Hứa Gia Ngôn lấy tờ giấy nhăn nhúm trong túi ra, trên đó có một dãy số điện thoại bàn, phía dưới là ngày tháng, cách nay đã ba mươi hai năm.
Cậu gấp gọn tờ giấy cất đi, kéo vali đứng trước cửa trạm trung chuyển, sợ cản đường người khác nên đứng dịch sang một bên.
Lúc này, một người đàn ông mặc vest đi về phía cậu: “Xin hỏi có phải ngài Hứa không?”
Hứa Gia Ngôn gật đầu: “Là tôi, anh là…”
Người kia đáp: “Tôi tên là Lâm Xuyên, ngài Thẩm bảo tôi đến đón cậu.”
“Thẩm…”
“Thẩm Thanh Dứu.”
“À, ngại quá, hôm trước gọi điện thoại tôi không nghe rõ tên anh ấy.”
“Không sao, đây là đồ của cậu đúng không? Tôi giúp cậu mang lên xe.”
“Không cần, không cần đâu, tôi tự làm được.”
“Không sao, xe ở gara, cậu đi cùng tôi đi.”
Hứa Gia Ngôn không thoái thác được, đành đưa hành lý cho y.
Kể ra Hứa Gia Ngôn sống hai mươi lăm năm chưa từng thấy một trạm trung chuyển lớn như thế, người đến người đi đông đúc, cậu cẩn thận theo sát Lâm Xuyên, sợ bất cẩn lạc mất.
Hình như Lâm Xuyên nhận ra cậu căng thẳng nên cố ý bước chậm lại, đi đến cạnh một chiếc xe thương vụ thì mở cửa sau cho cậu.
Hứa Gia Ngôn gật đầu cảm ơn, hơi câu nệ ngồi vào trong xe.
Chiếc xe này rất xịn, không biết của hãng nào nhưng có thể dễ dàng cảm nhận mức độ thoải mái của nó.
Lâm Xuyên nhìn Hứa Gia Ngôn qua gương chiếu hậu, mở một bài nhạc du dương, lễ phép nhắc nhở: “Ngài Hứa, thắt dây an toàn vào nhé.”
Hứa Gia Ngôn ngơ ngác chốc lát rồi kéo dây an toàn, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi quên mất…”
Lâm Xuyên: “Không sao.”Y chờ cậu thắt xong mới nói tiếp: “Cậu không cần khách sáo với tôi như thế, tôi là trợ lý của sếp Thẩm, cậu có thể gọi tôi Tiểu Lâm hoặc Lâm Xuyên đều được.”
Tay Hứa Gia Ngôn túm dây an toàn, ngồi ngay ngắn giống học sinh tiểu học, nghe Lâm Xuyên nói vậy thì cười xấu hổ: “Ngại quá, tôi hơi căng thẳng.”
Lâm Xuyên cười theo, vừa khởi động xe vừa hỏi: “Đây là lần đầu tiên cậu tới thành phố A à?”
Hứa Gia Ngôn gật đầu rồi mới nhận ra có thể y không thấy nên mở miệng: “Đây là lần đầu tiên.”
Lâm Xuyên: “Thành phố A có nhiều địa điểm du lịch, nếu rảnh cậu cậu có thể tới chơi.”
“Ừm, tôi nghe nói ở đây có một viện bảo tàng điêu khắc gỗ rất lớn đúng không?”
“Điêu khắc gỗ?”“Ừ.”
“Cái này tôi không rõ lắm, cậu có hứng thú với điêu khắc gỗ à?”
“Tôi… tôi làm nghề này.”
“Cậu là thợ điêu khắc?”
“Không, chưa đến mức ấy, tôi… chỉ là thợ mộc thôi.”
Lâm Xuyên gật đầu, khó trách lúc nãy cầm hành lý giúp Hứa Gia Ngôn y cảm thấy hai tay cậu hơi thô ráp, “Là một nghề yêu cầu sự tinh tế.”
Hứa Gia Ngôn lắc đầu, do dự một lát mới hỏi: “Không biết… ngài Thẩm là người thế nào?”
Lâm Xuyên ngẫm nghĩ: “Xem như một người rất nghiêm túc.”
“Nghiêm túc?”
“Anh ấy là ông chủ của tôi, là người lãnh đạo trực tiếp, cuồng công việc, tôi nhậm chức nhiều năm rồi mà chưa từng thấy sếp Thẩm cười, ngày nào cũng chỉ một gương mặt ấy, như kiểu các người đừng tới gần.”
Hứa Gia Ngôn càng hồi hộp túm chặt dây an toàn: “Đáng sợ thế á?”
