Hôn Ước Tuổi 16!

chương 88: một ngày trước show diễn!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Những ngày tiếp theo hầu như An Vy đều ở yên trong phòng thiết kế. Một là tránh gặp mặt hắn, hai là hoàn thành bộ sưu tập sắp tới sẽ ra mắt, An Vy không muốn có chút sơ xuất nào nên luôn quản lí chặt chẽ đội ngũ nhân viên của mình!

hPM

" Hoàn tất " - An Vy nở một nụ cười hài lòng nhìn những bộ váy cưới đã được đưa vào tủ kính gọn gàng, đặc biệt là bộ váy cưới mà nó đặc biệt thiết kế riêng cho Bích Thảo, mang đầy đủ ý nghĩa cũng như cảm hứng của bộ sưu tập. An Vy quay sang nhìn mọi người cười tươi - " Mọi người vất vả rồi "

" Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy nụ cười của chị rồi, mặc dù em rất thần tượng hình mẫu nghiêng túc làm việc chuyên nghiệp của chị " - Trợ lí của nó cầm trên tay bộ sưu tập bản thiết kế đưa tới cho An Vy - " Chị xem đã đầy đủ chưa? Bây giờ em sẽ đưa tới cho bộ phận kĩ thuật, ngày mai họ sẽ chiếu những bản vẽ này lên "

An Vy cầm lấy kiểm tra rồi sắp xếp lại thứ tự của một vài bản vẽ đưa cho trợ lí, sau đó cười nhẹ sắp xếp đồ bỏ vào túi.

" Chị đi đâu sao? Bọn em muốn rủ chị đi ăn, sẵn tiện chúc mừng bộ thiết kế váy cưới đã hoàn thành một cách xuất sắc " - Tiểu Dương đi tới tựa người vào mép bàn nhìn nó nói.

" Đợi ngày mai hoàn thành show diễn ăn mừng cũng chưa muộn mà " - An Vy nghiêng đầu cười rồi xách túi lên - " Hôm nay Tiffany về nước, chị đi trước đây "

" Wow. Chị đã mời được cô ấy về làm mẫu cho chúng ta sao? Nếu bộ váy cưới ấy mà mặc lên người cô ấy thì em không thể tưởng tượng được... " - Tiểu Dương trố mắt giơ hai tay về phía bộ váy cưới đặc biệt nhất trong bộ sưu tập rồi đưa tay lên trời cảm thán!

An Vy bật cười rồi bước ra bên ngoài.

" Mẹ ơi " - Hải Minh bế Tiểu Bảo đi vào cổng công ty, nhìn thấy nó, Hải Minh đặt Tiểu Bảo xuống, cậu bé chạy vội tới ôm lấy chân An Vy vui vẻ.

" Tiểu Bảo, hôm nay con học có vui không? " - An Vy cười tươi ngồi xuống chỉnh lại chiếc cổ áo của Tiểu Bảo nói.

" Vui ạ " - Tiểu Bảo vui vẻ trả lời.

" Hôm nay cậu tan làm sớm sao? " - Hải Minh bước tới gần Tiểu Bảo và nó.

An Vy đứng dậy nhìn Hải Minh rồi nói:

" Tiffany. Tớ muốn mời cô ấy làm người mẫu cho bộ thiết kế ngày mai. Bây giờ tớ đi đón cô ấy "

Hải Minh không nói gì chỉ gật đầu rồi cười nhẹ cúi người xuống bế Tiểu Bảo lên, nhìn nó cười:

" Chắc cậu sẽ bận, để Tiểu Bảo ở chỗ tớ đi. Mẹ cũng rất mến Tiểu Bảo " - Hải Minh nói rồi nhéo má Tiểu Bảo

" Á Dad... À không chú Khánh Anh, chú ơi " - Tiểu Bảo đột nhiên gọi lớn khi nhìn thấy hắn đang cùng một người đàn ông khác bước ra, ánh mắt vẫn dán chặt vào tờ giấy trên tay.

