Hôn Ước Tuổi 16!

chương 91: sự thật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

An Vy nhanh chóng chạy lên sân thượng của tòa khách sạn. Bọn hắn cũng nhanh chóng tiến tới ngay sau đó.

" Bích Thảo, cô đang làm gì vậy? Cô mau thả Tiểu Bảo ra đi " - An Vy mặt kinh hãi chạy về phía Bích Thảo đang ở trên một bậc thềm, chỉ sợ chiếc xe lăn sơ sẩy sẽ đẩy cả hai người xuống dưới mất. Bích Thảo ôm lấy Tiểu Bảo hướng nhìn ra bên ngoài không gian bao la bên ngoài.

Nhưng Hải Minh kịp trở tay kéo nó lại, Bích Thảo lúc này mới quay xe lại, bọn hắn cũng đã lên đến nơi. Bích Thảo mặc một chiếc váy cưới nhưng không phải là bộ váy cưới nó làm. Cô ngước nhìn Khánh Anh cười nhẹ:

" Hôm nay em có đẹp không? "

" Em đang làm gì vậy? " - Khánh Anh nhíu mày nhìn Bích Thảo.

Bích Thảo chỉ cười không trả lời hắn vội, quay sang nhìn An Vy, nói:

" Hôm nay tôi có đẹp không? "

" Rốt cuộc cô muốn gì, Bích Thảo? Mau thả Tiểu Bảo ra, coi như tôi xin cô " - An Vy đưa ánh mắt cầu xin nhìn về phía Bích Thảo, Bích Thảo lại cười lớn nhìn lên trời rồi cảm thán:

" Hôm nay trời rất đẹp đúng không? " - Bích Thảo quay nhìn về phía sau lưng mình rồi nói tiếp: " Nếu rơi xuống đó..."

" Đừng, đừng. Cô muốn gì? Bích Thảo, có chuyện gì với cô vậy? Hôm nay không phải là ngày cô kết hôn với Khánh Anh sao? Không phải điều cô muốn hay sao? " - An Vy sợ hãi lên tiếng

" Chị biết tôi muốn gì hay sao? Chị không phải là tôi, chị biết tôi muốn gì thật sao? Đây là cuộc đời của tôi, ai cho phép chị thay tôi quyết định nó? " - Bích Thảo lạnh lùng đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn An Vy khiến nó khựng lại.

" Bích Thảo, cô hãy bình tĩnh từ từ nói chuyện, mau thả Tiểu Bảo ra đã " - Kevin nhìn thấy Bích Thảo kích động thì vội lên tiếng. Mọi người đều lo lắng nhìn về phía Bích Thảo.

" Bích Thảo, con mau vào đây đi " - Bà nội hắn run rẩy nói.

" Có gì hãy từ từ nói. Bích Thảo, con mau xuống đây " - Khổng phu nhân cũng sốt ruột lên tiếng.

Bích Thảo không trả lời những câu hỏi ấy mà nhìn thẳng vào gương mặt của An Vy, trên tay cầm một sợi dây chuyền đưa ra trước mặt rồi nhìn nó:

" Chị nhận ra thứ này chứ? "

An Vy thất thần nhìn Bích Thảo rồi lại nhìn xuống Tiểu Bảo, nó không còn quan tâm những thứ xung quanh nó. Còn Khánh Anh, hắn bất giác đưa tay lên cổ sờ nhẹ vào sợi dây chuyền, rồi ngước mặt lên khó hiểu nhìn hành động của Bích Thảo.

" Tiểu Bảo có phải là con trai của Khánh Anh hay không? " - Bích Thảo lạnh lùng nhìn nó nói. Mọi người kể cả Khánh Anh cũng quay đầu lại nhìn nó.

An Vy bất đồng trước câu hỏi của cô rồi nhanh chóng lắc đầu:

" Không phải. Là hiểu nhầm " - An Vy ngước nhìn Bích Thảo, ánh mắt nó vẫn sợ hãi nhưng có phần quyết đoán nói.

