Khu bán trang phục dành cho người cao tuổi nằm ở tầng ba, Hứa Gia Ngôn đi ra thì thấy quầy phục vị ở chính giữa.
Thẩm Thanh Dứu đang đứng bên cạnh quầy, tay cầm một cốc cà phê, dáng vẻ không có chút gì gọi là sốt ruột.
Tầng ba không đông lắm, xác suất đi lạc là rất nhỏ.
Hứa Gia Ngôn chợt nhận ra lần đi lạc này có lẽ xuất phát từ kế hoạch tỉ mỉ của ai đó, cậu vừa nghe tiếng thông báo liên miên không dứt vừa bước nhanh đến túm anh ra khỏi hiện trường.
…
Kỳ nghỉ trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới ngày đi làm.
Khả năng thích ứng của Hứa Gia Ngôn rất mạnh, dần dần đảm đương được vai trò trong nhóm làm việc mới. Quản lý Tề là quản lý mới của Hứa Gia Ngôn, từng xem qua lý lịch của cậu, cô cảm thấy để cậu làm trợ lý chạy vặt thì quá lãng phí nhân tài, nhưng chuyên môn của cậu không hợp với phòng thiết kế nên không thể cho cậu vị trí tốt hơn. Cô định tìm cơ hội trò chuyện với cậu để xem cậu có ý tưởng gì cho hướng phát triển của bản thân hay không.
Sáng thứ hai.
Quản lý Tề triệu tập thành viên trong nhóm mở họp, phát tư liệu cho từng người.
Trần Lộ chưa mở xem nội dung bên trong, mới nhìn tiêu đề trên bìa đã tròn mắt.
Hứa Gia Ngôn ngồi bên cạnh, thấy tiêu đề viết “Triển lãm nghệ thuật của Đạt Tây”, không hiểu sao cô lại có phản ứng như thế.
Quản lý hơi sầu lo, phát tư liệu xong thì về chỗ ngồi: “Phần thiết kế phòng triển lãm lần này vẫn do Trần Lộ phụ trách.”
Trần Lộ trợn mắt, nghe quản lý Tề nói xong thì đứng bật dậy: “Bây giờ tôi từ chức còn kịp không?”
Quản lý Tề: “Không kịp.”
Trần Lộ: “Tôi không thể đảm nhiệm phần này.”Quản lý Tề: “Cô không thể thì ai có thể? Năm trước chẳng phải do cô thiết kế hay sao?”
Trần Lộ: “Đúng là tôi làm. Nhưng tôi bận rộn suốt ba tháng, không nói quá đâu, tôi sửa mười tám lần, phương án cuối cùng còn không được duyệt, không những thế cậu ta còn chê thiết kế của tôi quê mùa, năm nay cô lại bảo tôi làm, tôi thật sự không muốn làm.”
Quản lý Tề nhíu mày: “Thế thì Chu Doanh phụ trách.”
Chu Doanh đẩy mắt kính: “Năm ngoái tôi cũng tham gia dự án này, không chỉ tôi mà tất cả thành viên trong nhóm chúng ta đều bận rộn suốt ba tháng, cuối cùng người ta vẫn sử dụng phương án ban đầu của mình. Tôi cảm thấy nếu cậu ta coi thường sản phẩm của chúng ta thì đừng để chúng ta nhúng tay.”
Quản lý Tề: “Nhưng phía Cù Đạt Tây đã nhấn mạnh chúng ta đảm nhận thiết kế phòng triển lãm, lần này chúng ta trao đổi trước, thống nhất rồi mới làm, dù sao chiều nay cậu ta tới khách sạn, Tiểu Hứa, cậu đi đi, cậu hỏi xem cậu ta cần phong cách gì, quay về nói lại với Trần Lộ và Chu Doanh.”Hứa Gia Ngôn gật đầu, mở tư liệu về “Triển lãm nghệ thuật của Đạt Tây” ra xem.
Đây là lần đầu tiên Hứa Gia Ngôn nghe thấy cái tên Cù Đạt Tây, mở ra thì thấy mình và người này có chung hướng đi?
Triển lãm nghệ thuật của Cù Đạt Tây chủ yếu là các sản phẩm điêu khắc gỗ, Hứa Gia Ngôn lật mấy ảnh chụp, cảm thấy dù là tay nghề hay hình thức đều không thuộc trường phái trong nước.
Quay lại mục giới thiệu, quả nhiên người này lớn lên ở nước ngoài, kỹ năng điêu khắc đều học ở nước ngoài. Nếu là mười mấy năm trước, Hứa Gia Ngôn sẽ quan tâm đến một số nghệ nhân điêu khắc nước ngoài, nhưng về sau cậu nhận ra kỹ xảo điêu khắc của các nghệ nhân trong nước đã đủ cho cậu nghiên cứu cả đời nên dần dần không chú ý nữa.
