Hôn Ước Lừa Gạt

chương 41

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhắc nhở nhẹ nhàng là truyện này có tag cẩu huyết nha mọi người =)))))))))))))

- -----------

Ngày hôm sau là thứ bảy, Thẩm Phóng không có dự định gì đặc biệt, bèn tắt đồng hồ báo thức, dự định hôm sau ngủ nướng.

Tiết Diễm được quản gia dẫn vào. Hắn khi đó bị cuộc gọi video của Thẩm Phóng kích thích, nhiệt huyết toàn thân bùng nổ, ngày cả bữa sáng cũng chưa kịp ăn liền lên máy bay trở về gấp.

Một đường về thẳng nhà, chờ tới lúc gần tới cửa phòng ngủ đột lên sinh ra chút cảm giác do dự "Càng gần nhà càng sợ hãi"().

()Càng gần nhà càng sợ: xa nhà nhiều năm, không biết tin tức ở nhà, do đó càng về gần tới nhà càng thấy sợ hãi.

Thời gian vẫn còn sớm, trong phòng chỉ có ánh nắng sớm mờ nhạt, cửa phòng ngủ khép hờ, Thẩm Phóng không hề phát hiện việc hắn trở về, vẫn nằm trên giường ngủ không vẫy đuôi.

Vẫn là cái tư thế ngủ xấu đến không thể xấu hơn ấy, chăn trùm từ đầu đến thắt lưng, áo ngủ cùng ống quần đều tốc cả lên, lộ ra hai bắp chân cân đối mà khỏe khoắn.

Tiết Diễm kéo ống quần xuống cho anh, lại chỉnh lại chăn để lộ ra mặt Thẩm Phóng. Hắn nhìn đồng hồ rồi lại lui về phòng khách, chờ anh tỉnh lại.

Thẩm Phóng lần đầu tiên mở mắt còn chưa tới sáu giờ, cũng chưa tới thời gian thức dậy thường ngày, còn chẳng biết tại sao tự động tỉnh dậy.

Liếc mắt nhìn thời gian trên di động, anh nhắm mắt tiếp tục ngủ, nhưng lại cảm thấy khát nước, nằm thêm một lúc vẫn là chịu không nổi, đứng lên xuống lầu tìm nước uống.

Anh một bên dụi mắt một bên mơ mơ màng màng đến phòng khách rót nước, vô tình nhìn thấy một người vẫn ngồi trên sofa không nhúc nhích, bị dọa tới nhảy dựng, thiếu chút nữa đã trực tiếp ngồi bệt xuống đất.

"... Tiết Diễm, Diễm? Tại sao anh lại về sớm như vậy? Cũng không nói một tiếng."

Tiết Diễm mặt vô cảm, "Vì anh."

Thẩm Phóng lắp bắp kinh hãi, chợt nghe hắn tiếp tục hỏi, "Hôm qua anh muốn nói gì với tôi?"

Thẩm Phóng nhất thời chột dạ, nghĩ thầm, cái bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế này cũng khủng khiếp quá rồi.

Anh biết Tiết Diễm sẽ rối rắm vấn đề kia, dù sao quan hệ trước mắt của hai người cũng không trong sáng. Nhưng anh lại không đoán được Tiết Diễm xoắn xuýt đến vậy, không ngờ trực tiếp bỏ việc bên kia chạy về đây!

"Không có ý nói gì." Anh dò xét biểu tình Tiết Diễm, trên mặt cười lấy lòng, cẩn thận giải thích, "Xin lỗi, là một trò đùa trên Weibo thôi. Tôi chỉ tính đùa anh thôi."

Tiết Diễm nhìn anh chằm chằm.

Anh cảm thấy đối phương có thể sẽ nổi giận, chỉ vì một trò đùa của mình mà làm chậm trễ hàng mấy ngàn vạn lần công việc kinh doanh của hắn.

Nhưng cuối cùng Tiết Diễm không có. Hắn chỉ là nhìn chằm chằm Thẩm Phóng một lúc lâu, sau mới lãnh đạm lên tiếng, "Hôm nay là cuối tuần, sao anh lại dậy sớm vậy?"

Như vậy cũng tốt, Thẩm Phóng không có kế hoạch gì, Tiết Diễm ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, hạ quyết tâm.

Nếu người yêu trước là mình, vậy thì người mở lời trước cũng phải là mình.

