Cuối tuần có hai ngày, Thẩm Thanh Dứu chỉ tăng ca một ngày.
Kế hoạch ban đầu của hai người là xem phim, nhưng còn chưa kịp chọn thì đã nhận được điện thoại của Hoắc Bạch Từ, y muốn hẹn Thẩm Thanh Dứu và Tiền Phi Phàm dùng bữa.
Thẩm Thanh Dứu không muốn đi, thấy Hứa Gia Ngôn liếc một cái thì đổi ý, hơn nữa báo với Hoắc Bạch Từ mình muốn dẫn thêm bạn.
Bọn họ hẹn nhau ở Vân Sơn Cư, nơi này là hang ổ của Hoắc Bạch Từ, vừa yên tĩnh vừa thoải mái, rất thích hợp thả lỏng cả thể xác và tinh thần.
Lần trước Hứa Gia Ngôn tới đây cùng Kiều Mộc Sâm và Điền Tiểu Viên, chưa kịp tham quan khu vườn giữa phố xá sầm uất này. Hôm nay nhân dịp cùng Thẩm Thanh Dứu tới mới nhận ra Vân Sơn Cư không chỉ là một tiệm cơm đơn thuần mà phía sau sảnh tiếp khách có một dãy nhà cùng hành lang dài.
Thiết kế này Hứa Gia Ngôn mới chỉ gặp ở khu du lịch, nơi này là nhà ở tư nhân có hơi vượt ngoài nhận thức của cậu.
Cậu biết Tiền Phi Phàm song không có ấn tượng với Hoắc Bạch Từ, cậu nhớ mang máng hình như gặp ở buổi fanmeeting của Điền Tiểu Viên, nhưng hiện trường lúc ấy quá hỗn loạn, Thẩm Thanh Dứu không giới thiệu nhiều.
Mãi đến hôm nay, Hứa Gia Ngôn mới biết Hoắc Bạch Từ là bạn của Thẩm Thanh Dứu đồng thời là ông chủ Vân Sơn Cư.
Hoắc Bạch Từ gặp Hứa Gia Ngôn không có vẻ gì là ngoài dự tính, dù sao bên cạnh Thẩm Thanh Dứu chẳng có ai, có thể dẫn tới buổi tụ tập của bọn họ gần như bằng không, ngoại trừ Hứa Gia Ngôn.
Tuy lúc trước đã từng gặp mặt nhưng hôm nay mới chính thức ngồi cùng nhau.
Không biết Tiền Phi Phàm đã nhuộm tóc bao nhiêu lần, lần đầu tiên Hứa Gia Ngôn gặp là màu vàng sáng, lần thứ hai là bạch kim, lần này xem như đơn giản hơn một chút – màu xanh xám, nói chung là chưa có lần nào là màu đen.
Bốn người ngồi quanh bàn, Thẩm Thanh Dứu nhìn về phía Hứa Gia Ngôn rồi giới thiệu với hai người bạn thân: “Đây là Hứa Gia Ngôn – bạn trai của tôi.”
Hai người họ Tiền, Hoắc chẳng ngạc nhiên vì thân phận Hứa Gia Ngôn, dù sao mỗi lần Thẩm Thanh Dứu ở bên cậu, cả hai đều cảm thấy anh khác thường, bảo bọn họ không có quan hệ gì mới khiến người ta nghi ngờ.
Hơn nữa cả hai có hôn ước, dù Thẩm Thanh Dứu ném giấy đăng ký kết hôn trước mặt thì bọn họ cũng chẳng lấy làm kinh ngạc.
Vân Sơn Cư yên tĩnh, mấy người tụ tập uống trà tán gẫu là chính.
Tới trưa, Hoắc Bạch Từ chọn vài món, thấy trên vai nhân viên bưng tới dính tuyết mới biết ngoài trời đổ tuyết.
