Giày cao gót giẫm lên thảm trải sàn phát ra tiếng trầm đục rất có tiết tấu.
Ngay lập tức, một cô gái trẻ trang điểm rất hợp thời xuất hiện,trên tay còn cầm một tập văn kiện, cất giọng nhỏ nhẹ: "Thẩm Phóng. Cho hỏi ngài Thẩm có ở đây không?"
"Tôi đây." Thẩm Phóng từ sô pha đứng lên, đi lên vài bước.
Cô nàng HR bị nụ cười sáng lạn của thanh niên anh tuấn làm ngây ngẩn một chút, mất tự nhiên gật đầu một cái, giọng điệu giải quyết công việc cũng dịu đi vài phần, "Xin mời đi theo tôi."
"Được rồi, đi nào." Thuận tay cầm cốc dùng một lần ném vào thùng rác cách đó không xa, Thẩm Phóng nhanh chóng bắt kịp cô.
Qua mấy hành lang quanh co đi thẳng đến thang máy, hai người cuối cùng cũng đến tầng cao nhất hết sức yên tĩnh.
Cô nàng HR dừng bước, "Tôi chỉ có thể dẫn ngài đến đây thôi. Mời ngài đi về phía trước, là phòng họp thứ ba từ cửa lớn vào."
"Cảm ơn cô nhé." Thẩm Phóng một lần nữa cười tươi với cô.
Thông báo tuyển dụng lần này cũng thật sự thần bí, chưa nói tới giám đốc tự mình phỏng vấn mà bộ phận nhân sự bọn họ cũng chẳng rõ tuyển chức vị gì. Nhưng mà mặc kệ nói thế nào, vị nhận lời mời trước mắt này thực sự rất đẹp trai, cực kì tiểu thịt tươi. Cô nàng HR trưng ra gương mặt an tĩnh nhưng nội tâm đang điên cuồng gào thét, nhịn không được nói vài câu, "Tiết tổng của chúng tôi mặc dù không dễ ở chung nhưng vẫn là người tốt, anh không cần quá lo lắng đâu, cứ cố gắng biểu hiện. Tôi hy vọng anh sẽ trở thành đồng nghiệp của tôi."
"Cảm ơn, tôi cũng hy vọng như vậy." Thẩm Phóng vẫn mỉm cười, nhưng bàn tay lặng lẽ nắm chặt lại.
Tiết tổng. Ra đây là boss cuối.
Thật ra Thẩm Phóng đã công tác ở công ty hiện tại hơn một năm, nhưng vì trước đó được giảng viên giới thiệu nên phỏng vấn cùng kiểm tra cũng chỉ là hình thức mà thôi. Do đó, mặc dù chỉ là công việc partime nhưng đây mới là lần đầu tiên anh đi phỏng vấn.
Anh đã vượt qua hai vòng thi viết cùng vấn đáp, đây là vòng thứ ba. Nói là hồi hộp cũng được, nhưng nhiều hơn lại là cảm giác mới mẻ cùng với quyết tâm trước tình thế bắt buộc này.
Anh trai gặp tai nạn xe cộ nên hôn mê bất tỉnh, ra vào ICU mấy lần, mà mẹ bởi chuyện này mà tinh thần chấn động cũng phải nhập viện. Lái xe gây chuyện xong liền chạy trốn, tất cả chi phí đều do Thẩm Phóng một mình gánh chịu, anh hiện tại cần tiền, cần rất rất nhiều tiền.
Ngay đúng lúc này, đồng nghiệp bèn đưa ra một biện pháp giúp người gặp nạn, tuy rằng nghe cực kỳ quái dị - kết hôn cùng đại tiểu thư Tiết gia, nhưng thù lao hào phóng cùng thời gian tự do cũng khiến anh tự động gạt bỏ hết mọi vấn đề kì quái.
Thẩm Phóng duy trì nụ cười tiến lên phía trước, đầu óc bắt đầu xoay chuyển. Ban đầu anh nghĩ rằng bản chất công việc chỉ đơn giản như "Thuê bạn trai đối phó việc cha mẹ bắt ép kết hôn", nhưng trải qua mấy vòng phỏng vấn rườm rà lại trực tiếp phủ định quan điểm này. Nếu chỉ đối phó với cha mẹ thì chắc hẳn phải hiểu rằng việc này càng ít người biết càng tốt, hiển nhiên không giống việc trải qua một vòng vấn đáp cùng một vòng thi viết đầy nghiêm túc ở công ty, còn có đối đầu trực diện với ánh mắt xoi mói của người phỏng vấn nữa. Nói cách khác, việc kết hôn giả này sợ là chỉ dùng để lừa gạt người ngoài.