Khánh Anh nghe thấy tiếng tiểu Bảo thì ngẩng đầu lên quay sang nhìn cậu bé đang hớn hở nhìn hắn. Nhìn thấy Tiểu Bảo hắn cũng có chút vui vẻ trong lòng nhưng lại cảm thấy khó chịu khi Tiểu Bảo gọi hắn là chú, so với sự phiền toái của Tiểu Bảo trước đây hắn vẫn cảm thấy thoải mái hơn là bây giờ. Hơn nữa còn có sự xuất hiện của Hải Minh và An Vy, Khánh Anh chỉ nhìn một lúc rồi quay người đi.

Gương mặt Tiểu Bảo lộ rõ sự thất vọng. Tiểu Bảo cúi đầu xuống buồn bã. Hải Minh và nó nhìn nhau rồi lại nhìn Tiểu Bảo. Tiểu Bảo vốn dĩ vẫn nghĩ hắn đã chấp nhận Tiểu Bảo nhưng không muốn mẹ buồn nên mới đổi cách xưng hô. Điều mà hắn không biết, cũng là điều mà Tiểu Bảo khao khát đó là hắn mãi mãi là Daddy của Tiểu Bảo. Sự lạnh lùng, thờ ơ của Khánh Anh khiến cậu bé cảm thấy bị tổn thương và bỏ rơi!

" Tiểu Bảo, tạm biệt mẹ đi " - Hải Minh nhéo má Tiểu Bảo cười nhẹ. Tiểu Bảo lúc này mới ngẩng đầu lên đưa tay ra ôm lấy cổ An Vy rồi hôn vào má nó:

" Tạm biệt mẹ "

" Ngoan. Tiểu Bảo chơi vui nhé. Không được quậy phá ông bà đâu nhé " - An Vy cười nhẹ với Tiểu Bảo nhưng gương mặt cậu bé vẫn không khá hơn.

" Thôi cậu đi cẩn thận, Tiểu Bảo có mình lo rồi " - Hải Minh đưa tay ra xoa nhẹ đầu nó nói.

An Vy chỉ gật nhẹ đầu rồi hai người cùng nhau ra bên ngoài chỗ đậu xe, sau đó mỗi người một ngã rẽ và đi thẳng!

" Tiffany, cô khỏe chứ? " - An Vy vẫy vẫy tay khi nhìn thấy Tiffany đang bước ra với một style nin gia. Sở dĩ An Vy có thể nhận ra cô vì đã quá quen với hình ảnh này rồi. Tiffany là một người mẫu có tiếng trong làng giải trí, cô là con lai Việt - Pháp. Thân thiện và hòa đồng. Là mẹ nuôi của Tiểu Bảo vì rất quý nó và Tiểu Bảo đặc biệt là có một tình cảm đặc biệt dành cho Hải Minh nhưng bao năm qua cô luôn bị từ chối, mặc dù vậy cô vẫn luôn lạc quan, tự tin sẽ giành được tình cảm của cậu. Bởi vì cô biết An Vy không có tình cảm với cậu! Bọn họ đã quen biết nhau sáu năm và có thể nói là mối quan hệ hợp tác cũng có thể là bạn thân.

" Oh Emily, I miss you very very much " - Tiffany ôm lấy An Vy hạnh phúc.

" Me too " - An Vy cười nhẹ rồi cũng ôm lấy Tiffany.

" Tiểu Bảo đâu? Tiểu Bảo không tới đón mẹ nuôi của nó sao? " - Tiffany hờn dỗi trách móc.

" Tiểu Bảo đi cùng Hải Minh rồi, chỉ còn chúng ta thôi nên chúng ta thoải mái mà tâm sự nhé " - An Vy cười nhẹ rồi dành lấy tay cầm của vali kéo đi - " Đây, đưa tôi giúp cô "

" Oh thanks. Anh ấy vẫn tốt chứ? " - Tiffany bước theo nó nói.