Bích Thảo không nói gì, chỉ nở một nụ cười rồi đặt tay xuống bánh xe lăn di chuyển chậm về phía sau. An Vy kinh hãi đưa hai tay ra phía trước, nước mắt nó cũng đã rơi từ bao giờ, nói:

" Đúng. Tiểu Bảo chính là con trai của Khánh Anh. "

Mọi người đều kinh ngạc nhìn nó, chỉ có Hải Minh ở đó là không có phản ứng gì. Đặc biệt là Khánh Anh, đôi mắt hắn đã tối lại, quay vào nhìn nó như dò xét.

" Rain, chuyện này là sao? " - Ngọc Ngân ngạc nhiên không kém nhìn nó.

" Làm sao có thể? " - Khánh Anh bước tới cầm lấy tay nó nắm chặt nhưng bị Hải Minh gạt ra. An Vy gạt nước mắt, rồi ngước nhìn Bích Thảo:

" Đúng như vậy, Sáu năm trước tôi đã trở về nước để tham dự hôn lễ của anh hai. Vì không muốn xuất hiện ở đám đông nên đã vào bên trong khách sạn. Sau đó... Đã lặng lẽ rời đi. Cô đã biết hết mọi chuyện, vì vậy đã đến tìm tôi muốn tôi tới dự hôn lễ của hai người rốt cuộc chỉ muốn tôi thú nhận mọi chuyện? " - An Vy ngước nhìn Bích Thảo

" Đúng vậy, đứa trẻ sẽ không biết nói dối. Tôi cũng không nghĩ chị lại nhẫn tâm lừa dối con trai mình nên hôm đó tôi đã không vứt sợi dây chuyền đi. Ngược lại còn bí mật lấy mẫu tóc của Tiểu Bảo đi xét nghiệm ADN. Tôi hận chị, hận chị rất nhiều. Hận cả đứa trẻ này nó không đáng tồn tại trên cuộc đời này " - Bích Thảo cười nhạt nhìn An Vy - " Người đứng sau thuê người hãm hại chị ở công ty cũng chính là tôi. Nhưng điều tôi không ngờ... " - Bích Thảo cười chua xót. -

" Tôi lại đi hãm hại cả người đánh đổi cả tình yêu để cứu lấy mạng sống của tôi, để giúp tôi vực dậy trong lúc tôi khó khăn và không thiết sống nhất "

" Bích Thảo... " - An Vy ngước nhìn Bích Thảo. Mọi người đều chăm chú nhìn vào Bích Thảo. Bích Thảo cười nhẹ, nhìn nó.

~~

Hồi tưởng!

Lạc Lạc nắm chặt tay cầm xe lắm của Bích Thảo nhìn xa xăm. Đợi An Vy đi khuất, Lạc Lạc tức giận bước tới phía trước nhìn Bích Thảo:

" Nếu không có chị ấy, thì cô... Thì cô giờ chắc đã không giữ được mạng chứ đừng nói có thể ở bên được người cô yêu. Bích Thảo, cô hãy tỉnh lại đi. Cô thay đổi quá nhiều rồi. Đến tôi cũng không thể nhận ra nổi cô nữa. " - Lạc Lạc ấp úng một lúc rồi tức giận nói lớn

" Lạc Lạc, cô đang nói gì vậy? " - Bích Thảo khó hiểu nhìn Lạc Lạc.

