Hôn Ước Lừa Gạt

chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Anh đang làm gì vậy?"

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Thẩm Phóng ngơ ngác mở một mắt, nháy mắt bị gương mặt phóng đại trước mặt làm hoảng sợ, "Á" một tiếng liền hoàn toàn tỉnh táo, từ trên giường ngồi dậy: "Anh làm gì đấy?"

Tiết Diễm: "... Tôi đang nhìn anh đang làm gì đó. Ngủ một giấc dậy sao lại nắm tay nghiến răng nghiến lợi vậy."

"Không có gì, nằm mơ mà thôi." Thẩm Phóng dụi mắt, cầm chăn từ cằm trùm lên mặt, không có ý định đứng lên bây giờ.

Nghe thấy thế Tiết Diễm bèn đứng thẳng, tiếp tục mặc quần áo.

Thẩm Phóng lười biếng nhìn hắn thong thả cài khuy áo sơ mi, mười ngón tay thon dài, động tác tao nhã rất hợp với gương mặt đẹp đẽ mà lạnh lẽo kia, rất có ý cảnh đẹp ý vui.

Tiết Diễm từ trước đến nay đã dậy sớm hơn Thẩm Phóng, bình thường giờ này đã phải đi làm, xem ra khi say rượu thì sẽ dậy muộn.

"À, anh có biết hôm qua anh làm chuyện xấu gì không?" Thẩm Phóng đột nhiên nhớ tới chuyện tối qua, muốn cười nhạo Tiết Diễm say rượu đến nam nữ bất phân mà hôn anh, bỡn cợt, "Anh hôm qua..."

Nói cũng được nửa lại nhìn thấy Tiết Diễm đột nhiên trợn to mắt, vẻ mặt nghi hoặc lại chăm chú, không hiểu sao anh bất tri bất giác cảm thấy hồi hộp cùng thẹn thùng.

"... Ngày hôm qua làm sao vậy?" Tiết Diễm so với anh còn hồi hộp hơn, trên mặt vẫn trấn tĩnh nhưng lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi.

"Hôm qua thắng bài được rất nhiều tiền, để tôi chia cho anh một nửa nhé?" Thẩm Phóng không đề cập tới nụ hôn bất ngờ kia, cứng ngắc chuyển đề tài.

Trong lòng Tiết Diễm thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Phóng không đề cập tới, hiển nhiên hắn cũng không ngốc đến mức chủ động để lộ, thản nhiên, "Tiền thắng của anh thì tự mình cầm là được rồi. Không phải đã nói thắng thì tính của anh sao."

Nói xong bèn xoay người sang chỗ khác, đi tới bên tủ, từ trong ngăn tủ tiếp giáp với tường lấy ra một đôi khuy măng sét pha lê.

Thẩm Phóng không nghe lời hắn, lấy di động bên gối, ngồi trên giường gửi lì xì cho hắn.

Tiền lì xì cũng có giới hạn, mỗi lần chỉ có thể gửi được hai trăm, anh liền gửi từng cái lì xì nhiều lần.

"Đúng rồi." Thẩm Phóng ngẩng đầu, "Nhóm bạn bè của anh thú vị thật."

"Ừm." Tiết Diễm rất tự nhiên tiếp một câu, "Bạn bè cùng người nhà của tôi anh đều gặp qua rồi, thế chừng nào thì tôi ra mắt người của anh?"

Thẩm Phóng lại gửi một bao lì xì, "Không phải anh đã gặp anh trai tôi rồi sao. Sau này đưa anh ra mắt mẹ tôi sau."

Mẹ Thẩm Phóng từ lần đập phá xe lăn lần trước có chút đáng sợ với mọi người, Thẩm Phóng không có ý định để họ gặp nhau.

Tiết Diễm đem khuy cài vào tay áo, quay sang đối mặt anh, "Thế còn bạn bè anh?"

"Anh gặp bạn bè tôi làm gì?" Thẩm Phóng cười hỏi, "Hay để tôi giới thiệu cái cậu làm ở Nam khoa bệnh viện XX với anh nhé?"