Theo như tin tức từ đồng nghiệp, người tìm người giả kết hôn với đại tiểu thư chắc chắn là người Tiết gia, mà theo như cô nàng HR vừa nói thì người trong phòng họp kia cũng là họ Tiết. Tuy rằng không xác định được hai người này có quan hệ gì nhưng anh có thể khẳng định rằng họ là người thân, hơn nữa quan hệ còn tương đối gần.
Mà từ khi nãy phân tích ra, rất có thể khả năng là
- - Cha cô ta.
Nhưng mà dù sao cũng chỉ là kết hôn giả, Thẩm Phóng cũng không quá để ý.
Anh còn đang chìm trong suy nghĩ, thế mà đã tới cửa phòng họp số ba.
Hi vọng vị bên trong kia có thể có ấn tượng tốt với bản thân mà chấp thuận mình, Thẩm Phóng chắp hai tay tạo thành hình chữ thập đứng trước cửa phòng lạy vài cái.
Mà Tiết tổng vừa vặn nhìn thấy việc này qua cửa kính trong một chiều: "..."
Thẩm Phóng lễ phép gõ cửa, nhẹ nhàng bước vào căn phòng họp không lớn này.
Ngồi tại đầu bàn hội nghị là một người đàn ông nhìn qua chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Ngoại hình anh ta hết sức đẹp trai, vẻ mặt lãnh đạm mà tao nhã, khí chất có chút ý tứ đừng lại gần, toàn thân một vẻ nam nhân tinh anh cấm dục, thế mà lại là người phỏng vấn vòng này.
Thẩm Phóng cảm thấy thật bất ngờ.
Anh nghĩ "Tiết tổng" của cô nàng HR hẳn phải là một ông già, không thì chí ít cũng phải là một người đàn ông trung niên, là ông nội, cha hoặc chú bác gì gì đó của đại tiểu thư Tiết gia. Chẳng thể nào đoán được người đó lại trẻ như vậy, chưa kể nhìn qua cũng thấy quen quen.
Tuy nhiên nghĩ đến cái tật mù mặt của mình, Thẩm Phỏng chỉ sửng sốt một chút rồi lập tức phục hồi tinh thần, cúi đầu, "Xin chào, tôi tới tham gia phỏng vấn."
Người ngồi sau bàn gật đầu, mặt không thay đổi nói ra một từ, "Ngồi."
Thẩm Phóng nhìn thấy gần cửa có một ghế bèn ngồi xuống, lại nghe anh ta nói, "Tự giới thiệu."
Thật là lạnh lùng mà. "Không hợp ở chung" quả nhiên không phải chỉ là lời đồn tùy tiện.
Thẩm Phóng vẫn mỉm cười, "Tôi là Thẩm Phóng, mặc dù không bị gò bó nhưng bản thân tôi thật ra vẫn rất truyền thống, năm nay hai mươi lăm tuổi, là nghiên cứu sinh tốt nghiệp đại học XX, hiện đang làm việc ở Viện XX từ chín đến mười bảy giờ, cuối tuần nghỉ hai ngày, thời gian rảnh đều có thể dành cho công việc này..."
Lúc giới thiệu Thẩm Phóng vẫn nhìn thẳng vào anh ta, càng nhìn càng thấy thấy quen. Chắc chắn đây không phải cảm giác, nhất là cái thần thái lạnh lùng kiêu ngạo kia, nhất định anh từng quen biết người ta.
Mãi đến khi anh vô tình nhìn lướt qua bảng tên trên bàn, trong đầu đột nhiên lóe lên một chút, người này, đúng là anh từng gặp qua.
- Tiết Diễm, trước đó không lâu còn lên trang bìa của một tạp chí tài chính kinh tế, là một doanh nhân trẻ xuất sắc được cho là người kế nghiệp của Tiết gia. Lúc đấy anh còn nói đùa với vài nữ đồng nghiệp rằng cái bản mặt lạnh lẽo này sao có thể tên là lửa () được chứ, anh ta nên tên là băng mới phải, thế là bị nữ đồng nghiệp vừa nhận Tiết Diễm làm chồng đuổi theo đánh cho một trận.