Trận tuyết này không tính là bất ngờ, từ tuần trước dự báo thời tiết đã bảo mấy ngày tới sẽ có không khí lạnh đổ bộ, sáng nay bọn họ ra ngoài, trời đầy mây, có khả năng đổ tuyết, không ngờ mãi đến trưa tuyết mới bay lả tả.Tuyết hôm nay không giống tuyết lần trước. Lần trước bông tuyết rất nhỏ, chỉ phủ một lớp mỏng trên mặt đất, hôm sau đã tan hết, không còn sót chút gì.
Hôm nay tuyết như lông ngỗng bay lả tả khắp nơi, phủ kín cây tùng bách trong sân rồi tới cây sồi xanh trong vườn.
Tuyết lớn như vậy rất hiếm khi xuất hiện ở thành phố A, Hoắc Bạch Từ mở cửa sổ ngắm không gian bên ngoài, vội vàng lấy điện thoại ra chụp mấy bức. Đến khi tuyết ngừng rơi, bọn họ gần như ăn xong, để lại mấy chén trà nóng rồi ra sân ngắm tuyết.
Sân vườn ngập tràn phong cách cổ điển, dưới phông nền tuyết trắng trông càng yên tĩnh, Hứa Gia Ngôn vừa ngắm tuyết vừa nghiên cứu thủ pháp điêu khắc trên những thiết kế bằng gỗ trong Vân Sơn Cư.
Thành thật mà nói, thời đại bây giờ có rất ít tác phẩm điêu khắc được áp dụng vào kiến trúc, mọi người đều ở tòa nhà cao tầng kết cấu bằng bê tông cốt thép. Từ khi còn nhỏ, lần đầu tiên được cầm dao khắc, Hứa Gia Ngôn không giống những người nhập môn khác bắt đầu từ vật trang trí nhỏ bé, mà là theo ông nội chạm khắc xà nhà cho ngôi nhà chủ hộ mới xây. Đương nhiên lúc đầu cậu chỉ nghịch mấy mảnh gỗ ông nội vứt đi, nhưng sau đó ông nội thấy cậu có hứng thú với điêu khắc nên cầm tay dạy cậu luôn.Người khác đều học từ nông tới sâu, chỉ có cậu từ sâu tới nông.
Mấy năm nay cậu chỉ khắc mấy đồ trang trí nho nhỏ nhưng rất nhiều năm trước, cậu và ông nội đều nhận đơn chạm khắc trên các thiết kế phòng ốc, ví như khắc hoa văn trên đầu dư hay xà nhà. Điêu khắc như thế vừa phức tạp vừa rườm rà, vừa tốn thời gian vừa tốn công sức. Tuy bận rộn suốt mấy tháng có thể kiếm được nhiều tiền hơn nhưng công việc thủ công tốn thời gian, khách hàng lại muốn đẩy nhanh tiến độ, dần dần trong bối cảnh xã hội ngày càng phát triển, chạm khắc thủ công bị máy móc thay thế. Hứa Gia Ngôn nhập môn rất sâu nhưng không có đất dụng võ, chỉ đành lui về điêu khắc đồ trang trí động vật dễ làm dễ bán.
Tuy nhiên cậu yêu điêu khắc nên chẳng quan tâm kĩ năng sâu hay nông, chỉ cần có thể cầm dao, cả ngày khắc cún nhỏ hay mèo nhỏ vẫn khiến cậu vui vẻ.
Bốn người vừa đi dọc hành lang vừa hàn huyên, đột nhiên thấy hai người phía cuối hành lang đang tiến về phía họ.
Tuổi tác hai người kia không còn trẻ, thoạt nhìn khoảng sáu mươi, bảy mươi tuổi, hoặc hơn thế nữa.
Người trẻ tuổi hơn trong hai người cầm trong tay một hộp gỗ hình hộp, vừa đi vừa nói: “Tôi ghé qua mấy nhà điêu khắc, họ đều nói thứ này cổ quá không dễ phục hồi lại như cũ, cũng thử làm rồi, nhưng chuyện phục chế không phải đơn giản, tôi không còn cách nào khác mới tìm đến ngài, ai ngờ ngài cũng không có biện pháp hay hơn.”
