Edit: Sun – DĐ.
Tần Mộ Tây gọi người kia lại: "Đợi chút, tôi nhớ gần đây có một khách sạn năm sao, đi chỗ đó xách về đi."
Những người khác nghe xong lời này tập thể ngổn ngang trong gió, chưa từng thấy qua con tin có yêu cầu nhiều như vậy.
Chỉ chốc lát sau, thủ hạ quả thật xách một túi thức ăn của khách sạn năm sao trở lại, đặt lên bàn mùi thơm bay bốn phía, chung quanh đều có tiếng nuốt nước miếng, Vạn Hổ hung ác liếc thủ hạ một cái, đồ không có tiền đồ mà.
Tần Mộ Tây vốn không cảm thấy đói, nhưng ngửi được mùi thơm cũng có chút không nhịn được, là người đầu tiên cầm đũa lên nếm thử một miếng, nhưng ăn một miếng đã cảm thấy ngon, nhưng mẹ của chú Cố làm ngon hơn nhiều, bé vẫn cảm thấy thức ăn nhà họ Cố làm phù hợp khẩu vị của bé nhất.
Vạn Hổ đi tới bên cạnh hỏi tiểu đệ vừa mới xách túi kia về: "Tốn bao nhiêu tiền?"
"Hai ngàn đồng."
"Mày ăn cứt đó à, xách đồ mắc như vậy." Vạn Hổ len lén ngắt cánh tay của mình: "Lão tử cũng chưa từng ăn một bữa đắt tiền như vậy."
Tiểu đệ không dám la đau, rưng rưng nói: "Đại ca, lát nữa không phải kiếm về nhiều hơn sao ạ."
"Đúng vậy, sao tao không nghĩ đến nhỉ, tao đệm lên trước, sau đó muốn đám người đó cho tao." Sắc mặt Vạn Hổ lập tức thay đổi tốt hơn, tay khoác lên trên bả vai thủ hạ: "Mày thông minh lắm!"
Thỏ được vỗ béo sẽ làm thịt, người cũng giống vậy thôi, trước phục vụ bọn họ ăn no, sau đó nếu dám không trả tiền, sẽ đánh cho thức ăn đều phun ra.
Trong phòng tràn đầy hương thơm, Vạn Hổ cũng cảm thấy đói bụng, đá tiểu đệ bên cạnh một cái: "Đi, lấy chút thức ăn cho tao."
"Đại ca, trong nhà không có thức ăn, chỉ còn lại một bánh bao không nhân, anh có ăn không?" Tiểu đệ không biết từ chỗ móc ra một bánh bao không nhân lớn Đông Bắc.
Vạn Hổ cau mày, nhưng vẫn nhận lấy, há miệng rộng cắn một cái, cứng đến nỗi thiếu chút nữa là răng gãy rồi, hắn (VH) tức giận nhìn hắn ta (tiểu đệ) chằm chằm: "Cút sang một bên."
Tần Mộ Tây cầm lên một khối điểm tâm: "Hổ ca, có muốn nếm một chút không."
"Có thể không?" Ánh mắt Vạn Hổ lập tức sáng lên.
"Dĩ nhiên có thể, cho anh, đến bên cạnh ăn đi." Tần Mộ Tây đưa tay cho hắn.
"Vâng." Vạn Hổ hấp ta hấp tấp chạy tới, đưa hai tay nhận lấy, sau đó lại hấp ta hấp tấp ngồi ăn ở bên cạnh, tiểu đệ nhìn thấy, không nhịn được lắc đầu, đại ca, tiết tháo của tên bắt cóc đâu rồi, toàn bộ rơi đầy đất, vỡ thành đống cặn bã rồi.
Vạn Hổ ăn được một nửa chợt ý thức hơn, mẹ nó, tao cũng không phải là chó, mới vừa rồi cậu ta trêu chọc chó đúng không, tức giận muốn đập cái đĩa, nhưng nhìn đến còn dư lại một nửa điểm tâm, lại có chút không bỏ được, mẹ nó, TMD thật sự ăn ngon, chờ hắn ăn xong rồi đập cái đĩa ngay.Sun- DĐ.
Đại Kiệt thấy Tần Tích bọn họ ăn gần xong, đi tới nói bên tai Vạn Hổ: "Đại ca, đến lúc rồi."
Vạn Hổ buông cái đĩa trong tay xuống, sau đó hùng dũng oai vệ đứng dậy nhìn bọn họ: "Ăn no rồi đúng không, vậy bây giờ chúng ta có thể nói giá tiền chứ."
Tần Tích uống một hớp nước trà:"Có thể, anh muốn bao nhiêu?"
Vạn Hổ vừa nghe mừng rỡ, con tin không chỉ có rất phối hợp, mà đưa tiền vẫn sảng khoái như thế, không hung hăng kiếm một khoản thì hắn quả thật có lỗi với chính mình, hắn ho nhẹ hai tiếng che giấu vui sướng trong lòng: "Tôi nghe nói cô mua nhà ở khu vực đắt tiền nhất ở Phượng Thành, như vậy đi, một trăm triệu, như thế nào? Đối với các người mà nói là không nhiều lắm đâu."
