“Đồ bất hiếu! Mày đang nói với ai đấy hả?” Ông Diệp mắt long lên, sắc mặt lạnh lùng chua xót.
“Túc Bắc, cháu dẫn Diễn Sinh về phòng đi.” Ông nội ngồi bên cạnh không nói gì nãy giờ bất ngờ lên tiếng.
“Bố…”
“Con đủ rồi đấy.” Ông nội lập tức chặn lại không cho ông Diệp nói tiếp. Rồi ông nội quay sang cười với Cố Diễn Sinh, “Diễn Sinh ngoan, theo Túc Bắc về phòng đi cháu. Bố cháu uống nhiều rồi.”
Cố Diễn Sinh vẫn đứng chôn chân tại chỗ. Không khí dường như đặc quánh. Ba người đàn ông họ Diệp này làm cô mắc kẹt ở giữa. Đầu óc cô trở nên mông lung. Một lúc sau, cô thở dài, nói với ông Diệp, “Nếu bố muốn đón đứa bé đó về thì cứ đón đi.”
Cố Diễn Sinh nhìn Diệp Túc Bắc đầy ẩn ý, rồi cô nói tiếp, “Dù sao thì cũng phải nhận tổ nhận tông mà.”
Đứa bé đó rốt cuộc có phải là con của Diệp Túc Bắc hay không, nói thật là Cố Diễn Sinh không thể chắc. Nhưng cô cũng không muốn chứng thực. Vì dù có phải hay không thì kết quả cũng sẽ vẫn làm cô đau đớn.
Sau khi ra khỏi phòng đọc sách, Cố Diễn Sinh một mình vào vườn hoa hít thở không khí trong lành. Cô ngồi trên ghế dài trong vườn hoa, dựa vào thành ghế, nhắm mắt tĩnh tâm.
Bầu trời đêm trăng sáng vằng vặc như một bức tranh tĩnh lặng. Từng cơn gió đêm thổi tới đem lại sự mát mẻ dịu nhẹ khiến cho suy nghĩ của Cố Diễn Sinh dần dần tỉnh táo lại.
“Chú Sáu với em nói chuyện gì vậy? Để hồn đi đâu rồi?” Lục Giang Thần vừa tắm xong, tóc còn chưa khô. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Cố Diễn Sinh, một mùi thơm nhè nhẹ lan tỏa.
Cố Diễn Sinh mệt mỏi, mắt vẫn nhắm.
“Không có gì, chỉ nói chuyện phiếm vài câu thôi.”
“Có phải là nói về đứa bé đó không?” Lục Giang Thần giật mình với chính câu trả lời của mình, cô kinh ngạc hỏi, “Có phải là thật không? Nhà họ Diệp ức hiếp người thật quá đáng!”
“Lục Giang Thần, chị nghĩ nhiều quá đấy. Việc này đã chứng thực đâu. Với cả em tin Diệp Túc Bắc không phải người như vậy.” Cô nói câu này, rốt cuộc có mấy phần để an ủi cô ấy, mấy phần để an ủi chính mình?
Lục Giang Thần thở dài một tiếng, “Thực ra chị thấy Diệp Túc Bắc cũng phải chịu áp lực rất lớn. Những điều trên báo nói cũng không thể tin hết được. Hôm con của Tô Nham xảy ra chuyện, Diệp Túc Bắc đang ở cùng chị trong bệnh viện trông anh Túc Đông. Túc Đông tim đập nhanh nên bọn chị đã rất lo lắng. Sau đó chị nghe thấy Tô Nham khóc trong điện thoại ghê quá nên chị mới bảo chú ấy đi. Chị tin lòng tốt của Túc Bắc. Nếu đứa bé đó là con chú ấy thật thì biểu hiện của chú ấy chắc chắn không phải như vậy.”
Cố Diễn Sinh chẳng có hứng thú gì nên không chú ý nghe. Cô trả lời qua quýt, “Em biết rồi.” Đứa bé đó có phải là con của Diệp Túc Bắc hay không thì có gì khác đâu? Dù sao thì anh ấy cũng vẫn coi nó như nguồn sống của anh ấy. Điều quan trọng không phải bố của đứa bé là ai mà là mẹ của đứa bé là ai.