Người cao tuổi hơn: “Cái này thuộc về trường phái. Đây là sản phẩm ngài Lâu lúc còn sống tự mình điêu khắc, bây giờ ngoại trừ học trò của ông ấy bắt chước tương đối giống thì khó tìm được ai phục chế được lắm.”
Người trẻ hơn: “Khi đó tôi nghĩ tìm được vật liệu đã khó rồi, ai ngờ bây giờ tìm được thì lại không có người điêu khắc, hiện tại trong giới không còn ai thuộc Lâu phái nữa hay sao?
Người cao tuổi cười khổ: “Đừng nói Lâu phái, ngay Tô phái còn sắp mai một nữa rồi, giới điêu khắc đang trong giai đoạn biến động, biết khắc thì gần như đã về với đất trời, không biết khắc thì học còn chẳng muốn.”
Người trẻ tuổi hơn thở dài: “Chẳng lẽ mấy trăm năm nữa sẽ không còn ai có tài điêu khắc xuất sắc nữa hay sao?”
Người cao tuổi: “Có lẽ thế.”Hai người càng lại gần, tiếng nói chuyện ngày càng rõ, hình như Hoắc Bạch Từ quen cả hai nên hô to: “Ông Tô! Bác Triệu!”
Hai người vừa đi vừa thấy cả bốn người, nghe thấy Hoắc Bạch Từ chào thì gật đầu mỉm cười.
Người cao tuổi hơn họ Tô, nói với Hoắc Bạch Từ: “Cháu đi dạo với bạn bè à?”
Hoắc Bạch Từ: “Chẳng phải có tuyết rơi hay sao, chúng cháu ra ngắm.”
Có lẽ người trẻ hơn họ Triệu, ông bật cười: “Đúng là tuổi trẻ không sợ lạnh, cả đám mặc phong phanh thế này.”
Hoắc Bạch Từ cũng cười, giới thiệu mấy người bạn của mình với hai người lớn.
Đang định giới thiệu hai người lớn với bạn của mình, Hoắc Bạch Từ lại thấy Hứa Gia Ngôn đứng cạnh Thẩm Thanh Dứu nắm chặt tay, hai mắt phát sáng, hân hoan đến mức muốn nhón chân bước tới.
Hoắc Bạch Từ: “Chẳng lẽ cậu biết ông Tô nhà tôi?”
Hứa Gia Ngôn không nhịn được mỉm cười, kích động gật đầu: “Ngài Tô Thụy Tường.”
Ông Tô nghe cậu gọi được tên mình thì kinh ngạc: “Cháu biết ông?”
Hứa Gia Ngôn tiếp tục gật đầu: “Cháu biết chứ, cháu từng vẽ lại các tác phẩm của ông, cũng đọc cả sách của ông rồi.”
Ông Tô nghe cậu nói thế thì ngạc nhiên, hơi khó tin hỏi lại: “Cháu… vẽ lại tác phẩm của ông?”
Hứa Gia Ngôn cười ngây ngô, cảm thấy mình nói chuyện không được nghiêm túc nên sửa lại: “Cháu vẽ lại những tác phẩm mà ông công khai.”
“Thế thì phải một trăm cái đấy?”
“Một trăm năm mươi ba ạ!”
Ông Tô ngẩn ngơ, ngay cả bản thân còn không nhớ mình từng trưng bày bao nhiêu tác phẩm, ông Triệu đứng bên cạnh mở miệng: “Tôi nhớ đúng là hơn một trăm.”
Ông Tô chần chờ một lúc lâu, đánh giá Hứa Gia Ngôn từ trên xuống dưới: “Cháu học điêu khắc?”
Hứa Gia Ngôn: “Trước kia cháu học, hiện tại cháu đổi nghề rồi.”
“Ồ.” Ánh mắt ông Tô vốn có chút mong đợi, nghe được câu trả lời của cậu thì hơi thất vọng gật đầu.
Có lẽ ông Tô và ông Triệu còn có việc nên nói với Hoắc Bạch Từ thêm hai câu rồi đi tiếp.