Sau khi kết thúc buổi họp, Trần Lộ kéo Chu Doanh và Hứa Gia Ngôn tới phòng trà.
Trần Lộ vừa rót nước vừa nói với Hứa Gia Ngôn: “Quản lý Tề giao việc này cho cậu chẳng khác nào khổ sai, chiều nay trước khi tới khách sạn, cậu nhớ chuẩn bị tâm lý.”
Thông qua cuộc họp vừa nãy, cậu có thể thấy vị nghệ thuật gia mới về nước này không dễ ở chung.
Trần Lộ: “Đâu chỉ không dễ ở chung, có bệnh thì có! Tuy nghệ thuật gia trên thế giới này ít nhiều sẽ có chút tật xấu nhưng người này xấu bụng cực kì, không những tự cao tự đại mà còn thích đạp đổ thiết kế và sáng tạo của người khác! Tôi làm việc nhiều năm như vậy, đảm nhận bao nhiêu buổi triển lãm rồi, tiếp xúc với bao nhiêu nghệ thuật gia rồi mà chưa từng gặp thanh niên nào để mắt trên đầu như thế!”
Chu Doanh thấy Trần Lộ càng nói càng giận bèn trấn an vài câu rồi nói với Hứa Gia Ngôn: “Tóm lại hôm nay cậu chú ý một chút, nếu không trao đổi được thì không cần trao đổi nữa.”
Hứa Gia Ngôn gật đầu, quay về bàn làm việc nghiên cứu tư liệu về Cù Đạt Tây.Năm nay Cù Đạt Tây hai mươi ba tuổi, nhìn ảnh chụp đã mang nét đẹp nam tính của nghệ thuật gia, cậu ta tiếp xúc với điêu khắc từ năm mười lăm tuổi, bởi vì có thiên phú nên được một người thầy nhìn trúng và nhận làm đồ đệ, lăn lộn trong giới đã có chút danh tiếng.
Từ năm ngoái, Cù Đạt Tây bắt đầu về nước mở triển lãm, bởi vì mang danh đệ tử của người thầy kia nên hấp dẫn không ít sự chú ý của người trong giới.
Hứa Gia Ngôn nhìn mấy tác phẩm của cậu ta, cảm thấy trình độ điêu khắc của người này đúng là xuất chúng, nếu cậu ta mới hai mươi ba tuổi, hơn nữa mười lăm tuổi mới tiếp xúc với điêu khắc thì đúng là có căn cứ để kiêu ngạo.
Thế nhưng dựa theo lời dặn dò của Trần Lộ và Chu Doanh, người này khả năng là kiêu ngạo quá mức. Để đảm bảo trao đổi thành công, Hứa Gia Ngôn tốn cả buổi trưa tìm hiểu về Cù Đạt Tây, cảm thấy tạm ổn mới cầm laptop tới khách sạn.
Trùng hợp quản lý Lý cũng đang ở sảnh lớn khách sạn, Hứa Gia Ngôn trông thấy thì lại gần hàn huyên, chưa nói được mấy câu đã thấy một chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng trước cửa.
Hứa Gia Ngôn tưởng lại có ngôi sao nào tới, đang định nghển cổ ra xem thì nghe quản lý Lý than thở: “Tên này lại tới nữa.”
Hứa Gia Ngôn chớp mắt, hỏi: “Ai thế?”
Quản lý Lý: “Cù Đạt Tây, chẳng phải hôm nay cậu tới tìm người này hay sao?”
Hứa Gia Ngôn: “Đúng rồi, cậu ta… mỗi lần cậu ta tới đều khoa trương thế này á?”
Một chiếc xe mới dừng ở cửa khách sạn, theo sau là hai chiếc nữa, bên trong mỗi chiếc có bảy người lần lượt xuống xe, dỡ từng thùng hàng rồi bê vào khách sạn.
Quản lý Lý trả lời: “Dù sao tôi thấy hai lần rồi, đều thế này.” Rồi nói tiếp: “Đầu óc người này hình như có vấn đề, muốn ở khách sạn nhưng không muốn ngủ trên giường khách sạn, muốn dùng bữa sáng ở nhà hàng nhưng không cần đầu bếp của nhà hàng, nhóm người cậu ta dẫn tới có cả chuyên viên dinh dưỡng, chuyên viên trang điểm, đầu bếp, luật sư, bác sĩ, cố vấn tâm lý, tóm lại cậu không tưởng tượng được đâu, cậu ta không thiếu thứ gì, năm ngoái cả đội hình ấy ở trong khách sạn suốt ba tháng, tôi suýt trầm cảm luôn.”