" Cô biết vì sao ngày ấy, chị Emily lại rời đi không? Rồi vì sao Khổng phu nhân lại biết chỗ ở của cô, kịp thời đưa cô vào bệnh viện và vì sao Khánh Anh đã buông bỏ được chị ấy mà chấp nhận cô không? " - Lạc Lạc tức giận nhìn Bích Thảo - " Còn không vì chị ấy cố tình bỏ đi để Khánh Anh hận chị ấy mà đến với cô à? Chị ấy còn cho tôi cả địa chỉ nhà Khổng phu nhân, sau đó còn dặn dò tôi đến gặp ba mẹ của anh ấy, nói rõ mọi chuyện tự khắc mọi chuyện sẽ được giải quyết. Chị ấy biết cô có ơn với gia đình họ. Cho nên đã để lại tất cả những gì thuộc về chị ấy để mong cô có thể vượt qua được khối U ấy. Cô lại còn hận chị ấy như vậy? Rốt cuộc cô muốn sao nữa? "

" Lạc Lạc, mau, mau đuổi theo chị ấy " - Bích Thảo thất thần một lúc, gương mặt cô đã biến sắc. Tại sao có thể như vậy? Cô không tin! Tại sao có thể? Tại sao sự thật lại như vậy? Bần thần một lúc lâu, rồi Bích Thảo bỗng tríu lấy tay Lạc Lạc nói trong nước mắt.

" Có chuyện gì chứ? " - Lạc Lạc nhìn thấy thái độ của Bích Thảo thì lo lắng hỏi lại.

Nhưng tất cả đã muộn rồi. Lúc Lạc Lạc chạy vào bên trong thì chiếc tủ đã ngã xuống đè lên người nó và Khánh An. Dù rất tức giận nhưng đối với Lạc Lạc, Bích Thảo là người thân duy nhất trên cuộc đời này của cô nên cô đành im lặng!

~~

Bích Thảo kể lại, nước mắt đã rơi xuống không ngừng, rơi xuống cả gương mặt thiên thần của Tiểu Bảo. Ba mẹ và bà nội hắn nhìn nhau, rồi lại nhìn Bích Thảo thở dài. Còn Khánh Anh, ánh mắt hắn đã đổ về phía nó, hắn có nên trách nó hay không đây? Tình yêu này đối với nó là gì?

An Vy bước một bước về phía trước, đưa hai tay ra nhìn Bích Thảo nói:

" Bích Thảo, cô mau xuống đây đi. Nguy hiểm "

Bích Thảo cười nhẹ nhìn nó, sau đó lại quay sang nhìn Khánh Anh, hắn cũng đã rời ánh mắt khỏi nó hướng nhìn cô. Cô lại tiếp tục nói:

" Hôm nay em có đẹp không? "

Khánh Anh vẫn đưa ánh mắt nhìn Bích Thảo nhưng không trả lời cũng không buồn hỏi cô điều gì. Bởi vì những gì hắn nghe thấy đã quá đủ rồi! Điều bây giờ hắn bận tâm chính là nhanh chóng đưa cô và Tiểu Bảo xuống.

" Khánh Anh, anh yên tâm đi. Em sẽ không làm hại Tiểu Bảo đâu " - Bích Thảo hiểu được tâm tư hắn, lên tiếng. Sau đó ngước nhìn xa xăm. " Em không được sống cùng ba từ nhỏ. Em đồng cảm với Tiểu Bảo hơn là hận cậu bé. Nói đúng hơn em chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm của ba. Nhưng tình yêu em dành cho anh đã làm em lu mờ lí trí. Em hận những kẻ đã làm tổn thương anh, em lại càng hận đứa trẻ này. Nhưng mà em không thể sai càng thêm sai..." - Bích Thảo đứng dậy ngẩng đầu xuống nhìn Khánh Anh, một giọt rồi hai giọt nước mắt cứ lăn dài nơi gò má. Mọi người đều kinh ngạc ngước lên nhìn cô. Khánh Anh cũng vậy! Tại sao... Bích Thảo có thể đứng dậy được? Thậm chí cả Lạc Lạc cũng kinh ngạc mở to mắt nhìn cô, tất cả đều bất ngờ đến mức phút chốc đều đứng hình, không nói nên lời!