Đại Kiệt vừa nghe một trăm triệu, cứng rắn nuốt nước miếng một cái, hắn coi như đời này không cần không ăn không uống, cũng kiếm không được một trăm triệu, nếu như thực sự lấy được một trăm triệu, mình tối thiểu có thể chia được mấy ngàn vạn đi, vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, tay Đại Kiệt đều đang run rẩy, làm xong chuyến này thì hắn có thể về nhà lấy vợ sanh con rồi, ha ha.
"Không nhiều lắm." Tần Tích mỉm cười lắc đầu.
Vạn Hổ kích động xoa xoa tay: "Vậy cô đưa cho tôi bằng cách nào, chi phiếu hay là chuyển khoản?"
Tay Tần Tích chống cằm, cười nói: "Cũng có thể, anh cảm thấy thuận lợi là được."
"Được được được, vậy thì chuyển khoản như thế nào? Lấy tiền mặt quá phiền toái, cô chỉ cần chuyển tiền vào thẻ của tôi, tôi lập tức tha các người đi." Vạn Hổ kích động quát với thủ hạ: "Còn không mau đi chuẩn bị."
"Dạ, lão đại." Những người khác cũng kích động hôn mê, hoàn toàn mừng rỡ tìm không thấy nam bắc.
Trần Thần nhỏ giọng hỏi Tần Mộ Tây: "Thật sự cho à?"
"Cậu cho là có khả năng sao? Tôi và mẹ tôi cũng không phải là nhà từ thiện." Tần Mộ Tây nhìn Tần Tích một cái, quả nhiên thấy cô nháy mắt với bé, chuyến du lịch một ngày sắp kết thúc rồi, Tần Mộ Tây vận động gân cốt tay chân lần nữa, bên ngoài đột nhiên truyền đến động tĩnh, có một tiểu đệ vừa lăn vừa bò lăn ra đây: "Đại ca, bên ngoài đột nhiên đến thật là nhiều người, chúng em không ngăn được!"
"Chuyện gì xảy ra?" Vạn Hổ cau mày, đi tới ngoài cửa vừa nhìn, ba tầng trong ba tầng ngoài, vây tới rất chặt chẽ, ngay cả con muỗi cũng không ra được.
Trong lòng Vạn Hổ cả kinh, những người này xem ra không giống như là cảnh sát, ngược lại giống như là lăn lộn trên đường, nhưng hắn cũng không có đắc tội với ai, làm sao sẽ vô duyên vô cố tới nơi này chận hắn.
"Đại ca, làm sao bây giờ?" Đại Kiệt có chút lo lắng nói, trong ngày thường, quan hệ của bọn họ với cảnh sát gần đây đều rất tốt, cho nên bình thường sẽ không có người tới nơi này kiểm tra bọn họ, hôm nay vừa nhìn trận chiến này, chân Đại Kiệt mềm nhũn, những người này vừa nhìn đều không phải là dễ chọc.
"Vội cái gì, ngộ nhỡ bọn họ là chặn lộn chỗ nào thì sao, có thể là muốn vây sát vách, bình tĩnh một chút." Vạn Hổ cũng bị sợ đến không được, nhưng vẫn cố gắng lấy ra đại uy nghiêm của lão đại: "Đại Kiệt, cậu đi ra ngoài hỏi một chút đến cùng là có chuyện gì xảy ra."
"Đại ca, em không dám." Đại Kiệt nhìn ra cửa không ngừng lắc đầu.
"Nhìn cậu tiền đồ này." Vạn Hổ vỗ vào trên đầu Đại Kiệt một cái, sau đó hít sâu một hơi, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, thì cánh cửa bị đá tung từ bên ngoài, mà Vạn Hổ tự nhiên cũng bị đá bay, thẳng tắp đụng vào tường, sau đó trượt xuống, tư thế đặc biệt chật vật.
Hừ hừ, thật đau.
Đại Kiệt đã sớm sợ đến đặt mông ngồi xuống dưới đất rồi.
Tần Tích nhíu nhíu mày, ai đang đến nơi này chứ, nhưng cũng tốt, bản thân cô khỏi ra tay.
Vạn Kiệt cất bước đi vào, khi phút chốc kia nhìn thấy Tần Tích, con ngươi cũng mau trợn lồi ra, rõ ràng chính là thiếu phu nhân, nhưng ba năm trước đây, anh ta tự mình kiểm tra mạch đập của thiếu phu nhân, khi đó đã ngừng, cho nên anh ta mới sẽ đồng ý với chủ ý của Lương Hạo, để cho Hàn Thành Nghiêu đưa thiếu phu nhân đi, nhưng người trước mắt này thật sự quá giống thiếu phu nhân.
