chỉ, tình dịch ướt át làm cho nàng hưng phấn, nhưng mảnh đất xa lạ lại làm cho tay nàng do dự không tiến.
Lăng Giản nhìn dung nhan ý nhị mười phần đang lâm vào mê man của Tô Nguyễn Hân.
Mình cũng không phải là loại người lạm tình, trước đây đến quán bar les thấy những kẻ hay chơi trò tình một đêm nàng đều rất khinh thường.
Nhưng hôm nay thì sao?
Nụ cười tà mị trên môi Lăng Giản trong khoảnh khắc biến mất không còn dấu vết, cũng không từ trên người Tô Nguyễn Hân leo xuống, chỉ là bất động nhìn người dưới thân, ngẩn người xuất thần.
"Đang nghĩ tới nàng phải không?"
Lăng Giản đột nhiên dừng lại làm cho Tô Nguyễn Hân trong lòng một trận mất mát, nàng nâng tay xoa lên khuôn mặt Lăng Giản, vẻ ảm đạm hiện lên trong đôi mắt đều thu vào trong mắt Lăng Giản.
Ta quả nhiên là thua kém nàng sao? Vì sao không chịu tiếp tục cho ta sủng ái? Cho dù chỉ là một chút, cho dù chỉ là đem một phần sủng ái dành cho nàng chia cho ta một chút.
Từng hàng nước mắt cố chấp từ hốc mắt trào ra, trong đầu hiện lên từng đoạn hồi ức cùng Lăng Giản.
Lần đầu tiên khi mình bị thương có người cẩn thận băng bó cho mình.
Lần đầu tiên có người dùng những lời làm cho người ta tức giận đi quan tâm mình.
Lần đầu tiên có người ngay cả đang nằm mơ cũng không quên chiếm tiện nghi ăn đậu hũ
của mình.
Tô Nguyễn Hân còn nhớ rõ ánh mắt của Lăng Giản khi nói ra tư niệm về quê hương, sườn mặt tuấn mỹ mà chân thật khi chuyên tâm phối thuốc, còn có hương thơm thảo mộc độc đáo làm cho người ta yên ổn trên cơ thể của nàng.
"Nguyễn Hân, ta..."
Lăng Giản không biết nên nói cái gì, nhìn thấy nước mắt Tô Nguyễn Hân không ngừng rơi xuống giường, trong lòng Lăng Giản một trận đau đớn, muốn đứng dậy lại bị hai cánh tay của Tô Nguyễn Hân ôm chặt lấy cổ giam cầm lại.
"Là bởi vì ta không bằng nàng sao? Hay là vì ngươi đối với ta cũng không có nửa điểm tình ý?!"
Thanh âm của Tô Nguyễn Hân có chút run rẩy, lông mi cong dài bị nước mắt thấm ướt, càng thêm mị hoặc..