Như vậy thì phán đoán của mình quả nhiên là chính xác, anh ta cùng đại tiểu thư Tiết gia có quan hệ rất gần.
Thẩm Phóng nhận mặt không tốt, nhưng ghi nhớ văn tự cũng không tệ lắm, nếu như anh nhớ không nhầm thì trong tạp chí cũng từng nhắc tới Tiết Diễm có một em gái ruột, là cháu gái duy nhất trong thế hệ này của Tiết gia.
... Thì ra là anh vợ.
Trong lúc Thẩm Phóng tự giới thiệu, Tiết Diễm chỉ im lặng nghe mà chẳng nói lời nào. Đến khi anh giới thiệu xong, anh ta vẫn không mở miệng, chậm rãi rút một bản tài liệu trong tập văn kiện ra xem.
Thẩm Phóng liếc nhìn, thì ra là bài thi vòng đầu tiên của mình.
"Thật ra trước đây tôi từng nhìn thấy ngài." Vì đối phương mãi chẳng nói lời nào, Thẩm Phóng quyết định chủ động tìm đề tài làm quen.
Anh ta hơi ngẩng đầu, hàng mi dày rậm như cánh bướm rung động, "... Từng gặp qua?"
"Phải." Thẩm Phóng gật đầu, cười nói, "Tôi đã xem phỏng vấn của ngài ở trên tạp chí tài chính kinh tế. Rất xuất sắc đó."
Nghe thấy thế, trên mặt Tiết Diễm lại chẳng có chút biểu tình là vừa được khen ngợi, anh ta lại hạ ánh mắt, môi mím lại thành một đường thẳng.
Có vẻ như là mất hứng.
Thẩm Phóng cũng chẳng hiểu tại sao, nhanh chóng chắp tay thành hình chữ thập cười lấy lòng, "Rất xin lỗi, tôi sẽ không làm phiền nữa, anh cứ tiếp tục xem."
Phải qua vài phút sau, Tiết Diễm mới lên tiếng lại, ánh mắt vẫn dừng trên bài viết, "Việc phân chia kĩ thuật số dựa vào việc thu thập và xử lý thông tin của mọi người do ảnh hưởng từ việc thông tin hóa và mạng Internet..."
Thẩm Phóng nhớ rõ đây là một câu hỏi trắc nghiệm cần suy luận, chờ anh ta đọc xong bèn trả lời rất tự tin, "Câu này chọn B."
Tiết Diễm nhìn anh một cái, "Đặt f(x) liên tục trên [a,b], hàm tăng đơn điệu, hãy chứng minh..."
Câu này cũng không làm khó được Thẩm Phóng. Anh lấy cây bút cùng giấy từ trong túi bên người, nhanh chóng viết ra cách chứng minh, sau đó đưa cho Tiết Diễm.
Lần này Tiết Diễm lại không xem, đặt sang một bên, lật sang mặt bên của tập tài liệu, "Hương vị ưa thích?"
Mặc dù chẳng hiểu sao đối phương lại hỏi những câu mà anh đã trả lời trong bài viết, nhưng Thẩm Phóng vẫn mỉm cười trả lời, "Ăn mặn và cay."
"Khẩu vị quá nặng."
"Tôi có thể sửa!" Thẩm Phóng vội nói, "Tùy theo ý ngài."
"So với đậu hũ mặn thì còn thích... đậu hũ ngọt hơn?"
"Đậu hũ ngọt là cái quái gì vậy? Sao tôi có thể thích được?"
Tiết Diễm chỉ chỉ bài viết, "Trên này ghi như thế."
Này cmn cực kỳ xấu hổ.
Không phải Thẩm Phóng không trung thực, anh thật sự cảm thấy đậu hũ ngọt là cái món dở hơi thật. Nhưng mà vì các câu hỏi trên bài viết quá nhiều...
Anh cũng không hiểu, chẳng qua chỉ là kết hôn giả mà thôi, hỏi qua mấy thứ linh tinh như khẩu vị, sở thích để kiểm tra cũng ổn thôi, nhưng mà việc này có liên quan gì đến toán cao cấp chứ? Liên quan gì đến cả chủ nghĩa Mác?