Lục Giang Thần không thích vẻ tỏ ra như đã hiểu hết chuyện của cô. Cô nheo mắt nhìn Cố Diễn Sinh, “Em đừng tỏ vẻ đó với chị nữa. Nếu em tin chú ấy thật thì đừng có tức giận với chú ấy nữa.”
“Em đâu có.”
“Trời… Tâm sự của em thế nào, em tưởng qua nổi mắt chị sao?”
Cố Diễn Sinh bị nói trúng tim đen, không nói gì được nữa.
“Không biết có phải là tình cảm của Túc Bắc và Túc Đông rất tốt không, chị làm chị dâu nên có thể cảm nhận rất rõ tình cảm của chú ấy.”
“Thế chị nói xem, lý do gì khiến anh ấy coi đứa bé đó như con của mình?” Cố Diễn Sinh không chịu được nữa, bật ra một câu.
“Dù sao cũng qua rồi…” Lục Giang Thần định nói rồi lại thôi, “Ít nhiều thì cũng đã một thời cùng với Túc Bắc. Túc Bắc cũng không thể hoàn toàn bỏ mặc được.”
Là như vậy sao?
Cố Diễn Sinh lại một lần nữa chìm vào im lặng.
“Túc Bắc vốn là người rất biết phân biệt phải trái, chú ấy cũng không thích nói nhiều, có chuyện gì thường dồn nén trong lòng. Vì vậy ai gặp chuyện gì cũng đều muốn tìm chú ấy. Vì chú ấy đáng tin cậy. Hồi Túc Đông mới xảy ra chuyện, tính mạng treo trên sợi tóc mà cứ nhất định đòi gặp Túc Bắc. Nếu là người khác thì chị đã không cho anh ấy gặp đâu. Nhưng vì là Túc Bắc, chị tin chú ấy nên mới cho một mình chú ấy vào.” Lục Giang Thần nhìn cô đầy ẩn ý, “Đến chị còn tin được Túc Bắc, em và chú ấy ở bên nhau hai mươi mấy năm rồi, làm sao nghi ngờ chú ấy được?”
Cố Diễn Sinh vẫn yên lặng như vậy. Vấn đề không phải ở chỗ tin hay không tin mà là ở thái độ Túc Bắc mãi mãi chỉ đặt cô bên ngoài thế giới của anh, khiến cô vô cùng đau lòng.
“Nhưng chú ấy kín miệng thật đấy. Hồi đấy Túc Đông nhà chị nói gì với chú ấy. Nhưng chú ấy nhất quyết không nói cho chị biết. Điều này thì đúng là ghét thật…”
Cố Diễn Sinh không đoái hoài gì đến Lục Giang Thần đang rì rầm bên cạnh. Cô dần dần chìm vào thế giới của riêng mình. Rất lâu sau đó, cô và Lục Giang Thần cố gắng nói với nhau vài câu. Cố Diễn Sinh không nhập tâm được. Cô cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy hơi mệt. Những chuyện lộn xộn của nhà họ Diệp rốt cuộc có liên quan gì đến người họ Cố là cô?
Hạnh phúc là cảm giác như đi trên mặt băng mỏng, vừa vui mừng lại vừa lo sợ. Cảm giác này khiến cho chúng ta luôn cảm thấy bất an, vì vậy chúng ta chỉ làm những việc nên làm, chứ không làm những việc chúng ta muốn làm.
Thật lòng yêu một người thì không thấy mệt mỏi. Người chúng ta muốn yêu hoàn toàn khác với người chúng ta yêu. Nhưng tình yêu từ khi sinh ra là đã bắt đầu lao đi mà không bao giờ ngừng nghỉ, chưa từng ngừng nghỉ.
Thời gian này Cố Diễn Sinh đã suy nghĩ rất nhiều. Cô dần dần không còn muốn vướng víu với những chuyện lộn xộn của Diệp Túc Bắc, không còn muốn đi chứng thực gì nữa. Tình cảm của cô dành cho Diệp Túc Bắc quá tinh khiết. Nó không còn quanh co và phức tạp nữa. Tục ngữ có câu: “Nước trong quá thì không có cá”. Thứ gì tinh khiết quá thường chết rất nhanh.