Thẩm Phóng chỉ chỉ bình nước trong góc, "Tôi xuống uống nước."

Tiết Diễm gật gật đầu, "Ừ, uống xong thì đi ngủ tiếp đi. Đợi đến khi anh tỉnh táo lại, tôi có lời muốn nói với anh."

"Nói gì vậy? Hiện tại nói không được à?" Thẩm Phóng bị hắn gợi lên tò mò.

Đương nhiên không được. Tiết Diễm bình tĩnh lắc đầu, nghĩ thầm, hai người lúc này một người phong trần mệt mỏi, một người thì buồn ngủ mông lung, nếu thổ lộ trong hoàn cảnh này thì cũng quá sát phong cảnh.

Hắn không nói, Thẩm Phóng cũng không có biện pháp ép hắn, uống xong nước bèn quay về phòng ngủ, hỏi một câu, "Anh không đi ngủ à? Vẫn còn quá sớm."

Lúc này Tiết Diễm thản nhiên liếc anh: "Cũng nhờ phúc của anh. Tôi đợi lát nữa còn phải dự hội nghị qua video."

Thẩm Phóng chột dạ đi về phòng ngủ.

Mặt trời đã lên cao, tia sáng ấm áp xuyên quá bức mành bao trùm khắp căn phòng. Trong tiết trời mùa xuân, còn chưa tới sáu giờ sáng trời đã sáng tỏ.

Kéo rèm cửa sang một bên, một lần nữa tạo môi trường thân thiện với giấc ngủ, Thẩm Phóng nằm trên giường, làm như thế nào cũng không ngủ lại được.

Tiết Diễm Diễm sẽ nói gì với mình đây?

Lăn qua lộn lại trên giường tới hơn bảy giờ, Thẩm Phóng nằm không nổi nữa, tính trực tiếp đi tìm Tiết Diễm để hỏi rõ ràng.

Con người nói phải tham gia hội nghị qua video – Tiết Diễm thế mà không ở nhà.

Quản gia cũng không biết hắn đi đâu, gọi điện thoại cũng không nghe, một lúc sau mới gửi cho Thẩm Phóng một tin nhắn: giữa trưa không cần nấu cơm, dẫn anh ra bên ngoài ăn.

Thẩm Phóng càng thêm tò mò.

Hôm nay là hai mươi mốt tháng năm, cũng coi như một dịp đặc biệt ngược cẩu, chẳng lẽ Tiết Diễm không những không để ý tới việc mình đùa anh ta mà còn muốn dẫn mình ra ngoài ăn tết à?

Tiết Diễm đang làm gì vậy?

Thẩm Phóng quả nhiên đoán đúng tám chín phần.

Hắn gọi điện cho một người bạn kinh doanh nhà hàng, đặt một phòng tình yêu, sau đó tự mình qua đó bố trí.

Hắn không có kinh nghiệm tỏ tình, nhưng trong mắt Tiết Diễm, đây là một chuyện vô cùng trang trọng và nghiêm túc, cho nên phải hết sức để tâm.

Gần tới giữa trưa, Tiết Diễm cuối cùng cũng từ bên ngoài trở về, nói muốn dẫn Thẩm Phóng ra ngoài ăn cơm.

Nam nhân lạnh lùng tao nhã này đã tu sửa lại nhan sắc, không còn loại phong trần mệt mỏi như buổi sáng nữa,tóc đánh hơi rối một chút, mặc trên người bộ tây trang may vừa người rất khéo, tôn lên dáng người cao ngất, phong độ ngời ngời, đẹp trai mê người hết sức.

Khi hắn tới gần, Thẩm Phóng còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa tự nhiên tươi mát.

"..." Này cũng quá chuẩn chỉ rồi.

Nghĩ là chỉ tùy tiện ra ngoài ăn một bữa cơm, Thẩm Phóng cúi đầu nhìn thoáng quá áo phông hoạt hình cùng quần jean trên người.

Cảm giác áy náy cùng ý xin lỗi của Thẩm Phóng cũng không duy trì được lâu, lúc này nhìn thấy Tiết Diễm lại bắt đầu vui vẻ.

"Anh mặc như này có thể trực tiếp đi kết hôn luôn." Thẩm Phóng cười nói, "Tôi có cần đổi sang đồ trang trọng hơn không? Mà chúng ta đi đâu?"