" Cậu ấy thì có thể bị làm sao chứ? " - An Vy bật cười bỏ vali của Tiffany vào trong cốp sau đó bước lên ngồi vào ghế lái. Tiffany cũng bước vào ghế lái phụ sau đó cởi lột bộ đồ che kín gương mặt xinh xắn lai tây của cô.

" Cô không biết cô là mối nguy hiểm của chúng tôi sao? " - Tiffany ngay lập tức quay sang nhìn An Vy.

An Vy chỉ cười nhẹ rồi cho xe lăn bánh. Tiffany cũng bật cười rồi nhìn ra bên ngoài trời, không gian ở Việt Nam đã lâu lắm rồi cô không trở về. Thật thích!

Màn đêm buông xuống, Tiffany đứng dựa người vào thành cửa sổ ngước nhìn ra bên ngoài trời. Vầng trăng đêm nay thật sáng!

" Emily, cô nói xem, Hải Minh thích cô ở điểm nào? " - Tiffany đột nhiên lên tiếng.

An Vy đang ngồi trên giường dán mắt vào màn hình máy tính trả lời cô:

" Nếu biết tôi đã chỉ cách cho cô cưa đổ cậu ấy rồi " - An Vy nhún vai

" Ế, thế tại sao cô lại không thích Hải Minh? " - Tiffany bước tới ngồi lên mép giường nhìn nó tò mò.

An Vy không nói gì thêm đưa bàn tay có đeo chiếc nhẫn ngón áp út dơ lên cho Tiffany xem:

" Câu trả lời của cô " - An Vy nói rồi ngước đầu lên nhìn Tiffany dò xét.

Tiffany trong đáy mắt có chút buồn nhưng rồi lại nhanh chóng cười, bước tới cửa sổ chống cằm:

" Cuối cùng thì anh ấy cũng cầu hôn thành công cô rồi. Nhưng tại sao tôi lại không cảm giác ghen mà thay vào đó là cảm giác buồn thay cô nhỉ? " - Tiffany cảm thán.

An Vy cười nhẹ. Đây là điểm nó thích ở cô. Cho dù tình yêu dành cho Hải Minh mãnh liệt thế nào cũng không có điều gì làm cô gái này bi lụy. An Vy lúc này mới đặt chiếc máy tính xuống đi đến bên cạnh Tiffany và ngước nhìn lên bầu trời đêm:

" Cô từng hỏi tại sao tôi lại chuyển sang thiết kế váy cưới đúng không? Vì tôi muốn mang lại niềm hạnh phúc cho những cô dâu đã cập bến đỗ hạnh phúc. Tôi muốn dùng tình yêu của tôi để mang lại niềm vui cho người khác. " - An Vy chống tay lên thành cửa sổ chậm rãi nói.

" Vậy với Hải Minh? Đấy là thứ tình cảm gì? " - Tiffany quay sang nhìn nó.

" Tại sao cô lại yêu Hải Minh? " - An Vy hỏi người Tiffany

" Bởi vì anh ấy chân thành " - Tiffany nói rồi cười nhẹ

An Vy nghiêng đầu cười rồi nhìn ra bầu trời. Tiffany cũng nhìn nó cười. Cô quá hiểu nó!

" Nhưng ranh giới giữa tình yêu và sự biết ơn nó rất gần nhau... Cô đã gặp lại Daddy của Tiểu Bảo chưa? " - Tiffany nói.

" Đã gặp. Chiếc váy cưới ngày mai tôi muốn cô khoác lên người chính là chiếc váy tôi làm cho cô dâu của anh ấy. Hi vọng tình yêu của tôi sẽ đổi lại niềm hạnh phúc cho bọn họ " - An Vy cười nhẹ. - " Nếu có thể, tôi cũng muốn tự mình thiết kế cho cô một chiếc váy cưới lộng lẫy dành riêng cho cô " - An Vy rút chiếc nhẫn trên tay mình ra đặt vào lòng bàn tay của Tiffany.