Trước đây, Cố Diễn Sinh thấy cuộc sống thật khó khăn. Nhưng khi đã nói xong mọi chuyện, cô lại cảm thấy thời gian trôi thật nhanh. Vậy là đã đến đại thọ chín mươi của ông nội.
Cô về nhà vào tối hôm trước. Vì là đại thọ của ông nên các con cháu phải chuẩn bị rất nhiều thứ.
Buổi tối khi cô về nhà, Diệp Túc Bắc đang ngồi trên ghế sofa lặng lẽ uống rượu. Diệp Túc Bắc đã từng nói với cô là anh rất ghét rượu, vì công việc nên ngày nào anh cũng phải ngồi trên bàn rượu. Vì vậy họ ăn cơm ở nhà rất chú trọng đến bồi bổ sức khỏe. Mấy năm nay công việc làm ăn của Diệp Túc Bắc càng ngày càng phát đạt, dạ dày càng ngày càng không tốt. Cố Diễn Sinh thường làm một số món bổ dưỡng cho anh.
Cô nhìn thấy anh uống rượu như thế, cả hai đều bối rối.
Diệp Túc Bắc có vẻ hơi chếnh choáng. Thấy Cố Diễn Sinh, mắt anh vẫn còn díu lại, “Bảo là ngày mai đến đó luôn mà? Sao hôm nay lại về?”
Cố Diễn Sinh tiện tay vứt chìa khóa lên ghế sofa, “Ngày mai phải chuẩn bị rất nhiều đồ. Em không muốn sơ xuất gì. Kết thúc sớm thì sẽ tốt cho cả anh và em.” Diệp Túc Bắc hiểu rõ ý cô. Ngày mai, người vợ từng đầu ấp tay gối cùng anh sẽ giống như người xa lạ. Diệp Túc Bắc nắm chặt ly rượu trong tay, gân xanh trên tay anh hằn lên. Sống đến từng tuổi này, anh chưa bao giờ cảm thấy mất khả năng điều khiển đối với ai như vậy. Diệp Túc Bắc vốn thông minh hơn người khác, làm việc gì anh cũng có kế hoạch rõ ràng, chỉ riêng với Cố Diễn Sinh thì hình như anh chưa bao giờ hiểu được cô.
Từ nhỏ Cố Diễn Sinh đã là cô công chúa nhỏ được rất nhiều con trai trong Đại viện mến mộ. Sự ngây thơ, cởi mở, hào phóng của cô ai cũng hết lời khen ngợi. Lúc nhỏ ông nội thường nói với anh rằng, “Túc Bắc, cháu phải cố gắng lên. Không cố gắng thì Diễn Sinh sẽ trở thành con dâu nhà khác đấy.”
Lúc đó anh vẫn chưa hiểu câu nói của người lớn. Anh chỉ đơn thuần không muốn Diễn Sinh trở thành của người khác.
Anh luôn cố gắng để mình trở nên mạnh mẽ, trở nên xuất sắc. Nhưng dần dần anh cũng cảm thấy rằng cô bé giống như cái đuôi cũng không chịu rời xa anh. Khi anh đi học xa, Cố Diễn Sinh cứ kéo chặt áo của anh không cho anh đi, còn giấu cả giấy báo nhập học của anh đi.
Anh không thể xác định tình cảm của Cố Diễn Sinh đối với mình là sự dựa dẫm theo bản năng hay là tình cảm đối với anh trai, hay là một khát khao chiếm hữu đơn thuần? Những câu hỏi này anh vẫn chưa tìm ra câu trả lời, giống như anh không thể xác định được tình cảm của chính mình với cô là tình yêu hay là sự che chở giành cho em gái?
Nếu không phải cô đòi ly hôn thì anh gần như không nhận ra tình cảm xa cách của họ đã bên bờ diệt vong.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô trong cơn say lơ mơ. Rõ ràng là đầu óc hơi chếnh choáng nhưng anh vẫn nhìn thấy cô rất rõ ràng trong đáy mắt. Rõ ràng không phải là khuôn mặt xinh đẹp đến nhường nào nhưng vẫn khiến anh bao nhiêu năm phải đắm chìm trong đó.
