Một đêm này, dưới ánh sáng đỏ nhấp nháy, thân thể Mạc Cổn Cổn biến hóa nhiều lần.
Trăng trên bầu trời sáng vằng vặc, trong tiểu thụ động có một bé con trần trùi trụi đang co ro mút đầu ngón tay, ngủ rất ngon lành.
Cơn gió mát thổi qua, một bé con có mái tóc đen hít hít mũi, hắt hơi một cái mềm nộn nộn.
Bé con bị lạnh xoay người một cái, cố sức vùi mình vào đống cỏ khô, ôm lấy cái chân béo ú ngủ khò khò.
Quả cầu đỏ bị ném ở một bên chớp chớp, cuối cùng lại trở về trạng thái yên tĩnh.
Bụp.
Bong bóng sữa trong miệng vỡ nát, bé con mơ mơ màng màng ngồi dậy, khẽ “Hmm” một tiếng, cúi đầu thấy mình không quá đúng, hình như trên cánh tay thịt phúng phính thiếu thiếu cái gì thì phải. Trong lúc hoảng hốt, nhóc nhìn lại lần nữa, liền bình thường rồi.
Không có ánh sáng đỏ, Mạc Cổn Cổn lại biến trở về Gấu Trúc Đoàn Nhi, nhóc vỗ vỗ tiểu móng vuốt của mình.
Hoang mang trừng mắt nhìn, xoay mình ôm lấy ly nước chuẩn bị ngủ tiếp.
Trong lúc buồn ngủ nhóc thầm nghĩ, nhất định là mình gặp ác mộng rồi, ban nãy nhóc mơ thấy mình biến thành giống như Đại Quái Vật, lông rụng hết trụi.
Thật là đáng sợ.
Rùng mình một cái, Mạc Cổn Cổn chẹp chẹp miệng ba múi, dùng sức lăn vào trong cỏ khô.
Hoàn toàn không quá rõ mình đã xảy ra biến hóa kinh thiên thế nào, Mạc Cổn Cổn chìm vào mộng đẹp, thoải thoải mái mái ngủ tới hừng sáng.
Ngủ được rất thoải mái, mới sáng sớm Mạc Cổn Cổn đã có nước ngọt tác tác và măng nhỏ tươi ngon được cất kỹ, Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi hạnh phúc hận không thể ngước lên trời thét to, biểu thị cảm giác mừng rỡ và vui sướng của mình.
Ăn lửng dạ, vươn tiểu móng vuốt sờ sờ quả cầu.
Không biết có phải là ảo giác hay không, hình như quả cầu không còn sáng rực như hôm qua nữa, đồng thời cũng nhỏ hơn một chút rồi.
Mạc Cổn Cổn vòng quanh quả cầu đỏ một vòng, không hiểu nghiêng đầu trầm tư hồi lâu, nghĩ không ra thế là nhóc đành buông tha. Nhóc cẩn thận giấu quả cầu đi, kiểm kê lại toàn bộ bảo bối của mình, liền vác cái ly thứ hai hướng về phía thiên đường măng xuất phát.
Hôm nay nhóc không chuẩn bị đào măng, nhóc muốn kiếm mật thơm ngọt ngon miệng. Tuy rằng gấu trúc ăn trúc là chính, nhưng về tập tính chúng nó cũng rất thích đồ ngọt, tuy rằng chưa ăn bao nhiêu mật, nhưng mà Mạc Cổn Cổn cật hóa cũng rất chờ mong.
Vô cùng muốn được thưởng thức hương vị tuyệt vời và nhận được càng nhiều nước, đúng là Mạc Cổn Cổn đã nghĩ hết biện pháp.
Đại Quái Vật có quá nhiều trân phẩm, nhóc sợ mỗi ngày mình đều tặng măng sẽ làm ông ta chán ghét.
Có thể nghĩ đến như vậy, Mạc Cổn Cổn cảm thấy mình là con gấu trúc cơ trí nhất, nhất định mấy con gấu trúc khác không có thông minh bằng nhóc đâu.
Vây quanh tổ ong chuyển vài vòng, Mạc Cổn Cổn leo lên.