Bích Thảo bế Tiểu Bảo từng bước đi sang phía tay phải để bước từng bước xuống bậc thang, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi Khánh Anh. Bích Thảo bế Tiểu Bảo bước tới đứng trước mặt hắn. Hai tay cô vẫn ôm chặt lấy Tiểu Bảo, cắn nhẹ môi, nước mắt vẫn rơi xuống không ngừng. Cô trao Tiểu Bảo qua cho Khánh Anh. Hắn vội ôm lấy Tiểu Bảo vào lòng, nhìn xuống gương mặt hồng hào của Tiểu Bảo hắn mới yên tâm ngước nhìn lên Bích Thảo.

" Bích Thảo, Sao con có thể... " - Khổng phu nhân bây giờ mới thốt lên đưa tay chỉ về phía chân Bích Thảo.

An Vy quay sang nhìn Tiểu Bảo đã an toàn trong tay hắn rồi mới bình tĩnh lại nhìn sang Bích Thảo.

Bích Thảo quay sang nhìn Khổng phu nhân cười nhẹ.

~~

Hồi Tưởng!

Bích Thảo ngồi dựa người vào thành giường, gương mặt xanh xao nhưng đã có chút thần sắc. Cô thật không nghe lầm chứ? Khánh Anh nói sẽ ở bên cô hay sao? Cô thực sự có thể tin được hay không? Sau khi cô tái phát bệnh và ngất đi cho đến lúc cô tỉnh lại ở trong bệnh viện, căn phòng trắng toát sặc mùi sát trùng khiến đầu óc cô mộng mị. Cô đã hôn mê sau bao nhiêu ngày ngủ say sau ca phẫu thuật. Cô may mắn giữ được tính mạng nhưng cô có thể không đi lại được nữa vì xương sống của cô rất yếu. Bích Thảo suy sụp tinh thần, xung quanh cô là một màu trắng toát nhưng nhìn đâu cô cũng chỉ thấy một màu đen! Màu của cuộc đời cô! Màu của sự tăm tối. Thậm chí cô đã nghĩ tới cái chết để giải thoát cho sự tù túng ấy. Nhưng ngay lúc cô đau buồn nhất, hắn lại xuất hiện. Xuất hiện ngay đúng lúc cô muốn từ giã cuộc đời! Cô một lần nữa lại khát khao được sống. Một lần nữa, cô muốn thay đổi cuộc đời!

Vì muốn xứng đáng với hắn, cô đã ngày đêm tập đứng dậy trên đôi chân của mình. Cơn đau từ vết mổ phía sau lưng cô khiến cô xanh tái mặt mày. Mỗi ngày đều chịu đựng. Mỗi ngày đều trải qua sự đau đớn đến tột cùng. Cô đã phải âm thầm tập đi lại trong suốt gần một năm mới có thể đứng vững được. Nhưng nụ cười chưa kịp nở thì nước mắt cô đã rơi rồi.

Cô ngồi trên xe lăn đẩy bánh xe đến trước cửa phòng Khánh Anh. Cô đã nghĩ tới gương mặt lúc hắn thấy cô bước từng bước về phía hắn sẽ vui biết chừng nào. Bích Thảo nóng lòng đứng dậy đưa tay ra toan gõ cửa phòng hắn thì bên trong bỗng phát ra một tiếng động lớn. Bích Thảo biến sắc thu tay về, cố gắng lắng nghe mọi chuyện đang diễn ra ở bên trong.

" An Vy đã đi rồi, cô ấy đã đi một năm nay rồi. Mày hãy tỉnh táo lại đi " - Tiếng Bảo Nam quát lớn tức giận đánh vào mặt hắn sau đó cầm lấy chai rượu trên bàn ném thẳng vào tường, tiếng thủy tinh vỡ chói tai vang lên trong căn phòng rộng lớn.

Khánh Anh ngồi giữa phòng tựa lưng vào giường, gương mặt đã đỏ lên, ánh mắt như điên như dại chẳng còn tỉnh táo. Quần áo lôi thôi lếch thếch rũ rượi ngồi bệt giữa sàn nhà lạnh lẽo.

