Vì không muốn bệnh nhân nằm dưới đất nên Thẩm Thanh Dứu đành thay đồ ngủ rồi nằm lên giường cùng Hứa Gia Ngôn.
Tuy đây chỉ là nơi tạm trú nhưng Hứa Gia Ngôn chuẩn bị nguyên bộ đồ dùng cá nhân và đồ mặc ở nhà cho Thẩm Thanh Dứu, áo khoác và áo len mỗi thứ hai cái, tất cả để tiện cho anh ở lại.
Cả buổi tối, Hứa Gia Ngôn luôn trong trạng thái căng thẳng, dù hỏa hoạn không lớn, ông Tô không bị thương, nhưng tất cả những chuyện xảy ra vẫn khiến thần kinh Hứa Gia Ngôn căng chặt.
Cậu đã quen một mình đối diện với hết thảy, cảm thấy kiên cường là chuyện đương nhiên, song khi nhìn thấy Thẩm Thanh Dứu, mọi căng thẳng và bất lực dường như tan biến ngay tức khắc, chẳng sợ Thẩm Thanh Dứu mang tâm trạng lo lắng tới “hỏi tội”, giây phút ấy cậu đã cảm nhận được mình không bao giờ cô đơn.
Từ trước đến nay, Hứa Gia Ngôn luôn cố gắng tô điểm màu sắc cho đường đời không viên mãn của mình, cậu không thể hiện ra ngoài không có nghĩa là mỗi khi đêm xuống, cậu sẽ không im lặng thở dài. Những năm tháng cậu trải qua, những tiếc nuối từng nếm, cha mẹ mất sớm, ông nội biệt ly, bất đắc dĩ rời xa quê hương, tất cả dường như biến thành quá khứ tẻ nhạt trong giây phút Thẩm Thanh Dứu băng qua trời tuyết xuất hiện trước mắt cậu.
Đôi khi cậu nghĩ tại sao mình thích Thẩm Thanh Dứu nhỉ?
Có thể bởi diện mạo của anh, có thể là sự lịch thiệp của anh, cũng có thể là cảm tình nảy sinh trong quá trình bọn họ ở chung. Cảm tình ấy không mờ nhạt mà đủ rõ ràng để khi nhận được nụ hôn đầu tiên của anh, cậu như được gõ cửa trái tim.
Ngày Thẩm Thanh Dứu nghe lời lão Mã không màng thời tiết rét lạnh lên núi giúp cậu tìm dây chuyền không tồn tại thì cậu đã hiểu rõ trái tim mình.
Lúc ấy cậu cảm động vì hành động của anh, nhưng trên hết là lo lắng anh bị đông lạnh, đó là sự lo lắng cộng thêm chút sợ hãi khó hiểu. Cảm giác ấy trúc trắc khó tả, lúc sau suy ngẫm lại mới nhận ra ẩn giấu phía dưới cảm tình là một chút ngọt ngào của niềm yêu thích.
Từ khi bọn họ ở chung, niềm yêu thích ngày càng lớn dần, mỗi lần gặp mặt, ôm nhau, hôn môi đều như nhỏ nước vào cốc, khi nào cốc đầy rồi tràn ra ngoài cũng không biết.Hứa Gia Ngôn còn định hàn huyên với anh thêm vài câu, nhưng cơn buồn ngủ lại kéo đến. Lần này cậu ngủ rất ngon, lúc mở mắt đã hơn chín giờ sáng. Hứa Gia Ngôn ngồi dậy, nhận ra Thẩm Thanh Dứu đã thức dậy từ lâu. Cậu xỏ dép lê đi ra phòng khách, không thấy anh, lại ghé vào phòng bếp.
Bếp đang bật, trên đó là chiếc nồi Hứa Gia Ngôn mua từ lâu, trong có cháo trắng, rau xanh và ít thịt hun khói, nồi cháo đang sôi lăn tăn.Thẩm Thanh Dứu đứng trong phòng bếp lướt điện thoại, hình như đang đọc cách nấu cháo dưỡng sinh, xem có cần bỏ thêm gì vào nồi nữa không.
Đây hẳn là lần đầu tiên anh nấu cơm, phòng bếp lộn xộn, nồi niêu xoong chảo bày la liệt. Hứa Gia Ngôn thấy một chiếc bát vỡ trong thùng rác và một chiếc nồi lăn lóc trên sàn nhà.
Có lẽ nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh không đủ nên anh xuống dưới mua thêm, có lẽ lúc đầu anh không định nấu cháo bởi vì anh còn mua một con cá.
Nhưng đối với anh, xử lý một con cá là công việc khó khăn, muốn cắt lát nhưng không có dao thích hợp nên tùy ý con cá bơi lội trong chậu.
Hứa Gia Ngôn đứng ở cửa phòng bếp không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu lên người anh, phác họa một bóng hình với gam màu nhẹ nhàng và ấm áp.