Sun- DĐ.
Cố Mộ Nghiêm đứng ở ngoài cửa, tay nắm thật chặt xuôi ở bên người, chỉ có một bước, nhưng anh lại có chút sợ, sợ người kia chỉ lớn lên giống với Tần Tích mà thôi, cô ấy không phải là bà xã của mình.
Tần Tích đối diện với ánh mắt của Vạn Kiệt, anh ta biết mình sao? Tại sao dùng ánh mắt khiếp sợ đó nhìn mình.
"Cố đại thiếu..." Vạn Kiệt ức chế không được kích động trong lòng, bây giờ chỉ có Cố đại thiếu là người duy nhất có thể phân biệt cô đến cùng có phải là thiếu phu nhân hay không mà thôi.
Ánh mắt Tần Tích rơi vào cửa, sau đó nhìn thấy một bóng người đi từ từ vào, khi thấy rõ bộ dáng của anh thì đột nhiên đầu đau đớn, tim đập rộn lên, rất nhiều đoạn ngắn ngủi chợt loé lên trong đầu của cô.
Vạn Hổ tuy chỉ là một tên côn đồ cắc ké ở đây, nhưng anh ta vẫn biết Cố Mộ Nghiêm, khi nhìn thấy anh dùng cái loại ánh mắt này nhìn cô gái kia, thiếu chút nữa sợ són đái, đáng chết, người phụ nữ này không phải là người phụ nữ của Cố Mộ Nghiêm ư, chết chắc rồi.
Cố Mộ Nghiêm từng bước một đi về phía Tần Tích, bộ dáng của cô không khác gì với ba năm trước đây, anh si ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, tay có chút run rẩy vuốt ve gương mặt của cô, trực giác tự nói với mình, cô chính là bà xã của mình mất tích hơn ba năm, không có sai.
Tần Tích thấy người đàn ông này vừa đi lên đã sờ mặt cô, một cái tát đẩy ra, trên mặt có tức giận: "Anh làm gì đấy?"
"Cuối cùng thì em cũng đã trở về bên cạnh anh rồi." Cố Mộ Nghiêm còn chưa có nhận thấy được ánh mắt xa lạ của Tần Tích, kích động ôm lấy cô, Tần Tích còn chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo vào trong ngực mình: "Anh buông tôi ra, đáng chết, khốn kiếp!"
Cố Mộ Nghiêm bị Tần Tích đẩy ra, vẻ mặt cô đầy tức giận: "Ai đồng ý cho anh ôm tôi đấy!"
"Anh là người đàn ông của em, anh muốn ôm em thì ôm, không cần ai đồng ý cả." Cố Mộ Nghiêm nhìn người phụ nữ đầy quyến rũ trước mắt, trong mắt có kích động cùng tức giận: "Em đã không có việc gì, tại sao không trở lại tìm anh? Em có biết anh vượt qua ba năm qua không, đáng chết, em biết anh nhớ em đến mức nào không?"
Vẻ mặt Tần Tích nghi ngờ: "Tôi... Biết anh sao?"
"Anh là người đàn ông của em, em nói anh có biết em hay không đây?" Cố Mộ Nghiêm vừa nghe người phụ nữ này trở mặt, giận đến thiếu chút nữa hộc máu: "Nếu không phải là Lí Mặc nhìn thấy em … em có phải tính toán cả đời đều không trở về gặp anh phải không, sao trái tim của em nhẫn tâm như vậy!"
Tần Mộ Tây ở bên cạnh nói thầm: "Cậu Lạc Thiên không phải nói cha tôi đã chết rồi sao? Thế nào đột nhiên lại toát ra một người cha, hơn nữa lại là chú Cố, đây là đang diễn phim Hàn sao?"
Cố Mộ Nghiêm nghe được lời nói của Tần Mộ Tây, có chút kích động hỏi Tần Tích: "Bé là con trai của em."
Tần Tích tức giận trả lời: "Không phải con trai của tôi, chẳng lẽ là con trai của anh à."
"Cái người phụ nữ nhẫn tâm này, không trở lại còn chưa tính, lại vẫn sau lưng anh sinh đứa bé cho người đàn ông khác, em thật sự coi anh chết rồi có phải hay không, khoản này anh không thể không tính từng cái với em."
Cố Mộ Nghiêm tức giận đến qua lại đi lại, sau đó quả quyết đi tới, muốn vác Tần Tích lên vai, nhưng Tần Tích sớm có phòng bị, nhấc chân đá mạnh về phía Cố Mộ Nghiêm, Cố Mộ Nghiêm không có phòng bị cô, cho nên không tránh thoát, chỉ là trong mắt có chút kinh ngạc, thầm giật mình, từ lúc nào thì cô trở nên lợi hại như vậy, ba năm nay cô rốt cuộc đã làm gì?
Vạn Kiệt thấy một màn như vậy, cằm cũng mau rớt xuống, đây thật là thiếu phu nhân sao?