Có lẽ vì hôm nay cùng với các cậu bạn từ thời niên thiếu của Tiết Diễm tán gẫu chút chuyện cũ, buổi tối Thẩm Phóng mơ một giấc mộng. Trong mộng, anh lần nữa gặp lại chút chuyện đã từ rất lâu, lâu đến mức đã rơi vào quên lãng.
Bầu trời mùa hạ ngay cả khi đã muộn cũng vẫn sáng rực, mặt trời vẫn còn gay gắt trên cao, trên đường cũng toàn người tan tầm tan học, người đến người đi đầy nhộn nhịp.
Thẩm Phóng cưỡi con chiến mã trừ chuông ra thì chỗ nào cũng kêu, trong giỏ xe để cặp sách, trên ghi đông treo một túi đầy mơ tươi, miệng tùy tiện nghêu ngao vài bài hát, phối nhạc cùng tiếng lách cách tự nhiên không nhanh không chậm đạp qua khắp các phố lớn ngõ nhỏ.
Mẹ còn chưa tan làm, anh trai đang học cấp hai phải tự học nên còn ở lại lớp, trong nhà không có ai lại chưa tới giờ cơm, về nhà cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thế là anh bèn đạp xe lung tung xung quanh, tìm xem có thứ gì vui vẻ không.
Càng đi xa càng ít người, vì thế giữa đám người rảnh rỗi tụ tập dưới tán cây tám chuyện từ trẻ nhỏ đến người già phụ nữ, ở góc đường xa xa có bốn năm thiếu niên to cao phá lệ đột ngột đứng lên.
Thẩm Phóng nhận ra bọn họ.
Ở mỗi trường học đều sẽ có một nhóm người như thế, thành tích học văn hóa bết bát, tố chất cá nhân cũng chẳng ra gì, nhưng lại tự cho bản thân cao giá, cảm thấy mình cùng người thường bất đồng. Bọn chúng ỷ vào người đông thế mạnh, thể trạng cường tráng, thủ đoạn ngoan độc, hoặc là có quan hệ cùng dân giang hồ mà có ưu thế hơn các bạn đồng lứa, đánh nhau ẩu đả, bắt nạt kẻ yếu, thậm chí còn ăn cắp tống tiền, mà bởi vì tuổi còn nhỏ nên rất khó trừng phạt thích đáng.
Đám trước mắt này là đám lưu manh nổi tiếng ở vùng bên cạnh.
Lúc này chúng nó tụ tập ở một chỗ, chỉ sợ rằng chẳng phải chuyện gì tốt, không biết lại bắt nạt ai.
Thẩm Phóng chớp mắt, quả nhiên ở giữa chúng nhìn thấy một thân ảnh nhỏ gầy yếu đuối đã bị ép tới góc tường.
Ở dưới mi mắt anh đây mà dám bắt nạt kẻ yếu, thật sự là nghịch thiên!
Thẩm Phóng từ nhỏ đã là một thiếu niên chính nghĩa, đến thời kì nổi loạn lại cảm thấy mình có trách nhiệm phải giải cứu, hơn nữa bụng chất đầy thù oán với đám người này, lập tức "cạch" một tiếng, dưới chân dùng thêm lực, xe đạp càng phát ra tiếng lạch cạch hướng thẳng tới đám kia.
Tiếng động từ chiếc xe đạp rách này cũng vô cùng lớn, đám bất lương ở góc đường mặc dù đang bận bịu chân tay nhưng vẫn có người chú ý tới tiếng động chói tay này.
Một thằng nhãi tóc vàng hoe quay đầu nhìn thoáng qua, giật nảy lên mắng một câu: "Mẹ nó, cái thằng điên họ Thẩm kia đến đấy!"
Mấy thằng khác cũng nhìn theo, liền đứng lên:
"Phắc, nó đến kìa!"
"Tại sao chỗ nào cũng thấy nó thế?"
"Đi trước, quay về nói sau!..."