Tiết Diễm không để ý tới câu bông đùa của anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Hiểu biết vấn đề giao hữu của nửa kia không phải là trách nhiệm của bạn đời à?"

"... Được." Thẩm Phóng nghĩ ngợi, cảm thấy hắn nói cũng đúng, "Nếu về sau có cơ hội sẽ giới thiệu với anh."

"Ừm." Tiết Diễm làm như không có việc gì nói thêm, "Anh cũng có thể mời bạn bè tới nhà chơi."

Cuối tuần này Thẩm Phóng vừa đúng có hẹn với bạn, suy nghĩ một chút bèn nói, "Vừa vặn cuối tuần này tôi hẹn hai người bạn đại học đi ăn... Không thì tôi kêu bọn họ tới đây nhé?"

Tiết Diễm gật đầu: "Ừ."

"Trưa thứ bảy anh có thể về nhà được không? Nếu có thể thì giới thiệu anh với bọn họ luôn."

Anh đã nói như vậy, Tiết Diễm không thể cũng biến thành có thể: "Được."

Tiết Diễm đã sửa sang xong xuôi bề ngoài, đứng ở bên giường nhìn Thẩm Phóng, "Tôi đi làm đây. Anh ăn sáng xong rồi đi làm."

Thẩm Phóng sửng sốt, quay đầu nhìn hắn: "Đi sớm như vậy?"

"Ừ, có người quan trọng tới, muốn đích thân tiếp đón người đó."

"Bảo sao sáng sớm đã chải chuốt đến vậy, thì ra là có hẹn với giai nhân." Thẩm Phóng giơ ngón cái với hắn, cười nói, "Bô giai cực kỳ. Đi thôi Pikachu!"

"..." Tiết Diễm: "Tại sao anh không hỏi người tôi phải gặp là ai? Anh có biết là quan tâm đến vòng giao hảo của nửa kia cũng là trách nhiệm của bạn đời không?"

"Được rồi, giờ tôi biết rồi... Thế người quan trọng kia là ai?"

"Là một người bạn của ông nội."

Thẩm Phóng phất phất tay, giọng điệu bình thản, "Ừ, thế đi đi."

Tiết Diễm: "..."

Tiết Diễm thấy dáng vẻ thờ ơ của anh, mặc dù biết rõ là anh ta cố ý nhưng vẫn cảm thấy có chút không cam lòng, nghẹn một lúc bèn hỏi: "Hôm nay anh định đi làm thé nào?"

Thẩm Phóng nhìn vẻ mặt hắn, nhịn không được bật cười, "Gọi chú Lý đưa đi thôi. Nếu anh nói không được thì tôi đi tàu điện ngầm cũng được mà. Không nên một hai không có ý thức bảo vệ môi trường như vậy, lại còn làm liên lụy đến một người nữa."

"Nếu anh không muốn chú Lý đưa đi thì cũng có thể tự lái xe." Tiết Diễm như thể mới đột nhiên nhớ tới, bình thản đề nghị, "Trong gara ở nhà có xe, khi nào trở về anh có thể tùy chọn một chiếc." Trong nhà của hắn không phải là nơi hai người đang ở này, là căn nhà mà cha mẹ cùng em gái vẫn ở.

Thẩm Phóng cười hì hì: "Tôi biết rồi. Yên tâm đi làm đi bé cưng."

Tiết Diễm ra ngoài một lúc, không lâu sau Thẩm Phóng cũng rời giường, thu dọn một chút bèn ăn cơm đi làm.

Còn hai ngày nữa là đến cuối tuần, Thẩm Phóng đã gọi cho hai người bạn đại học kia thông báo thay đổi địa điểm, mời họ tới nhà chơi.

Hai người bạn kia học cùng lớp với Thẩm Phóng bốn năm, lúc trước khi Thẩm Phóng không ở trường thì họ vẫn ở chung phòng ký túc xá, lúc đến trường cũng thường xuyên cùng nhau đi ăn cơm, cùng nhau đăng kí học, cùng nhau chơi đùa, quan hệ cũng rất thân thiết. Tốt nghiệp chương trình đào tạo chính quy, Thẩm Phóng được cử đi học lên nghiên cứu sinh, hai người kia một người đến phía nam công tác, một người học thêm một bằng chuyên nghiệp khác, ba người mới tách ra.