Tiết Diễm nhìn anh từ trên xuống, cảm thấy vẫn rất ổn, liền thản nhiên nói, "Tùy anh. Ăn một bữa cơm mà thôi, như thế nào cũng được."

Rõ ràng liếc mắt một cái liền nhận ra chính hắn cố tình ăn mặc như vậy vì "ăn một bữa cơm mà thôi", nhưng lại cố tình bâng quơ thản nhiên như vậy.

Thẩm Phóng liền cố ý: "Ồ, vậy tôi không mặc nữa, đi thôi."

Tiết Diễm lập tức nói: "Anh dám!"

Thẩm Phóng cười ha hả, "Anh xem tôi có dám không!" Nói xong liền cởi áo khoác mỏng trên người ném sang chỗ Tiết Diễm, vừa vặn trúng đầu hắn.

Tiết Diễm đang cẩn thận bảo vệ ngoại hình giận dữ: "Thẩm Phóng!"

Thẩm Phóng cũng hét lại với hắn: "Cái gì!"

Tiết Diễm: "Làm tóc tôi rối tung rồi!"

Thẩm Phóng: "Ha ha ha ha!" Anh thật sự không nghĩ được trọng điểm của Tiết Diễm lại là ở đây, nhất thời cười không ngừng được.

Tiết Diễm ném áo lại cho anh: "Hừ." Thẩm Phóng càng cười ác nữa.

Nhưng cuối cùng Thẩm Phóng vẫn đổi sang một bộ quần áo trang trọng hơn một chút.

Chủ yếu là do anh cảm thấy, nếu mặc bộ ban đầu đi cùng Tiết Diễm, Tiết Diễm so với anh sẽ trưởng thành hơn rất nhiều.

Anh mới là Phóng ca lớn hơn một tháng cơ mà!

Tiết Diễm dẫn anh đến một nhà hàng tư nhân kiểu Trung Quốc.

Vừa vào cửa đã có người phục vụ nhiệt tình đón tiếp, dẫn hai người đến phòng đã đặt.

Mặt đất ven đường trải thảm đỏ, khắp nơi trang trí hoa tươi, ruy băng, bóng bay, nhìn qua hơi giống như có ai đó đang tổ chức hôn lễ ở đây.

Đợi đến khi thực sự bước vào, Thẩm Phóng mới phát hiện, người trong này cũng không nhiều. Nhà hàng bố trí có một phòng lớn, nhưng ở phòng này không có bàn ăn, khách đều là đến thuê phòng. Hai bên sườn phòng đặt máy móc cao hơn nửa người, mỗi bên đều có vài cô gái líu ríu vây quanh, vẻ mặt hưng phấn.

Thẩm Phóng tò mò hỏi, "Các cô ấy đang làm gì vậy?"

Phục vụ cười nói, "Bên kia là máy in Wechat, quý khách nếu cảm thấy hứng thú có thể nhập số Wechat vào, sau đó máy sẽ in miễn phí ảnh chụp từ di động của quý khách."

Thẩm Phóng chưa từng thấy qua loại máy móc này, cảm thấy rất hứng thú, quay sang nhìn Tiết Diễm: "Chúng ta cũng qua nhìn xem."

Tiết Diễm: "Đi trước đã."

Thẩm Phóng đi theo hắn, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn, lại hỏi: "Có phức tạp không?"

Phục vụ trả lời: "Rất đơn giản. Chỉ cần chú ý đến số tài khoản, số trên máy, quý khác có thể chọn ảnh được in ở trong phòng luôn. Sau khi quý khách dùng bữa xong có thể xuống lấy là được, ảnh chụp có người bên chúng tôi lo, sẽ không có vấn đề gì."

Thẩm Phóng càng khó đi nổi.

Đây kỳ thật là một loại chiến lược của người kinh doanh, trực tiếp đánh thẳng vào đam mê sống ảo của mọi người, đồng thời các góc ảnh cũng sẽ chèn thêm một số logo cùng vài chữ đơn giản, thay nhà hàng này quảng cáo.

Tiết Diễm vừa nghe liền hiểu, không có hứng thú, nhưng lại không chịu nổi ánh mắt khát vọng của Thẩm Phóng, đành phải nói: "Đi nhanh về nhanh."