Trong đó có một kẻ ước chừng không muốn buông tha khoái cảm bắt nạt kẻ yếu này, tay còn nắm chặt áo người kia dừng lại, "Nó đến thì làm sao?"
Những thằng khác vừa chạy vừa gào, "Còn hỏi nữa à, đi mau!"
Thẩm Phóng cưỡi con BMW già khú đế một đường phóng thẳng tới, đến trước mặt liền quăng nó sang một bên, lao vào đánh đám kia.
Một đám người chạy tan tác như ong vỡ tổ, cái thằng đang túm chặt người kia cũng vội vàng buông tay chạy trốn, kết quả chạy không kịp bị Thẩm Phóng túm lại đá cho vài cái, hoảng hốt chạy đến đánh rơi cả dép.
Thẩm Phóng cũng không đuổi theo ra xa, rất nhanh đã quay về. Cái đám côn đồ kia có thể coi là trường kỳ đấu tranh, không cần quan tâm đến lúc này.
Góc đường trống không giờ chỉ còn Thẩm Phóng với người bị vây ban nãy. Một thằng nhỏ gầy yếu ôm đầu ngồi dưới đất, áo sơ mi trên người nhăn nhúm, nhìn qua hết sức đáng thương.
Tạm thời không để ý tới xe đạp bị quẳng sang một bên, Thẩm Phóng vội chạy tới bên người thằng nhỏ kia ngồi xổm xuống, "Này, em có sao không? Có bị thương không? Có đau không?... Ấy, em đang khóc à?"
Thẩm Phóng rối rít hỏi vài câu, thằng nhóc kia cũng không trả lời mà chậm rãi ngẩng đầu, để lộ gương mặt trắng trẻo sạch sẽ nhưng vô cảm.
Này thật sự là khuôn mặt đẹp nhất Thẩm Phóng từng thấy, so với tất thảy mọi người đều đẹp hơn rất nhiều.
Thằng nhóc nhìn qua thấy tuổi không lớn, chắc tầm mười hai mười ba tuổi, so với mình thì chắc nhỏ hơn một hai tuổi. Bề ngoài của nó vô cùng gầy yếu, không chỉ so với Thẩm Phóng mà nếu so với đám bạn đồng lứa chỉ sợ cũng kém xa. Trên người nó mặc đồng phục trường tư nhân kia, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, xinh đẹp như một con búp bê tinh xảo.
Nhìn lên xuống vài lần Thẩm Phóng liền hiểu được tại sao thằng nhóc này trở thành mục tiêu của mấy người kia.
Dáng người chưa dậy thì này vừa nhìn đã thấy đầy nhu nhược, thế mà cố tình lại là thiếu gia nhà giàu với vẻ ngoài xinh đẹp, còn có cả phần thần thái cao ngạo kia, nhìn sao cũng thấy đúng chuẩn một đối tượng phù hợp cho những thằng côn đồ kia.
Ngay cả thiếu niên chính nghĩa Thẩm Phóng nhìn mặt nó một chút còn dám ra tay nhéo mặt: "Ai da, sao em có thể lớn lên đẹp như vậy chứ."
Thằng nhỏ kia nhìn thẳng vào anh, ánh mắt lạnh lẽo như băng, vài giây sau vẫn không nói được lời nào liền quay đầu.
Thẩm Phóng đùa nó: "Này, nói cho anh chuyện gì vừa xảy ra. Anh đã giúp em, nếu chiếu theo TV thì phải lấy thân trả nợ nha, nhưng xét thấy em là con trai thì anh cũng không bắt ép em đâu, nhưng ít nhất cũng phải nói gì với anh chứ?"
Thằng nhỏ hừ lạnh một tiếng.
"Không tính nói à, anh buồn đấy. Để anh kiểm tra xem em có bị thương không." Đúng là những người đẹp luôn có vài đặc quyền, thiếu niên Thẩm Phóng cũng không so đo với thằng nhóc ngạo mạn lạnh lùng này nữa, vươn tay kiểm tra cơ thể nó.