“Diễn Sinh!” Anh gọi tên cô một cách vô thức. Nhưng gọi xong anh lại không biết phải nói gì. Hai người nhìn nhau yên lặng. Diễn Sinh một lúc lâu mới thở dài một tiếng.
Cô lặng lẽ đi đến cầm chai rượu lên, nhìn anh buồn bã. Cô đưa tay ra. Diệp Túc Bắc nhìn cô rồi ngoan ngoãn đưa ly rượu cho cô. Cô không nói gì, đổ rượu vào chai. Cô rửa sạch cái ly, đặt vào tủ khử trùng.
Làm xong những việc đó, cô chuẩn bị về phòng. Diệp Túc Bắc ngồi trên ghế sofa lại gọi tên cô lần nữa, “Diễn Sinh!”
Cô quay đầu lại, gặp ngay ánh mắt da diết của anh.
Anh từ từ đứng dậy, bước chân hơi loạng choạng. Nhưng anh không tiến lại gần, chỉ đứng chống một tay vào sofa. Giọng nói của anh vừa đủ nghe, “Có phải trước đây anh chưa từng nói câu này không?” Rõ ràng là anh đang say, nhưng sự dứt khoát và bình tĩnh trong mắt anh vẫn khiến cho Cố Diễn Sinh cảm thấy đau lòng. Cô không nói gì, chỉ im lặng nhìn, đợi anh nói nói tiếp.
“Cố Diễn Sinh, anh yêu em.” Giọng nói của Diệp Túc Bắc không lớn, nhưng vang vọng trong căn phòng trống. Cố Diễn Sinh thấy trong lòng nhói đau. Câu này cô đã đợi suốt hai mươi mấy năm. Nước mắt cô ở trong lòng nhưng không giọt nào chảy ra ngoài. Có thể cô nên khóc. Khóc được thì ít nhất cũng có nghĩa là cô bắt đầu hồi phục. Chua xót trong lòng như vậy nhưng cô lại không thốt ra được câu nào. Thực sự là quá khó khăn để chịu đựng. Người đàn ông này thông minh như vậy, anh thừa biết nói gì có thể khiến cô trở nên tan nát trong phút chốc.
“Quá muộn rồi, Diệp Túc Bắc.” Cô ngẩng đầu tránh cái nhìn của anh, cố gắng bình tĩnh lại, giọng trầm xuống, “Anh say rồi.”
Diệp Túc Bắc chỉ nhìn cô, sau đó cười nhạt. Đôi mắt phượng hơi xếch nhắm lại thành một đường rãnh nhỏ. Lúm đồng tiền ở má bên trái lúc ẩn lúc hiện.
“Phải, anh say rồi.”
Cố Diễn Sinh hơi thất vọng trong lòng. Cô lặng lẽ nắm chặt tay lại. Móng tay nhọn, dài đâm vào lòng bàn tay cô đau đớn.
“Em ngủ đây.”
Tiếng cửa đóng “rầm” một tiếng, đồng thời hai trái tim càng ngày càng xa nhau cũng vừa đóng lại.
Cố Diễn Sinh là con dâu nên chiều phải đến hội trường. Vì vậy thời gian buổi sáng cũng không có nhiều. Cô mặc chiếc váy lần trước đi mua cùng Lục Giang Thần. Chiếc váy bằng gấm màu tím chạm tay vào có cảm giác mát lạnh. Váy sậm màu, dưới ánh đèn càng ánh lên sự u buồn. Thiết kế váy hở vai khiến cho chiếc cổ cô trông thanh thoát. Chiếc váy này vừa không lộ liễu mà cũng không quá kín đáo. Cố Diễn Sinh vừa nhìn thấy đã thích ngay. Khi chọn đồ trang sức, cô lại thấy hơi lúng túng. Cô ngồi bần thần trước hộp trang sức rất lâu mới chọn được.