" Emily, cô...? " - Tiffany kinh ngạc nhìn nó

" Tôi biết cô đã hủy show diễn quan trọng nhất trong sự nghiệp của cô ở tuần lễ thời trang để trở về đây. Chiếc nhẫn cưới này tôi nhận lấy vì ân nghĩa, còn chủ nhân của nó sẽ thay tôi trả cậu ấy ân tình " - An Vy cười nhẹ.

" Cảm ơn cô, Emily " - Tiffany ôm lấy Emily. Đúng, cô trở về đây vì Hải Minh. Nhưng khi nhìn thấy An Vy nhận lời cầu hôn của Hải Minh thì cô đã từ bỏ. Bởi cô đã từng nói, chỉ cần là nó thì tình yêu này cô có thể chấm dứt!

An Vy nhìn xa xăm ra bên ngoài, ngước lên bầu trời cùng với một nụ cười về một cuộc sống mới cùng Tiểu Bảo ở một đất nước mới nơi chỉ có tình yêu của nó dành cho Tiểu Bảo!

Hơn ai hết, An Vy cảm nhận tình cảm mà Hải Minh giành cho nó! Đó chẳng phải là tình yêu, vì một điều gì đó mà cậu luôn khẳng định người trong trái tim cậu là nó. Trong suốt sáu năm qua Tiffany luôn theo đuổi cậu, còn An Vy luôn thờ ơ với tình yêu ấy, ánh mắt của cậu dành cho Tiffany khác với An Vy. An Vy thấu tỏ tình cảm của cậu bởi vì nó luôn nằm ngoài phạm vi ấy. Nhận lời cầu hôn của cậu vì An Vy muốn một lần đáp trả tình cảm suốt chín năm qua! Và vì Tiffany sắp trở về, nó muốn là cầu nối cho hai người! Bởi vì nó biết cả hai đều có tình cảm với nhau nhưng cứ phải rượt đuổi nhau mãi. Đến một nửa vòng tròn Trái Đất rồi.

" Tiffany, Hải Minh thực sự có tình cảm với cô. Chỉ là cậu ấy cố chấp khi yêu một ai đó dù cho trong lòng mình đang hướng về người khác nhưng vẫn cố chấp giữ lấy tình yêu ban đầu. Cũng chẳng thể vui vẻ! Hãy mang tình yêu của tôi dành cho hai người xây đắp một hạnh phúc mới " - An Vy vừa nói vừa bước tới bàn làm việc, mở hộc bàn ra nó đưa tới cho Tiffany một bản vẽ.

" Cái này? " - Tiffany cầm lấy bản vẽ nhìn rồi ngẩng đầu hỏi nó.

" Lấy cảm hứng tình yêu của nàng tiên cá mà cô thích, đây là chiếc váy cưới đuôi cá tôi thiết kế riêng cho cô. Nếu giống như trong câu chuyện thì thực sự quá bi lụy rồi. Cho nên hãy biến nó thành một câu chuyện tình đẹp... Hãy thay tôi mang lại hạnh phúc cho Hải Minh. Bởi vì tình yêu đích thực của cậu ấy chính là cô " - An Vy chậm rãi nói.

" Cô thực sự nghĩ người Hải Minh thích là tôi? " - Tiffany nghiêng đầu nói.

An Vy cầm lấy chiếc nhẫn trên tay Tiffany đeo vào ngón áp út của cô rồi nhìn Tiffany:

" Cô không tin tôi sao? "

" Emily " - Tiffany ngậm ngùi rồi ôm lấy nó.

" Cô gắng lên " - An Vy vỗ vỗ lưng Tiffany cười nhẹ.

" Tôi nhất định không làm cô thất vọng, Emily. " - Tiffany cười rồi vội buông An Vy ra - " Nhưng tại sao cô không đợi tôi chinh phục được anh ấy đã mà đã sớm chuẩn bị món quà này vậy? Muốn tạo bất ngờ cho tôi sao? "

An Vy chỉ cười nhẹ không nói thêm gì rồi tiếp tục nhìn ra bên ngoài trời! Tiffany thích thú nhìn bản vẽ rồi cũng quay ra nhìn vầng trăng lấp lánh!

Truyện Chữ Hay