Ngước nhìn Bảo Nam, hắn cười. Một nụ cười chua chát:

" Đúng. Đã đi một năm rồi. Tại sao tao vẫn không thể quên được bóng dáng cô ta? "

Người ta nói, rượu làm con người ta say, rượu làm con người ta chẳng còn ý thức được nhưng chỉ có lúc say con người ta mới có thể sống thật với bản thân!

Bảo Nam cúi đầu nhìn Khánh Anh chua sót. Khánh Anh dần gục đầu xuống, hắn chẳng còn ý thực được điều gì xung quanh.

Bích Thảo thất thần lùi lại, cô ngồi lên xe lăn. Một giọt rồi hai giọt nước mắt rơi xuống không ngừng. Đưa tay ra đặt xuống bánh xe lăn. Cô quay xe lại và đẩy đi. Cô biết cô trong lòng hắn không bao giờ có thể thay thế được nó, nhưng liệu cô có thể níu kéo hắn cho dù tình cảm ấy chỉ là thương hại? Vậy thì cô chấp nhận sống trong sự thương hại để có được tình yêu này!

~~

Quay lại với thực tại, Bích Thảo chua xót nhìn hắn.

" Bao nhiêu năm qua em đã không chấp nhận lời cầu hôn của anh vì trong lòng em lúc nào cũng ám ảnh bởi một nỗi sợ... Nếu em gật đầu đồng ý chị ấy bất ngờ xuất hiện! Liệu anh có còn ở bên em hay không? Em đã chờ đợi suốt chín năm qua để tìm cho bản thân một câu trả lời. Không có tình yêu của anh, không phải là người anh hướng đến, liệu em có nên giữ chặt anh bên mình không? Kết quả là, em đồng ý ở bên anh cho dù bất cứ cái giá nào em cũng muốn đánh đổi " - Bích Thảo vừa cười vừa nói trong nước mắt nhìn hắn. Hắn cũng nhìn cô nhưng chẳng nói lời nào!

" Mẹ ơi " - Tiểu Bảo cự quậy trong lòng hắn rồi đưa tay ra dụi mắt gọi mẹ.

" Tiểu Bảo " - nghe được tiếng gọi của Tiểu Bảo, Khánh Anh vội cúi đầu xuống nhìn cậu bé

" Chú, sao Tiểu Bảo lại ở đây? " - Tiểu Bảo ngẩng đầu lên nhìn hắn.

" Ta là Daddy của con đây " - Khánh Anh ôm chặt lấy Tiểu Bảo vào lòng nói, hắn đã nhiều lần làm tổn thương Tiểu Bảo, suốt những năm qua cũng đã khiến Tiểu Bảo phải sống mà không có tình yêu của ba.

" Chú, Tiểu Bảo biết chú chỉ giả bộ làm Daddy của Tiểu Bảo mà thôi. Dù Tiểu Bảo không muốn nhưng mà Tiểu Bảo biết Tiểu Bảo không được làm phiền chú nữa. Vì từ giờ chú là của cô Bích Thảo, không phải là của Tiểu Bảo nữa. Tiểu Bảo không biết Daddy Tiểu Bảo là ai? Có quay về tìm Tiểu Bảo hay không? Nhưng Tiểu Bảo cũng không thể bắt chú làm Daddy của Tiểu Bảo mãi được. Chú sẽ có Tiểu Bảo khác, phải không? " - Tiểu Bảo ôm lấy cổ hắn dựa vào vai hắn nói. Từng lời từng lời nói của cậu bé như một mũi kim đâm vào trái tim hắn đau nhói. Mặc kệ quá khứ ra sao? Mặc kệ ai là người có lỗi thì Tiểu Bảo cũng chỉ là nạn nhân! Và chính là con trai hắn!