Lâm Xuyên cảm thấy mình lỡ miệng, vội bù đắp: “Ngoại trừ nghiêm túc hơi quá thì sếp Thẩm không có vấn đề gì hết, có lẽ hai người ở chung sẽ phát hiện những điểm khác của anh ấy thì sao.”Hứa Gia Ngôn: “Xin mạo muội hỏi một câu, anh làm việc bên cạnh sếp Thẩm bao lâu rồi?”
Lâm Xuyên đáp: “Ba năm.”
Ba năm?!
Ba năm mà còn chưa thấy ông chủ cười, ông chủ này nghiêm túc đến mức nào thế?
Hứa Gia Ngôn lập tức cảm thấy mình không nên tới đây, thò tay vào túi sờ tờ giấy, hơi hối hận vì đã liên hệ ngài Thẩm này.
Lâm Xuyên lái xe đưa Hứa Gia Ngôn qua hơn nửa thành phố A, dừng lại trước một biệt thự.
Biệt thự nằm trên một sườn núi phía Đông Bắc thành phố A, cao ba tầng với sân vườn rất rộng, trong có cây có hoa cùng một đài phun nước điêu khắc bằng ngọc thạch, Hứa Gia Ngôn đứng bên cạnh đài phun nước một lúc mới hoàn hồn nhận ra đây là sân vườn tư nhân chứ không phải công viên nhỏ ở trung tâm huyện nơi cậu sinh sống.
Lâm Xuyên thấy cậu sau khi xuống xe lại ngẩn người bèn gọi: “Ngài Hứa?”
Hứa Gia Ngôn vội đáp: “Tôi đây.”
Lâm Xuyên giúp cậu kéo vali: “Cậu chờ trong phòng khách một lát, sếp Thẩm đang làm việc, anh ấy xong việc sẽ xuống tầng gặp cậu.”
Hứa Gia Ngôn gật đầu, theo Lâm Xuyên vào biệt thự, ngồi trên sô pha.
Lâm Xuyên thoạt nhìn rất bận, sau khi đưa cậu tới thì nhận một cuộc điện thoại rồi vội vàng rời đi.
Hứa Gia Ngôn đành ngồi một mình trong phòng khách chờ, còn tưởng rằng phải chờ lâu, không ngờ vài phút sau đã có người đi xuống từ tầng ba.
Người nọ rất cao, đi xuống cho người ta cảm giác áp lực, Hứa Gia Ngôn nhìn người nọ đến gần, đứng lên trong vô thức.
Nếu cậu đoán không lầm, vị này chính là ngài Thẩm cậu liên lạc qua điện thoại kia.
“Xin chào, tôi là Thẩm Thanh Dứu.”
“Chào… Chào anh, tôi là Hứa Gia Ngôn.”
“Mời ngồi, cậu uống gì không?”
“À, không cần, không cần, tôi không khát.”
Tầm mắt Thẩm Thanh Dứu dừng lại trên gương mặt cậu một lát rồi quay người đi ra quầy phía sau sô pha.
Hứa Gia Ngôn căng thẳng hắng giọng, nhìn bóng dáng anh không dám hó hé câu nào. Đúng như lời Lâm Xuyên, ngài Thẩm thoạt nhìn rất nghiêm túc, ngũ quan anh tuấn như tạc, lông mi dài, mũi cao, giọng nói trầm thấp rõ ràng, như tiếng “ting tang” dễ nghe phát ra từ cây đàn cổ nhà ông hàng xóm của cậu.
Chẳng qua Hứa Gia Ngôn không có thời gian nghiên cứu giọng anh dễ nghe hơn hay tiếng đàn biến đổi ảo diệu hơn, cậu hồi hộp đến nỗi không ngồi được, nhìn Thẩm Thanh Dứu đứng cạnh quầy lấy cốc, “Nếu không tôi về trước nhé.”
Thẩm Thanh Dứu đang rót nước cho cậu, cổ tay áo sơ mi gấp hai nếp, lộ ra chiếc đồng hồ xa xỉ. Anh nhìn về phía Hứa Gia Ngôn hỏi: “Tại sao phải về?”
Hứa Gia Ngôn: “Bởi vì chuyện này làm phiền đến anh khiến tôi rất ngượng, tôi… nếu không thì thôi vậy, tôi về nghĩ biện pháp khác.”
Thẩm Thanh Dứu cầm cốc nước đi về phía cậu, giơ tay ra hiệu cậu ngồi xuống, Hứa Gia Ngôn nhận cốc nước, nhìn thoáng qua hành lý đặt cạnh cửa rồi thành thật ngồi xuống.
Thẩm Thanh Dứu: “Cậu có biện pháp tốt hơn à?”