Nhóc thực sự có hơi nhỏ, vác cái ly lớn xa xa nhìn qua cực kỳ buồn cười, ít nhất Lục Kiêu Kỳ làm người xem cảm thấy rất buồn cười.
Nhóc con chu cái mông nhỏ tròn vo, cái dúm đuôi nhỏ cứ lắc trái lắc phải cọ cảm giác tồn tại.
Nhìn béo đô đô như vậy, nhưng leo cây lại vô cùng linh hoạt, Lục Kiêu Kỳ tức cười.
Chỉ là nhóc con đang vác cái ly lớn, chắc là mệt chết đi.
Hì hà hì hục leo lên cây, Mạc Cổn Cổn nhìn chằm chằm vào tổ ong đầy mặt thèm nhỏ dãi, nhóc liếm liếm cái mũi nhỏ ướt nhẹp.
Thực sự dễ ngửi.
Tiểu móng vuốt non nớt nóng lòng muốn thử, Gấu Trúc Đoàn Nhi đã chuẩn bị tốt sẽ phấn đấu một trận vì đồ ăn và nguồn nước vĩnh cửu.
Tỉ mỉ quan sát ong, con ngươi Lục Kiêu Kỳ dần chìm xuống.
Là ong độc.
Mạc Cổn Cổn đã vươn tiểu móng vuốt tội ác ra.
Ong phát hiện có kẻ xâm lược, thoáng cái liền tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, cái kim ngay đuôi lộ ra ánh sáng lạnh âm u. Bay vo ve về phía Mạc Cổn Cổn.
Mạc Cổn Cổn nhớ rõ ma ma có nói phải bảo hộ tốt lỗ mũi và miệng, gấu trúc có bộ lông đã đủ dày rồi. Nhưng mà, nhóc chưa kịp thi triển kỹ năng ma ma truyền cho mình, đã có con ong bay vo ~ ve ~ hình chữ S đầy tiêu sái, rơi lộp bộp xuống đất.
Mạc Cổn Cổn: “Σ( ° △°|||)︴”
Xảy, xảy ra chuyện gì?!
Vội vàng thu hồi tiểu móng vuốt, dùng bốn cái chân ngắn củn ôm chặt lấy nhánh cây khô, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Nhóc con kinh nghi bất định lạnh run, nhưng lúc nhóc thấy Đại Quái Vật giơ một cây đuốc đang bốc khói, nhóc liền sửng sốt.
Mạc Cổn Cổn: “Ư!”
Lục Kiêu Kỳ cầm cây đuốc đi vòng quanh tổ ong, sau khi xác nhận ong đã choáng hết cả rồi, lúc này mới vươn tay đỡ nhóc con từ trên cây xuống.
Ngoài ý muốn hái được một Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi hoang dã, Lục Kiêu Kỳ đặt nhóc lên đầu vai.
Lục Kiêu Kỳ chọt vào cái miệng tham ăn của nhóc con: “Không muốn sống nữa sao.”
Mạc Cổn Cổn cực kỳ ủy khuất.
Mạc Cổn Cổn: “Ư! Ư ư!”
Lục Kiêu Kỳ: “… …” Còn dám cãi lại.
Lục Kiêu Kỳ: “Không đúng?”
Mạc Cổn Cổn đứng thẳng tiểu thân thể lên: “Ư, ư ư ư.”
Ngọn lửa nhỏ kiêu ngạo rất vượng, Lục Kiêu Kỳ có chút bất đắc dĩ, trực tiếp bỏ Cục Bông Nhỏ vào túi, vươn tay hái tổ ong xuống.
Mạc Cổn Cổn lo lắng nhô đầu nhỏ ra, thấy Đại Quái Vật cướp đi tổ ong, rũ tai xuống.
Uể oải chịu không nổi.
Ước mơ đổi nước tan biến, Mạc Cổn Cổn muốn cắn măng: QAQ, làm sao bây giờ.
Nhóc muốn tặng quà cho Đại Quái Vật, nhưng đã bị Đại Quái Vật lấy đi mất rồi.
Mạc Cổn Cổn càng nghĩ càng thương tâm.