Đúng lúc đó, Diệp Túc Bắc vào lấy đồng hồ đeo tay. Anh đã mặc rất chỉnh tề. Thấy Cố Diễn Sinh đang ngồi thần ra ở chỗ cũ, anh hiểu ra ngay.
“Đeo cái hình con bướm ấy.”
Cố Diễn Sinh không nghĩ rằng Diệp Túc Bắc lại có ý kiến. Cô cũng sững người. Sau đó cô lấy từ hộp trang sức ra đôi hoa tai hình con bướm. Đây là đôi cô mua khi đi Châu Âu cùng Diệp Túc Bắc. Nó không phải hàng hiệu quốc tế gì nhưng được chế tác rất tinh xảo, một đôi đặt cạnh nhau tạo thành một con bướm hoàn chỉnh, đeo vào tai lấp lánh, nổi bật, đúng là rất đẹp.
Cô lấy ra đeo vào tai. Không biết có phải vì lâu rồi không đeo những thứ này không mà mãi mà cô không đeo được. Bóng người trong gương vẫn đứng lặng yên ở chỗ cũ cuối cùng tiến lại gần.
Anh lấy cái hoa tai từ tay cô, đeo vào tai cho cô. Động tác không dịu dàng nhưng lại khiến Cố Diễn Sinh ngẩn cả người giống như bị phù phép. Ngón tay ấm áp của anh chạm vào dái tai mềm mại của cô. Lưu luyến và âu yếm, họ đã mất cảm giác này lâu lắm rồi. Cả hai người không dám nói gì làm cắt đứt giây phút này.
Chẳng mấy chốc Diệp Túc Bắc đã đeo xong. Bàn tay to rộng của anh nhẹ nhàng chạm vào vai của Cố Diễn Sinh, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.
Lúc quay người đi, anh nói với Cố Diễn Sinh, “Em phải đi làm tóc đúng không? Anh đưa em đi, cũng tiện đường luôn.”
Hai người cuối cùng vẫn không nói với nhau lời nào. Ngồi trong xe, Cố Diễn Sinh cảm nhận sâu sắc khoảng cách giữa họ. Có vẻ như sắp chạm vào nhau đến nơi rồi, nhưng thực ra lại vô cùng xa vời.
Cô đi gặp thợ quen để làm tóc. Người thợ trẻ trung, tài giỏi khen bộ váy của cô hết lời nhưng lại chê đôi hoa tai cô đang đeo.
“Cô Cố, đôi hoa tai này trông cổ điển quá, vì hợp với da của cô nên cô cảm thấy đẹp, nhưng người chuyên nghiệp nhìn vào sẽ biết ngay là cô phối sai.”
Cố Diễn Sinh cười, “Chỉ là đại thọ của ông nội thôi mà, có phải là tiệc thời thượng gì đâu, không cần phải hoàn hảo quá.” Nếu là trước đây thì có thể cô sẽ nghe theo lời của người thợ. Nhưng hôm nay cô quyết định giữ lại sự ấm áp đó cho đến phút cuối cùng.
Làm tóc xong vẫn còn thời gian, Diệp Túc Bắc phải một tiếng nữa mới đến đón, Cố Diễn Sinh quyết định đến quán cà phê gần đó ngồi.
Chỗ ngồi gần cửa sổ có tầm nhìn rất đẹp, ngay đối diện khu vườn nhỏ có thiết kế rất hiện đại bên ngoài. Tiếng vòi phun nước cách đó không xa dội đến, cột nước trắng xóa tung bay vô cùng đẹp mắt, thỉnh thoảng lại có vài con chim nhỏ dừng chân trên bãi cỏ.
Cố Diễn Sinh không động gì đến chiếc bánh bông lan trước mặt. Không hiểu sao trước đây cô thích ăn bánh như vậy mà bây giờ lại chẳng có hứng thú gì nữa. Trong đầu cô chỉ chứa đầy sự sắp xếp cho sau ngày hôm nay. Cô cũng không biết tại sao đột nhiên lại hơi do dự.
Khi cô đang chìm vào suy nghĩ thì một người không nên gặp, không muốn gặp đột nhiên đập vào mắt cô.