Hứa Gia Ngôn im lặng một lát rồi đáp: “Tạm thời chưa nghĩ ra, thật ra lần này tôi đến đây vì muốn nhờ anh chụp chung một bức ảnh để bà nội xem.”
Thẩm Thanh Dứu ngồi đối diện cậu: “Ảnh còn chưa chụp, cậu vội gì?”
Bởi vì anh hơi đáng sợ, câu này có thể nói ra không?
Hứa Gia Ngôn không hé răng, cúi đầu nhìn cốc nước, đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với một người sắc sảo như Thẩm Thanh Dứu, rõ ràng hai người chưa nói được mấy câu, anh chỉ liếc cậu một cái đã đủ dọa cậu vác hành lý chạy mất dép.
“Nếu được thì bây giờ chúng ta có thể chụp một bức không?” Hứa Gia Ngôn nói nhỏ.
Thẩm Thanh Dứu: “Một bức ảnh có thể giải quyết vấn đề à?”
Hứa Gia Ngôn: “Hẳn là được, chỉ cần bà nội nhìn thấy ảnh chụp chung và giấy đăng ký kết hôn là có thể chứng minh hai chúng ta ở bên nhau.”
Thẩm Thanh Dứu: “Thế chẳng phải lừa gạt người già hay sao?”
“Không đúng, không đúng.” Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu, lập tức đối diện đôi mắt anh, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, giống như ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm, Hứa Gia Ngôn nhìn mà ngẩn ngơ vài giây, sau đó rời mắt, “Không hẳn là lừa gạt, chỉ là yêu cầu của bà làm khó người ta quá, hai chúng ta chưa gặp mặt bao giờ, nếu thật sự kết hôn vì người lớn giao ước thì không công bằng với chúng ta.”
Thẩm Thanh Dứu: “Cậu định lấy giấy đăng ký kết hôn ở đâu?”
Hứa Gia Ngôn: “Tôi có thể mua trên mạng, rồi dán ảnh hai chúng ta lên.”
Thẩm Thanh Dứu gật đầu: “Có lẽ phương pháp của cậu dùng được, nhưng bây giờ cậu chưa thể đi.”
“Vì sao?”
“Từ khi cậu liên lạc với tôi, người lớn trong nhà đã biết sự tồn tại của cậu, bọn họ hy vọng tôi hoàn thành ước định với ông bà cậu năm đó. Nếu cậu không có người yêu, hơn nữa không phản cảm hôn nhân đồng giới thì hai chúng ta có thể thử làm quen.”“Làm… làm quen?” Hứa Gia Ngôn hoảng sợ, hỏi: “Anh muốn làm quen với tôi?”
Thẩm Thanh Dứu: “Không thể à? Cậu mang hành lý tới đây là dự định ở đây một thời gian đúng không?”
“Đúng vậy, dù sao tôi bảo với bà là tôi tới đây kết hôn mà, nếu về sớm quá sợ bà nghi ngờ mất.”
“Thế thì trùng hợp.” Thẩm Thanh Dứu nói, “Nếu cậu không ngại thì có thể ở tạm đây, người nhà tôi biết hôm nay cậu tới, hẳn là sẽ đến thăm sớm thôi.”
“Nhưng…”
“Còn thắc mắc gì không?”
“Chuyện làm quen…”
“Chuyện này không bắt buộc. Cậu có thể ở đây trước, nếu sau đó người lớn hai nhà đều yêu cầu chúng ta kết hôn thì cậu có thể thông qua khoảng thời gian này tìm hiểu về con người tôi, đến lúc đó cậu đi hay ở là tùy cậu.”
Hứa Gia Ngôn suy nghĩ một lát: “Vậy… Tôi có thể ở thêm vài ngày không? Lần này tôi tới thành phố A tìm công việc, khi nào tìm được tôi sẽ lập tức dọn đi.”
Thẩm Thanh Dứu: “Được.”
Lát sau anh hỏi tiếp: “Cậu rất sợ tôi?”
Hứa Gia Ngôn chớp mắt: “Không phải… chỉ hơi hơi thôi.”
Thẩm Thanh Dứu: “Vì sao?”
Hứa Gia Ngôn: “Anh… cho tôi cảm giác đã từng quen…”
“Cảm giác từng quen?”
“Ừm, anh rất giống… thầy giáo vụ thời cấp ba của tôi…”
“Thầy giáo vụ?”
“Không, không, không, không giống hoàn toàn.”
Anh còn nghiêm túc hơn cả thầy.
Hứa Gia Ngôn giải thích: “Chỉ là hơi giống thôi, dù sao lúc đi học tôi rất sợ thầy ấy…”
Thẩm Thanh Dứu nghe xong, mặt không cảm xúc gật đầu: “Tôi dẫn cậu đi xem phòng trước.”
~Hết chương 1~