Cân nhắc vài giây, Thẩm Phóng quyết định ngoan ngoãn khai thật, "Thời gian không đủ, thật ra mặt sau bài viết là tôi điền bừa."
Tiết Diễm: "..."
Tiết Diễm đặt bài thi lên trên bàn hội nghị, đẩy về phía trước, lạnh lùng, "Trả lời lại lần nữa."
"Được rồi." Thẩm Phóng nhanh chóng nhận lấy. Không ổn rồi, người phỏng vấn dường như không có tí vui vẻ nào, làm sao bây giờ!
Thẩm Phóng chú ý thời gian trả lời bài viết, mà Tiết Diễm cũng chẳng làm gì khác, giống như giám thị nghiêm khắc chẳng nói một lời đang theo dõi anh.
Nửa giờ sau, Thẩm Phóng dừng bút, vì muốn cứu vớt ấn tượng mà mình đã phá hỏng còn chủ động lên tiếng, "Lần này tôi cam đoan mọi thứ đều trả lời chính xác, xin mời ngài tiếp tục."
Tiết Diễm lãnh đạm nhìn anh một cái, phớt lờ bài viết, đặt câu hỏi mới, "Ưu điểm của anh?"
Mặc dù trước đó không có kinh nghiệm phỏng vấn nhưng Thẩm Phóng cũng đã tham khảo không ít người, theo như anh hiểu, có vẻ đã đến lúc mặt dày rồi.
Hơn nữa vì biểu hiện trước đó của mình không tốt lắm, Tiết-đại gia-Diễm có vẻ rất không hài lòng với anh, có lẽ đây cũng là cơ hội duy nhất để anh nghịch chuyển tình thế.
Vì thế anh bèn thả lỏng thân thể một chút, mỉm cười, "Trong thời gian học tập, tôi nhiều lần được đánh giá là sinh viên năm tốt, vượt qua kì thi tiếng Anh -, tiếng Nhật N, đại diện trường học tham gia cuộc thi ACM..."
Tiết Diễm ngắt lời anh, không chút khách khí nói, "Tất cả giấy chứng nhận đều đính kèm trong hồ sơ của anh. Nếu anh chỉ giới thiệu một cách máy móc như vậy thì không cần nói nữa."
Xem ra đường này không thông rồi.
Thẩm Phóng trầm xuống, thay đổi vấn đề, "Tính cách tôi sáng sủa hào sảng, biết nấu cơm, biết sửa máy tính, lại còn đai đen Taekwondo... Tôi không những đóng đạt vai một người chồng tiêu chuẩn mà còn có thể kiêm luôn vai đầu bếp, vệ sĩ. Như vậy chẳng phải rất hiếm có sao?"
Khoe khoang đến thế kia mà mặt mũi cũng không đỏ.
Nhưng Tiết Diễm hiển nhiên không dễ chơi thế, lạnh lùng hỏi lại, "Tiết gia sẽ thiếu đầu bếp cùng vệ sĩ?"
Thẩm Phóng nhìn Tiết tổng lãnh diễm cao quý, tự mình đánh giá thái độ, coi bộ vô duyên trở thành con rể Tiết gia, thế là cười rộ lên, "Được rồi được rồi. Thế này nhé, vẻ ngoài đẹp trai, điện nước đầy đủ, eo thon chân dài, JJ xịn xò, da dẻ đẹp đẽ, khí chất cũng rất tốt. Cho dù là bình hoa thì cũng là hàng thượng phẩm, này có tính là ưu thế không?"
Lời này nói ra mười phần ngả ngớn, Thẩm Phóng đoán chắc mình sẽ chọc giận cái vị cao lãnh như hoa trước mặt này.
Nhưng mà Tiết tổng vốn lạnh lẽo lại khựng lại, trừng mắt nhìn anh, nửa ngày mới nói, "... Nông cạn."
Thẩm Phóng: "Tôi cũng chẳng biết mình còn ưu điểm gì nữa."
Tiết Diễm nhẹ nhàng ho một tiếng, thu tài liệu rải rác trên bàn cho vào tập tư liệu: "Được rồi, phỏng vấn kết thúc. Anh hãy trở về chờ thông báo."
- -------------------------
()Tên anh Diễm (焱) gồm chữ hỏa (火)ghép lại =)))