Hai tiểu móng vuốt đang vịn túi quần chậm rãi rụt trở về, toàn bộ tiểu thân thể ở trong cái túi không lớn co lại thành Cục Bông Nhỏ béo ú.
Lục Kiêu Kỳ rót đầy mật, sau đó treo tổ ong đã bị tổn hại đôi chút lên cây lại.
Cái ly thứ hai Mạc Cổn Cổn được tặng là kiểu trong suốt, có thể nhìn thấy chất lỏng sềnh sệch màu vàng nhạt ở bên trong một cách rõ ràng.
Cái ly đặt trên mặt đất, Lục Kiêu Kỳ móc Cục Bông Nhỏ đang giả bộ làm quả cầu lông ra đặt ở trên ly.
Bị vận chuyển lên châu báu, Mạc Cổn Cổn ngửi được mùi thơm ngọt ngọt, thoáng cái Cục Bông Nhỏ đang mất mát ngồi thẳng dậy.
Mạc Cổn Cổn ngây ngốc chớp mắt.
Đuôi Lục Kiêu Kỳ quét nhẹ qua, cọ cọ vài cái, hơn một trăm năm mươi mụt măng bằng bằng phẳng phẳng xuất hiện ở trước mặt Cục Bông Nhỏ.
Mạc Cổn Cổn: “… …”
Mạc Cổn Cổn: “! ! ! !”
Đại Quái Vật chỉ dùng hai giây, làm được chuyện nhóc phải tốn một lúc lâu hoặc vài ngày mới có thể hoàn thành. Mà lại mau chuẩn ngoan, triệt để làm cho Cục Bông Nhỏ kinh sợ. Thậm chí Mạc Cổn Cổn còn quên cả cảm giác mất mát, nhìn chằm chằm vào đuôi của Đại Quái Vật đầy mơ ước, nhóc phát hiện còn hơn một đầu lông không có màu xanh biếc, nhóc càng khát vọng cái đuôi màu đen của Đại Quái Vật hơn.
Lục Kiêu Kỳ rũ mắt, đối diện với nhóc con.
Tròng mắt Mạc Cổn Cổn sáng lấp lánh, cứ như đã ngốc mất rồi.
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Anh bất đắc dĩ nâng nhóc con lên, đóng gói ly mật và chồng măng mang đi.
Thân là cật hóa, Mạc Cổn Cổn rất là quấn quýt, vừa muốn nhìn chằm chằm vào ly nước bảo bối của nhóc, lại muốn vây xem cái đuôi cường đại.
Lục Kiêu Kỳ thấy nhóc con nhìn trái nhìn phải, bận đến quên cả trời đất cũng không quấy rầy nhóc.
Bầu không khí vô cùng hài hòa đến khi cả hai về tới tiểu thụ động của Mạc Cổn Cổn.
Lục Kiêu Kỳ trực tiếp đặt hơn mụt măng cùng với ly mật trước cửa động. Sau đó thả nhóc con xuống ổ.
Lục Kiêu Kỳ ngồi chồm hổm xuống, khẽ vuốt Gấu Trúc Đoàn Nhi đầy mặt mộng bức: “Hôm nay ở trong này ăn đi.”
Anh muốn đi vào rừng sâu, không quá yên tâm về nhóc con này. Chung quanh có đường biên giới của anh, ngược lại là an toàn. Nhóc con cần có đồ ăn đầy đủ để duy trì, Lục Kiêu Kỳ không chuẩn bị dẫn nhóc vào rừng rậm, cũng không biết trong đó có thứ gì gây nguy hiểm cho Gấu Trúc Đoàn Nhi hay không.
Lục Kiêu Kỳ dặn dò vài câu.
Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu, nhìn nhìn măng tím, lại liếc liếc ly mật, toàn bộ gấu trúc đều há hốc mồm.
Ngao ngao ngao!
Đại Quái Vật, Đại Quái Vật cho nhóc mấy thứ này sao?
Mạc Cổn Cổn cẩn thận thăm dò Đại Quái Vật, mềm mềm kêu to: “Ư?”