Vừa nãy Hứa Gia Ngôn nghe loáng thoáng đối thoại của bọn họ, lúc này liếc qua hộp gỗ trong tay ông Triệu, vội vàng hỏi: “Không biết hộp gỗ trong tay bác có phải lấy trong từ đường nhà họ Triệu ở huyện N không?”
Ông Triệu nghe vậy thì lập tức dừng chân, hỏi: “Sao cháu biết?”
Hứa Gia Ngôn: “Cháu từng thấy bản thảo từ đường nhà này trong nhà mình.”
Ông Triệu ngẩn người: “Nhà cháu?”
Hứa Gia Ngôn gật đầu: “Vâng, bên trong rương đựng sách của ông nội cháu.”
Ông Tô nghe thấy bọn họ đối thoại, bàn chân bước về phía trước chợt lùi lại, hỏi: “Ông nội cháu là ai?”
“Hứa Mậu Tuyền ạ.”
“Ai cơ?” Giọng ông Tô tức khắc thay đổi, “Cháu là cháu nội Hứa Mậu Tuyền?”
Hứa Gia Ngôn: “Vâng ạ.”
“Cháu…” Ông Tô giơ tay chỉ cậu, dường như muốn nhìn bóng dáng ông Hứa trên gương mặt cậu.
Đúng là Hứa Gia Ngôn có nét giống ông nội, ông Tô vừa nhìn vừa than, cuối cùng phấn khởi: “Hứa Mậu Tuyền có cháu trai ấy hả?”
Hứa Gia Ngôn cũng hào hứng, không ngờ nghệ nhân điêu khắc nổi tiếng trong nước lại quen biết ông nội mình.
“Cháu là cháu của Hứa Mậu Tuyền, sao lại đổi nghề? Cháu, cháu đúng là…”Hứa Gia Ngôn hơi xấu hổ: “Bởi vì cuộc sống xảy ra chút vấn đề nên cháu không thể không tạm thời chuyển sang ngành nghề khác.”
Ông Tô là nghệ nhân nổi tiếng lâu năm, khẳng định không thể hiểu nỗi khổ tâm của những người theo đuổi điêu khắc nhỏ bé như Hứa Gia Ngôn, chỉ liên tục cảm thán đáng tiếc.
Ông Triệu nghe vậy thì khó hiểu, hỏi: “Hứa Mậu Tuyền là ai vậy?”
Ông Tô: “Là truyền nhân duy nhất của Lâu phái.”
Ông Triệu kinh ngạc: “Ý ngài là học trò của Lâu Khánh Hi?”
Ông Tô gật đầu.
Ông Triệu lại nhìn về phía Hứa Gia Ngôn: “Vậy cháu cũng là cháu của ngài Lâu?”
Hứa Gia Ngôn gật đầu: “Nhưng cháu chưa từng được gặp ngài ấy, thủ pháp điêu khắc đều là ông nội dạy cho cháu.”
Ông Triệu hỏi tiếp: “Thế cháu học thế nào?”
Hứa Gia Ngôn: “Ông nội bảo là… đủ tư cách ạ.”
Ông Triệu: “Tư cách gì?”
Hứa Gia Ngôn chớp mắt: “Tư cách truyền nhân của Lâu phái.”
Ông Triệu nghe vậy thì nâng hộp gỗ lên: “Thế thì cháu mau đến xem thứ này với bác.”
“Cháu…” Hứa Gia Ngôn quay đầu nhìn Thẩm Thanh Dứu đứng bên cạnh, còn chưa kịp nói gì đã thấy ông Triệu hốt hoảng đi về phía trước, “Nhanh lên, nhanh lên, tới phòng riêng của bác.”
Hứa Gia Ngôn lại quay đầu nhìn Thẩm Thanh Dứu, anh dịu dàng nhìn lại, giơ tay xoa đầu cậu.
Hứa Gia Ngôn: “Em đi xem một lát nhé.”
Thẩm Thanh Dứu: “Em đi đi.”
Đi cầm lấy dao khắc của em.
~Hết chương 47~