Khánh Anh đẩy nhẹ đầu Tiểu Bảo ra nhìn cậu bé, nói:

" Ta thực sự là Daddy của con "

Tiểu Bảo vẫn ôm lấy cổ hắn quay sang nhìn nó khó hiểu:

" Mẹ ơi, hôm nay chú Khánh Anh làm sao vậy? Hay hôm nay chú ấy lại làm Daddy của Tiểu Bảo một ngày nữa? "

An Vy đưa tay lên gạt hàng nước mắt đang rơi xuống nơi gò má bước tới, Tiểu Bảo nhanh chóng thả hắn ra đưa tay về phía nó ôm lấy cổ nó. An Vy ôm lấy Tiểu Bảo hôn nhẹ lên đầu cậu bé:

" Tiểu Bảo, chúng ta về thôi. Mẹ sẽ nói rõ mọi chuyện với con, có được không? "

" Dạ được " - Tiểu Bảo ngoan ngoãn vâng lời. An Vy tính quay người lại thì hắn giữ lấy tay nó, mạnh bạo ôm lấy Tiểu Bảo từ tay nó:

" Tôi sẽ không bao giờ để cô đưa Tiểu Bảo đi đâu nữa " - Khánh Anh ánh mắt sắc lạnh nhìn nó. Sau đó bế Tiểu Bảo đi một mạch về phía cửa.

Mặc cho mọi người có gọi như thế nào hắn đều không quan tâm! Nhìn thấy gương mặt sợ hãi của Tiểu Bảo, An Vy vội đuổi theo hắn. Bích Thảo nhìn theo hắn nở một nụ cười rồi quay sang nhìn Hải Minh cười nhẹ:

" Cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã giúp tôi đưa Tiểu Bảo tới đây. Có thể giúp bọn họ giải quyết hiểu lầm thật tốt. "

" Cô sẽ mất cậu ấy đấy? " - Hải Minh đút tay vào túi nhìn Bích Thảo nghiêng đầu.

" Nếu vậy thì tôi phải xin lỗi anh vì đã khiến anh mất đi chị ấy " - Bích Thảo nói.

Hải Minh chỉ bật cười nhẹ rồi quay người đi. Bây giờ cậu cũng không biết phải đi đâu về đâu và làm việc gì tiếp theo. Mất đi cô ấy cậu thực sự mất đi phương hướng nhưng để cô ấy không hạnh phúc cậu thà đứng giữa không trung bao la bước đại về một hướng nào đó!

Bích Thảo ngước đầu lên trời cười nhẹ:

" Mẹ ơi, con gái sẽ không hối hận đâu! " - Nói xong cô cười nhẹ.

Khổng phu nhân lúc này mới bước về phía Bích Thảo rồi quay sang Lạc Lạc, Lạc Lạc vội đưa tờ giấy trên tay cô cho bà. Khổng phu nhân nhìn Bích Thảo rồi cầm lấy tay cô nói:

" Bao năm qua ta vẫn luôn xem con như con gái của ta. Nhưng ta không muốn con có cảm giác mọi người đều đang thương hại con mới không cho con biết ta đã âm thầm nhận con là con nuôi. Bích Thảo, con là một cô gái tốt. Con có đồng ý làm con nuôi của ta không? "

Trước lời đề nghị đột ngột của Khổng phu nhân, Bích Thảo cười nhẹ nhìn bà. Trong chín năm qua bà đối xử với cô thế nào cô đều cảm nhận được hết. Cô cũng đã xem bà như người mẹ thứ hai của mình. Bích Thảo ôm lấy Khổng phu nhân, nhắm mắt lại cảm nhận được sự yêu thương của bà. Cô thực sự đã quá mệt mỏi rồi. Cô thực sự muốn ngã gục rồi. Thật may mắn, cuộc đời đã để lại cho cô một người mẹ!

Lạc Lạc nước mắt đã rơi từ lúc nào. Cô vui, vui thay cho Bích Thảo. Mọi người ai nấy đều cảm thấy nhẹ lòng nhìn Bích Thảo, nhưng cũng lo lắng cho hắn và nó. Tình yêu của hai người đã quá đau khổ rồi!

Truyện Chữ Hay