Tô Nham dẫn theo đứa con của cô ấy không mời mà đến ngồi ngay trước mặt Cố Diễn Sinh.
Cố Diễn Sinh lạnh lùng nhìn cô ta, rồi ngay lập tức đưa mắt ra ngoài cửa sổ.
Tô Nham đã quen với thái độ này của cô. Cô hơi cúi đầu nói với đứa bé bên cạnh, “Hinh Tâm, sang bên kia chơi với chị mặc áo xanh đi, bên đó nhiều bạn nhỏ lắm. Mẹ và cô nói chuyện một lát.”
Cô bé da trắng nõn nà, đôi mắt xoe tròn, nhìn Cố Diễn Sinh rồi lại nhìn mẹ, đôi mắt sợ sệt. Cô bé lẩm bẩm, “Hinh Tâm không đi đâu, Hinh Tâm biết cô là vợ của chú Diệp. Cô Lý nói là cô sẽ nổi giận với mẹ.”
Lời nói ngộ nghĩnh của trẻ con làm Cố Diễn Sinh thấy buồn cười, cô quay đầu lại cười với cô bé, “Bé con, cháu mà không đi là cô không những nổi giận với mẹ cháu mà còn bán luôn cả cháu đấy.” Cô vô tình dọa đứa bé, nhưng cô cũng chưa bao giờ có ý tốt cả.
Kiểu nói đó của cô làm cho đứa bé sợ, nó đi tìm nhân viên phục vụ trông coi trẻ con mà vừa bước vừa ngoái đầu lại.
Một lúc sau, Tô Nham mới lên tiếng.
“Lâu lắm không gặp.”
Cố Diễn Sinh tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm nói chuyện với cô. Thái độ lạnh nhạt này bao nhiêu năm qua vẫn không thay đổi. Tô Nham không bao giờ hiểu người phụ nữ trước mặt dựa vào gì mà lại kiêu ngạo như vậy.
Lúc đó Diệp Túc Bắc là nhân vật có tiếng trong trường. Anh lạnh lùng, xa cách, với ai cũng giữ khoảng cách, nhưng với riêng người phụ nữ này lại là ngoại lệ. Mỗi ánh mắt anh dành cho cô ta đều bị đám bạn học tình cờ bắt gặp đồn thổi vô cùng thần bí.
Tô Nham rất thích Diệp Túc Bắc. Liên tục trong ba năm liền cô đều chọn môn học chung giống anh. Lần nào cô cũng đến rất sớm, chiếm chỗ ngồi đằng sau anh, dù là chỉ nhìn thấy cái gáy của anh cũng thấy hạnh phúc lắm rồi. Cho đến khi người phụ nữ này xuất hiện. Diệp Túc Bắc vốn thường chỉ cười xã giao giờ lại cười dịu dàng như vậy. Những biểu hiện tự nhiên đó khiến cô càng ngày càng không thể chịu được.
Hôm đó Tô Nham chặn đường Diệp Túc Bắc. Hạ cố dè dặt:
“Diệp Túc Bắc, em thích anh.”
Diệp Túc Bắc chỉ lạnh lùng nhìn cô, sau đó cười lịch sự, “Xin lỗi, tôi không thể đón nhận tình cảm của cô được.”
Cô không từ bỏ, “Tại sao? Anh thích người khác rồi à?”
Diệp Túc Bắc không trả lời.
“Anh thích Cố Diễn Sinh.”
Nghe đến cái tên “Cố Diễn Sinh”, khuôn mặt đang bực bội bất chợt nghiêm túc lại, anh cau mày, “Liên quan gì đến cô?”
“Hóa ra anh thích cô ta thật.”
Diệp Túc Bắc nhìn cô đầy thắc mắc. Ánh mắt thăm dò sắc bén đó khiến cô cảm thấy không thoải mái. Mãi lâu sau anh mới lạnh nhạt nói, “Cô ấy là em gái tôi.” Không đợi cô lên tiếng, Diệp Túc Bắc bất ngờ hỏi, “Cô tên là gì?”
“Tô Nham.”
“Có muốn làm bạn gái tôi không?”
“...”