Nghe thấy anh nói buồn, thằng nhỏ quay ra lén nhìn trộm, phát hiện trên mặt anh toàn ý cười mới nhận ra mình mắc mưu lại quay đầu về.
Thằng nhỏ cũng không có chút sức lực nào lại còn không hé răng phản đối, thế là vấn đề giãy dụa kháng cự dễ dàng bị hóa giải.
Đồng phục mùa hè là áo cộc cùng quần soóc căn bản không che dấu được cái gì bất thường, Thẩm Phóng dễ dàng phát hiện được những vết bầm tím trên đầu gối cùng cánh tay nó, hiển nhiên là do những kẻ kia động thủ.
Thẩm Phóng nhất thời cảm thấy hối hận vì khi nãy đánh bọn kia quá nhẹ, nghĩ thầm: Đến cả đứa nhỏ xinh đẹp như vậy mà bọn chúng còn nhẫn tâm ra tay, lần sau gặp lại nhất định phải đánh bọn nó hết sức mới được.
"Trước cứ đứng lên xem thử có đi được không." Thẩm Phóng đỡ nó đứng lên, thản nhiên, "Anh là Thẩm Phóng, học ở trường cấp hai gần đây. Còn em tên là gì?"
Hỏi vài lần thì thằng nhóc cuối cùng cũng mở miệng vàng, "Không nói cho anh."
"Ha ha, em đó." Thẩm Phóng nhìn gương mặt xinh đẹp của thằng nhóc, càng nhìn càng thấy đáng yêu, cười cười, "Nếu em không nói cho anh biết thì anh gọi em là bảo bối nhé."
Lại nói, thiếu niên Thẩm Phóng thật ra cũng có thiên phú trở thành lưu manh, gây gổ đánh nhau, đùa giỡn thiếu nữ cũng đều từng trải qua. Chẳng qua, một là anh có chừng mực, hai là miệng ngọt, mà quan trọng nhất là mặt đẹp cho nên vẫn được lòng người như cũ. Người khác nhắc tới đứa con thứ Thẩm gia cũng đều nửa đùa nửa thật cho một câu "Cái thằng nhóc chết tiệt ấy".
Đối mặt với ngữ điệu đùa cợt của Thẩm Phóng, thằng nhóc càng kín miệng. Vốn thông minh nên nó có thể đoán được có thể dọa chạy một đám côn đồ kia thì chỉ sợ cũng không phải là mặt hàng gì tốt đẹp cho cam, cảm giác vừa thoát khỏi miệng sói lại rơi vào hang hổ, hung hằng trừng Thẩm Phóng, "Hừ."
Thằng nhỏ đi đứng cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là vì khi nãy bị thương nên không thể đi quá nhanh. Thẩm Phóng nhặt túi mơ cùng túi xách rơi trên mặt đất, lại dựng xe đạp dậy, treo túi mơ vào ghi đông như cũ, túi xách lại bỏ giỏ xe, chân dài vắt chéo xe đạp, "Ngồi lên nào bảo bối, anh đưa em tới bệnh viện khám."
"Tôi không tới bệnh viện."
"Vết thương của em không thể không xử lý, nhỡ may để lại sẹo thì rất khó coi." Thẩm Phóng vẫn cười cười nhìn nó, nghĩ một lúc bèn đề nghị, "Nhà anh cũng ở ngay gần đây, không thì đến nhà anh nhé?"
Thẩm Phóng khi nói lời này cũng không ôm quá nhiều hy vọng, dù sao dựa vào thái độ của thằng nhóc thì cũng thấy nó vẫn còn địch ý với anh. Mặc dù miệng anh đề nghị như vậy, trong đầu lại cân nhắc việc bắt ép thằng nhóc này tới bệnh viện kiểm tra.
Không nghĩ tới thằng nhỏ nhìn anh một lúc, từ từ đi đến ghế sau của xe, "Đi thôi."