Hôn lễ của Thẩm Phóng, hai người họ cũng vượt ngàn dặm xa xôi tới đây chung vui, chẳng qua lúc đó có quá nhiều người nên Thẩm Phóng vẫn chưa kịp giới thiệu bọn họ với Tiết Diễm. Tuy nhiên trên thực tế, Tiết Diễm vẫn có ấn tượng với sự tồn tại của hai người, tuy rằng cũng không hay lắm -- chính là hai người lúc nhắc tới vấn đề Thẩm Phóng có nói qua, một người cao m một người cao m, nếu đứng trong dàn phù rể sẽ bức tử cái tên bị bệnh OCD như hắn.

Hai người bạn này đến rất sớm, lúc ấn chuông cửa thì Tiết Diễm còn chưa quay về.

Thẩm Phóng đang đứng ở phòng bếp nướng bánh, hai tay đều bận rộn liền gọi quản gia tới mở cửa cho họ.

Chờ tới lúc anh rảnh tay rời khỏi bếp, quản gia đã thay anh mời hai người ngồi xuống sofa trong phòng khách, còn gọi người hầu bưng trà rót nước cho họ.

Biểu hiện của người cao to thì bình thường, vừa cười vừa nói chuyện với quản gia, nhưng người lùn thì chẳng hiểu sao, biểu tình lúc nhìn thấy quản gia một lời khó có thể nói hết.

Thẩm Phóng vui vẻ đi tới chào hỏi hai người bạn này: "Lão Đại, Tiểu Nhị ~"

Hai người nhìn thấy anh cũng lập tức đứng lên, đi tới ôm chầm lấy anh, "Lão Út!"

Tuy rằng lúc trước Thẩm Phóng không ở lại trường nhưng vẫn được sắp xếp một phòng ký túc xá rồi mới ra ngoài ở, hơn nữa sau khi anh đi trường học cũng không xếp thêm người mới vào, ba anh em ở chung một phòng ký túc xá bốn người, lúc chia bối phận cũng có thói quen tính thêm anh.

Cái người cao một mét bảy kia là lão Đại, tên là Chu Tuân, đừng nhìn cái gương mặt trẻ con kia mà nhầm, anh là người lớn nhất trong số bốn người bọn họ, hiện còn đang học lên thạc sĩ. Người cao mét chín lăm kia là lão Nhị, tên là Lý Thầm, vóc người cao lớn cùng hình thể hết sức dọa người, nhưng tính cách lại rất mềm mại, đã đi làm vài năm. Thẩm Phóng là người nhỏ tuổi nhất trong kí túc xá.

Thẩm Phóng giới thiệu ngắn gọn hai người với quản gia, hàn huyên với họ vài câu về tình hình công tác cùng bài vở, thấy lão quản gia vẫn đứng bên cạnh liền kêu ông không cần quan tâm đến họ, để anh chiêu đãi là được rồi.

Lão quản gia cười tủm tìm rời khỏi phòng khách.

Lúc này lão Đại với gương mặt búp bê mới trưng vẻ mặt lo nước thương dân tới bên người Thẩm Phóng, tha thiết gọi một câu: "Phóng à."

Thẩm Phóng hết sức quan tâm: "Em cũng đang tính hỏi anh đây, anh làm sao vậy? Táo bón à?"

Lão Đại vô cùng đau đớn: "Tại sao cậu lại tìm một lão già như vậy để kết hôn chứ?"

Thẩm Phóng: "... Ha ha ha ha ha ha ha ha."

Lão Đại: "Lại còn cười! Không nhẽ cậu tính nói là chân ái? Tuổi của người này còn đủ làm ông nội của cậu!" Anh ôm ngực, nhỏ giọng, "Trời ạ, lão Út cưới một ông già làm vợ!"

- ---------------------

klq nhưng anh cao cao trong cover có biệt danh Pikachu =))))))))))))))))))

Truyện Chữ Hay