Lúc đó cô đã vui biết nhường nào? Vui đến mức quên hết tất cả. Được quang minh chính đại đứng bên cạnh anh là một điều vô cùng hạnh phúc. Nhưng niềm hạnh phúc này mong manh thế nào thì chỉ mình cô biết.
Cảm giác xa cách của Diệp Túc Bắc mỗi phút mỗi giây cô đều cảm nhận rất rõ. Ánh mắt anh nhìn Cố Diễn Sinh chưa bao giờ cô có được. Cô tưởng rằng tự lừa dối mình và lừa dối người khác thì có thể tiếp tục được. Nhưng đến cơ hội như vậy Diệp Túc Bắc cũng không cho cô.
Nếu không phải vì sau đó Diệp Túc Bắc uống quá đà trong buổi tiệc chúc mừng, cô nhân cơ hội đó đưa anh về nhà khiến Diệp Túc Bắc tưởng mình uống say phá mất đời con gái của cô thì có thể cô đã mất anh từ lâu rồi.
Diệp Túc Bắc là người rất có trách nhiệm. Cô biết rất rõ, vì vậy cô mới lợi dụng điểm này. Cô khinh thường hành vi của chính mình, nhưng cô không kiểm soát nổi mình.
Trong suốt thời gian hơn một năm rưỡi, Diệp Túc Bắc vẫn hờ hững với cô như vậy. Ngoài mặt, anh vẫn như một người bạn trai hoàn hảo, nhưng thực ra người phải chịu giày vò nhiều nhất vẫn là cô. Lần đó cô uống say rồi quan hệ với Diệp Túc Đông cũng say. Cô sợ hãi không kiềm chế được bản thân. Buổi sáng tỉnh dậy thấy Diệp Túc Đông rất giống Diệp Túc Bắc, cô mới bàng hoàng, sợ hãi. Diệp Túc Đông trong lúc nửa tỉnh nửa mơ nắm lấy cánh tay cô nói líu ríu, “Giang Thần, tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé.”
Lúc đó cô đã vô cùng bối rối.
Sau đó cô đã ác ý nói cho Diệp Túc Bắc biết chuyện xảy ra với Diệp Túc Đông. Nhưng người đàn ông được gắn mác là bạn trai của Tô Nham lại lạnh lùng ác nghiệt nói với cô, “Anh cảnh cáo em, tránh xa anh ấy ra.”
Những ký ức đó thật quá sức chịu đựng. Cô rõ ràng không muốn nhớ đến nữa, nhưng sự tồn tại của người phụ nữ trước mặt lại nhắc cô nhớ rằng cô thảm thương đến mức nào.
Những người đàn ông nhà họ Diệp đều đáng hận như vậy. Hận đến mức có một thời gian cô đã muốn cả đời không có chút liên quan nào đến họ. Nhưng cuối cùng cô đã không làm như vậy, bởi vì cô hận. Hận từ trong đáy lòng. Cô không thể bỏ qua cho bất cứ người nào nhà họ Diệp. Sự tủi nhục cô phải chịu suốt bao nhiêu năm nay cô phải trả hết cho họ.
Ngồi trước mặt Cố Diễn Sinh, cô cố gắng tỏ ra dửng dưng, cô nói chậm rãi, “Diễn Sinh, xin lỗi, tôi và Túc Bắc không phải như trên báo nói đâu. Anh ấy chỉ vì một chút tình cũ mà chăm sóc cho mẹ góa con côi chúng tôi thôi. Cô đừng hiểu lầm anh ấy.”
Cố Diễn Sinh cười lạnh nhạt, cao ngạo liếc nhìn người phụ nữ ngồi trước mặt. Cô thừa nhận hai từ “tình cũ” làm lòng cô đau nhói. Một chút kiêu ngạo còn lại trong lòng nhắc cô không thể chịu thua. Cô lạnh lùng cất lời, dường như không để ý gì đến lời nói của Tô Nham, “Cô Tô, tôi thành thật khuyên cô nên rời khỏi tầm mắt tôi trong vòng hai phút. Nếu không, tôi không dám đảm bảo lát nữa ly cà phê vừa lạnh vừa dính này không hắt vào mặt cô đâu.”