Hứa Gia Ngôn nhìn quản lý dẫn đoàn người vào đăng ký, chợt nghe thấy tiếng “kít” vang lên từ phía cửa, chiếc xe phân khối lớn trang trí đầy màu sắc xoay nửa vòng rồi dừng trước cửa khách sạn, không quan tâm như vậy có chắn đường người khác không.
Người trên xe mặc bộ đồ da màu đen cùng với chiếc mũ bảo hiểm cũng màu đen, có thể thấy bên dưới mũ là mái tóc ngắn ngang vai, đây là khách hàng lần này của Hứa Gia Ngôn – Cù Đạt Tây.
Quản lý Lý bảo tuy Cù Đạt Tây lớn lên ở nước ngoài nhưng sự nghiệp của cậu ta vẫn phát triển trong nước, nói là nghệ thuật gia nhưng cũng là kẻ có tiền. Dù sao những người theo đuổi điêu khắc chỉ có hai lựa chọn, một là như Hứa Gia Ngôn vì tiền nên phải chuyển nghề, hai là không thiếu tiền, có thể toàn tâm toàn ý với điêu khắc, sáng tạo ra con đường nghệ thuật.
Cù Đạt Tây cởi mũ bước qua cửa xoay tròn, lắc mái tóc bị mũ ép xẹp, hai mắt cậu ta không to nhưng dài, mũi cao, môi mỏng, ngũ quan rõ ràng không quá xuất sắc nhưng tạo nên một tổ hợp rất ngầu.
Hứa Gia Ngôn đã biết diện mạo Cù Đạt Tây thông qua tư liệu, chờ cậu ta cầm thẻ phòng quay người lên tầng mới vội vàng chào quản lý Lý rồi theo sau gọi cậu ta lại.
Hứa Gia Ngôn cảm thấy hẹn trước sẽ lịch sự hơn trực tiếp gõ cửa phòng, dù sao cậu không biết chiều nay Cù Đạt Tây có lịch trình gì không, nếu hôm nay không tiện thì có thể hẹn ngày mai trao đổi.
Cù Đạt Tây nghe thấy có người gọi mình thì dừng chân và quay đầu lại, Hứa Gia Ngôn đi tới trước mặt tự giới thiệu: “Xin chào ngài Cù, tôi là Hứa Gia Ngôn thuộc phòng thiết kế, hôm nay tôi tới đây vì muốn hỏi cậu có thời gian không, chúng ta trao đổi về vấn đề thiết kế phòng triển lãm.”
Cù Đạt Tây híp mắt nhìn cậu, đôi mắt vốn nhỏ giờ đây như một đường thẳng, cậu ta đi giày da, thoạt nhìn cao hơn Hứa Gia Ngôn, lúc này đang nhìn từ trên xuống: “Tôi vừa tới khách sạn nên cần nghỉ ngơi, nếu anh muốn bàn chuyện công việc thì chờ tôi tỉnh ngủ đã.”
Ai biết bao giờ cậu ta tỉnh ngủ, Hứa Gia Ngôn muốn hẹn ngày mai nhưng cậu ta lại bảo chưa chắc mai đã rảnh.
Biết người này khó chơi, Hứa Gia Ngôn chẳng thèm giằng co, nếu khách hàng muốn ngủ thì cậu ngồi chờ bên ngoài. May là mỗi tầng khách sạn đều có khu nghỉ ngơi công cộng, Hứa Gia Ngôn lấy laptop ra vừa tiếp tục nghiên cứu những tác phẩm được khen ngợi của khách hàng, vừa chú ý căn phòng cuối hành lang vừa bị đóng sập cửa.
Gần năm giờ, Cù Đạt Tây chưa có dấu hiệu mở cửa.
Hứa Gia Ngôn do dự một lát rồi lấy điện thoại gọi cho Thẩm Thanh Dứu.
Sau khi rời khỏi huyện M, quan hệ giữa cậu và Thẩm Thanh Dứu đã chuyển sang yêu đương.
Tuy quan hệ phát triển nhưng hình thức sống chung giữa hai người chưa có thay đổi quá lớn, bọn họ vẫn ngồi cùng bàn ăn cơm, vẫn tán gẫu những chuyện xảy ra trong ngày. Sau khi tan làm, Hứa Gia Ngôn vẫn quét dọn đúng hạn, chỉ là hiện tại không phải một mình cậu làm. Đôi khi Thẩm Thanh Dứu sẽ giúp cậu giám sát hành trình của robot quét nhà, đụng tới góc chết sẽ giúp cậu lau, tuy nhiên trình độ của anh không tính là chuyên nghiệp, ví như vẫn để lại vệt nước không nên có hoặc còn sót bụi bẩn. Dù vậy anh vẫn làm không biết mệt, cảm thấy đây là “thực hiện nghĩa vụ của bạn trai trong khi không quấy phá bạn trai làm việc”.