Hình ảnh tươi đẹp ấy phản chiếu vào đáy mắt Hứa Gia Ngôn, cậu bất ngờ gọi tên anh.
Thẩm Thanh Dứu nghe tiếng thì ngẩng đầu, hỏi lại: “Sao thế?”
Hứa Gia Ngôn mỉm cười, nói với anh đứng dưới ánh nắng: “Em yêu anh.”
Thẩm Thanh Dứu ngẩn ngơ, hành động lướt điện thoại dừng lại, hình như anh không nghe rõ nên hỏi lại: “Em nói gì cơ?”
Hứa Gia Ngôn cười tươi hơn, tuy bị câu mình nói chọc đỏ tai nhưng vẫn hào phóng lặp lại: “Em yêu anh.”
Thẩm Thanh Dứu như bị đóng đinh tại chỗ, anh nhìn Hứa Gia Ngôn chăm chú, mãi hơn hai phút sau mới bình tĩnh quay đầu đối diện với điện thoại.
Ngón tay vẫn không nhúc nhích, chỉ hờ hững “Ừ” một tiếng.
Hứa Gia Ngôn nhìn anh, phát hiện ra chuyện lạ, cậu thấy vành tai anh dần ửng hồng, rặng mây hồng dần lan sang gương mặt anh tuấn.
Hứa Gia Ngôn tròn mắt, đang định lại gần quan sát kĩ hơn thì anh giơ tay ngăn lại: “Chờ một lát, có lẽ anh cần thời gian để bình tĩnh lại.”
Hứa Gia Ngôn nghe anh nói vậy thì rụt chân lại, ngoan ngoãn đứng chờ ở cửa, đợi vài phút rồi hỏi: “Anh bình tĩnh xong chưa?”
Thẩm Thanh Dứu không nói gì, Hứa Gia Ngôn nhìn thoáng qua nồi cháo sắp cạn nước: “Nếu không anh tắt bếp trước đã?”
Lúc này Thẩm Thanh Dứu mới nhớ mình đang nấu cháo, vội vàng đặt điện thoại xuống và tắt bếp.
Màn hình vẫn hiển thị cách nấu cháo dưỡng sinh, Hứa Gia Ngôn thấy anh còn chưa bình tĩnh lại bèn đề nghị: “Không thì để em rửa mặt trước nhé?”
Bấy giờ Thẩm Thanh Dứu mới quay đầu, nhìn cánh tay bị thương của cậu: “Anh giúp em.”
Mặt anh vẫn ửng hồng, Hứa Gia Ngôn muốn nhìn nhưng sợ anh xấu hổ, cảnh tượng này thật sự rất hiếm gặp, nội tâm Hứa Gia Ngôn cân nhắc hồi lâu, cuối cùng sau khi vào phòng tắm, ánh mắt cậu thoáng dừng lại trên người anh.
Thẩm Thanh Dứu bịt tai trộm chuông, cả quá trình không nhìn cậu lần nào.
Phản ứng của anh quá đáng yêu, Hứa Gia Ngôn thật sự không nhịn được, nói lí nhí: “Tai anh đỏ.”
Thẩm Thanh Dứu cầm bàn chải, bóp kem đánh răng cho cậu, bình tĩnh trả lời: “Không.”
Hứa Gia Ngôn: “Có, hôm qua mắt anh cũng đỏ.”
Thẩm Thanh Dứu lại phủ nhận: “Không.”Hứa Gia Ngôn: “Có, em thấy hết rồi.”
Thẩm Thanh Dứu nhét bàn chải đã bóp kem cho cậu, muốn rời khỏi nơi chật hẹp phô bày hết cảm xúc trước mặt Hứa Gia Ngôn, trong lúc đang định bỏ chạy lại nghe tiếng Hứa Gia Ngôn xuýt xoa.
Thẩm Thanh Dứu lập tức nâng mắt, cuối cùng đối diện với ánh mắt cậu sau một thời gian dài trốn tránh. Anh đang định hỏi Hứa Gia Ngôn sao thế, có phải đụng vào vết thương rồi không.
Nhưng không ngờ Hứa Gia Ngôn lập tức xin lỗi, hai mắt cong cong nhìn anh cười.
Thẩm Thanh Dứu biết mình bị lừa, không còn cách nào khác đành giữ lấy gáy cậu kéo vào lòng.
Nửa mặt Hứa Gia Ngôn dán vào lồng ngực anh, cảm nhận trái tim ai kia đang đập với tốc độ nhanh bất thường.
Cậu im lặng lắng nghe một lát rồi nghiêm túc nhắc lại: “Thẩm Thanh Dứu, em yêu anh.”
Lúc này Thẩm Thanh Dứu đã bình tĩnh hơn, tuy nhiên trái tim vẫn đập kịch liệt, anh cụp mắt, hôn lên trán cậu, dịu dàng đáp lại: “Anh biết, anh cũng yêu em.”
~Hết chương 58~