"Tiết Diễm Diễm, sao anh có thể tốt như vậy!" Thẩm Phóng cười với hắn, sau đó hí hửng chạy như bay tới một máy in, nhìn hướng dẫn trên máy mà thao tác theo, lại lấy ra di động quét mã QR.

Một lúc sau, máy liền gửi tới tin nhắn các bước chi tiết. Thẩm Phóng nhìn lướt qua, cảm thấy đúng là không khó, liền hết sức vui vẻ cầm di động chạy về bên người Tiết Diễm.

Lúc này phục vụ thuận lợi dẫn hai người tới phòng Tiết Diễm đã đặt trước

Phòng này so với bên ngoài thì bố trí còn khoa trương hơn nhiều, khi Thẩm Phóng đi vào, nhất thời bị màu hường phấn đánh thẳng vào mắt không nói lên lời.

Trên trần nhà đầy những bóng bay màu sắc rực rỡ, trên tường cũng treo đầy những bông hoa lụa buộc ruy băng, mà giấy bao đầy chữ "love", trên mặt bàn cũng đặt một giá nến tinh xảo cùng một đôi gấu nhỏ, còn trên ghế sofa cạnh bệ cửa sổ đặt một quả cầu hoa được đan từ những bông hoa tươi thắm.

Nhìn loại bày trí này, lại liên tưởng tới lời mơ hồ buổi sáng của Tiết Diễm "Có lời muốn nói với anh", Thẩm Phóng cảm thấy không cần đợi hắn nói, bản thân cũng có thể đoán được hắn có ý gì.

Thẩm Phóng nhìn hắn không chớp mắt: "Anh đây là..."

Tiết Diễm có chút không được tự nhiên quay đầu đi, nhỏ giọng, "Phòng tình yêu vốn là như vậy."

Thẩm Phóng cười cười, không phản bác lại, hai người ngồi xuống trước bàn ăn.

Phục vụ rót trà và rượu cao cấp, Tiết Diễm cảm giác còn chưa tới thời cơ thích hợp, có chút khẩn trương, bàn tay dưới bàn nắm chặt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi dính dấp.

Thẩm Phóng nhìn quanh bốn phía, đột nhiên nói: "Tiết Diễm Diễm, chúng ta lại kia chụp ảnh đi, sau đó dùng máy kia in ra."

Tiết Diễm đang không biết nên làm gì trong khoảng trống chờ tới thời cơ thích hợp, nghe vậy lập tức đáp, "Được."

Thẩm Phóng liền đứng lên, dùng di động của mình chụp ảnh hai người. Các trang trí trong phòng chứa rất nhiều tâm tư, Thẩm Phóng cũng tìm rất nhiều góc độ bất đồng chụp rất nhiều ảnh.

Sau đó anh chọn một số ảnh đẹp đẽ nhất, mở ra tin nhắn khi nãy máy gửi, căn cứ theo số máy rồi chọn in.

Làm xong tất cả mà phục vụ còn chưa đem đồ ăn xuống, Thẩm Phóng phỏng chừng Tiết Diễm còn chưa "có chuyện muốn nói" với anh, bèn xuống lầu lấy ảnh vừa chụp.

Hai thanh niên cao ngất kề sát vai nhau, một người lạnh lùng nghiêm túc, một người tươi cười sáng lạn, nhưng đều đẹp trai cả, nhìn thế nào cũng thấy rất xứng đôi, Thẩm Phóng cũng cảm thấy vô cùng vừa lòng.

Ví tiền của Tiết Diễm còn đặt ở trên bàn,Thẩm Phóng đảo mắt, đột nhiên nói: "Để bức ảnh này trong ví của anh đi."

Kết quả Tiết Diễm lại phản ứng ngoài dự kiến của Thẩm Phóng, hắn lập tức giơ tay ngăn lại, hét lên: "Đừng –"

Nhưng cũng đã muộn, Thẩm Phóng đã mở ví tiền của hắn ra.

Trong đó đã có một ảnh chụp.

Bối cảnh là trường trung học Thẩm Phóng hết sức quen thuộc, thiếu niên đẹp trai đứng trên sân khấu đang cầm microphone nói chuyện, biểu cảm điềm tĩnh lại mang theo chút ngây ngô.

Mà trên tấm ảnh trước mặt anh, viết hai chữ rõ ràng: Thẩm Tiềm.

Truyện Chữ Hay