Hứa Gia Ngôn vui vẻ mặc anh quấy phá, nói đơn giản thì là trước kia theo sau robot hoàn thiện nhiệm vụ, hiện giờ là theo sau Thẩm Thanh Dứu.
Từ khi lên chức người yêu, hai người đã xem xét vấn đề hẹn hò, trùng hợp là hôm nay có lịch xem phim, nhưng căn cứ vào giấc ngủ của Cù Đạt Tây, có lẽ không xem phim được rồi.
Cuộc gọi được kết nối, Hứa Gia Ngôn áy náy kể lại chuyện xảy ra ở công ty hôm nay.
Thẩm Thanh Dứu ở đầu dây bên kia im lặng một lát rồi nói nghiêm túc: “Ngài Hứa Gia Ngôn, đây là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò sau khi yêu nhau, em cứ vô tình lỡ hẹn thế hử?”
Hứa Gia Ngôn: “Em xin lỗi mà Thẩm Thanh Dứu, em thật sự không tính được thời gian của khách hàng, lát nữa cậu ta tỉnh em còn phải bàn bạc về phương án thiết kế, chắc là không thể kết thúc trước bảy giờ được.”Thẩm Thanh Dứu: “Nhất định phải chiếm dụng thời gian tan tầm à?”
Hứa Gia Ngôn khó xử: “Em muốn hẹn cậu ta vào giờ hành chính nhưng cậu ta bảo cậu ta chưa chắc đã rảnh.”
Thẩm Thanh Dứu lại im lặng, lúc sau không bắt bẻ cậu nữa: “Anh cần bồi thường.”
Hứa Gia Ngôn đáp ngay: “Được! Cuối tuần em mời anh xem phim, xem hai bộ luôn!”
Thẩm Thanh Dứu đồng ý rồi cúp máy, tựa lưng vào ghế ngẫm nghĩ một hồi.
Đúng lúc này Lâm Xuyên tiến vào phòng.
Thẩm Thanh Dứu nhìn y cầm một tập văn kiện rồi liếc sang kim đồng hồ sắp dịch đến số năm, hỏi: “Trợ lý Lâm, một công ty thường xuyên khiến nhân viên phải tăng ca có phải chuyện nên làm không? Dù là chủ động hay bị động tăng ca?”
Lâm Xuyên sửng sốt, lập tức đứng thẳng người: “Nên!”
“Hửm?” Tuy sắc mặt Thẩm Thanh Dứu vẫn không có biểu cảm nhưng có thể nhìn ra nét khó tin trong mắt anh.
Lâm Xuyên đáp với lời lẽ chính nghĩa: “Tôi yêu công việc, hơn nữa sếp Thẩm chưa từng ép tôi tăng ca, từ khi nhận chức, mỗi lần tăng ca đều là tôi tình nguyện, tôi tình nguyện trả giá vì công ty, bao gồm thời gian riêng tư của chính tôi.”
Thẩm Thanh Dứu nhìn Lâm Xuyên, cảm thấy y đi làm quá áp lực nên rủ lòng thương: “Tôi cho cậu nghỉ phép mấy ngày.”
“Tôi không cần!”
Lâm Xuyên chưa từng nghĩ sẽ nghe thấy lời này từ một người cuồng công việc như Thẩm Thanh Dứu, lập tức tự hỏi anh có xảy ra vấn đề gì không, dù sao người luôn làm việc quá giờ, mỗi ngày bận rộn tới tận mười rưỡi tối, kỷ lục nhất là liên tục ba tháng không nghỉ, anh không túm trợ lý là y cùng tăng ca đã là trời xanh ban ơn, hiện giờ còn cho y nghỉ một mình? Đúng là không thể tưởng được! Đúng là nghe rợn cả người!
Sau khi xác nhận Thẩm Thanh Dứu vẫn bình thường trong nỗi lo sợ, trợ lý Lâm mới vội chối từ: “Không cần, không cần đâu ạ, tôi không cần nghỉ ngơi, bây giờ tôi còn công việc chưa giải quyết xong, tôi ra ngoài trước ạ.”
Thẩm Thanh Dứu không nhận được đáp án mình muốn từ Lâm Xuyên. Anh muốn nghe lời căm thù đến xương tủy đối với chuyện tăng ca nên mới tìm đồng minh. Kết quả Lâm Xuyên không chung chí hướng, thậm chí còn từ chối cơ hội nghỉ phép?
Thẩm Thanh Dứu không thể hiểu suy nghĩ của y, cho đến khi điện thoại nhắc nhở lịch chiếu phim hôm nay mới oán hận trong lòng: Công ty gì không biết, sao mà bận rộn thế.
~Hết chương 43~