Lục Kiêu Kỳ: “Đều là của nhóc.”
Anh tùy ý lấy ra một mụt măng nhét vào lòng Mạc Cổn Cổn, cũng chỉ chỉ ly mật.
Chủng tộc bất đồng, ngôn ngữ không thông. Nhưng Mạc Cổn Cổn lại hiểu.
Mạc Cổn Cổn kinh ngạc đến ngây người, quả thực có thể nói là được cưng mà sợ: “Ư, ư ư ư?”
Lục Kiêu Kỳ: “Ăn đi.”
Trước mặt của Đại Quái Vật, Mạc Cổn Cổn cẩn thận lột vỏ măng, cắn một cái.
Lục Kiêu Kỳ gật đầu.
Được cổ vũ, Mạc Cổn Cổn dùng sức cắn một cái rồi nhai nuốt, cái miệng nhỏ nhắn chẹp chẹp.
Gấu Trúc Đoàn Nhi cầm măng ăn thoải mái, tâm tình cực kỳ kích động, cảm động đến mức suýt nữa rơi đậu vàng. Nhóc cầm măng, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm một con gấu trúc tốt, báo đáp Đại Quái Vật.
Lục Kiêu Kỳ thấy nhóc hiểu được, liền đứng dậy chuẩn bị tiến vào rừng sâu.
“Ưm ngao!” Mạc Cổn Cổn hết hồn.
Đứng phắt dậy, đuổi theo Đại Quái Vật, chạy hai bước trực tiếp cuộn thành một quả cầu lăn xuống sườn núi, lăn về phía Lục Kiêu Kỳ.
Trên thực tế, Mạc Cổn Cổn chạy bộ không mau, nhưng ngược lại lăn lại không chậm.
Tiếng kêu của nhóc con có hơi hoảng loạn, Lục Kiêu Kỳ nghi hoặc quay đầu lại, chân liền bị một con gấu trúc đâm vào cái binh.
Lục Kiêu Kỳ sang trái một bước, Cục Bông trắng đen lăn qua, nằm úp sấp trên chân anh.
Bước sang phải một bước, Cục Bông trắng đen cũng lăn theo cùng. Bốn cái chân ngắn củn của Mạc Cổn Cổn ôm lấy giày của anh, bò lên trên, sau đó hình như là cảm thấy vị trí ngay mắt cá chân không tồi, liền ôm lấy rồi ngồi xuống.
Lục Kiêu Kỳ: “… …” Mang theo khóe mắt giật giật cúi đầu, đối diện với nhóc con đang ăn vạ.
Mạc Cổn Cổn kêu một tiếng non nớt đầy vô tội lại ủy khuất.
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Hôm nay ở trong lòng Mạc Cổn Cổn, Đại Quái Vật là một tồn tại siêu cấp tốt. Mạc Cổn Cổn đã quẳng một chút sợ hãi cuối cùng đi mất, dính chặt lấy anh.
Chưa bao giờ gặp qua nhóc nhỏ nào dính người như thế, trong lòng Lục Kiêu Kỳ cũng hơi vui vẻ.
Nhưng rốt cuộc là tiến vào rừng rậm quá nguy hiểm.
Lục Kiêu Kỳ vươn tay, nâng nhóc con lên đặt xuống đất: “Ta phải đi vài ngày, nhóc cứ yên tâm ăn.”
Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu, con ngươi đen như mực: “Ư.”
Chờ Lục Kiêu Kỳ xoay người, Cục Bông Nhỏ dính người lại bước vội chân nhỏ đi theo ở đằng sau, tiểu biểu tình tràn ngập nghi hoặc.
Hình như nhóc con đang hỏi anh ‘Sao lại không đi’.
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Anh trầm mặc hồi lâu, rốt cục cũng thỏa hiệp sau khi nhóc con lộ ra vẻ mặt thấp thỏm.
Được rồi, vết thương của anh đã đỡ – phần, che chở một nhóc nhỏ là không thành vấn đề, ôm lấy nhóc kia đặt ở trên vai, Lục Kiêu Kỳ đi ngược trở về, đuôi quấn lấy chồng măng và ly nước…