Đây là một quái vật bốn chân có da lông thô ráp, chân trước còn lớn hơn cả thân thể của nhóc, mở miệng đầy là dịch dính tanh hôi, con ngươi lạnh lùng xanh biếc nhìn chằm chằm vào nhóc, không hiểu sao trong đầu Mạc Cổn Cổn xuất hiện bốn chữ: Tiêu đời tôi rồi. Đây là lần duy nhất nhóc cảm thấy mình có văn hóa, nhưng chắc cũng là lần cuối cùng.
Nếu như cho nhóc thêm một cơ hội, nhất định nhóc sẽ trốn trong tiểu thụ động, dù có đói chết cũng đỡ hơn là bị xé thành mảnh nhỏ.
Nhớ tới ổ nhỏ có măng chất thành núi, Mạc Cổn Cổn càng hối hận hơn.
Sớm biết như vậy, nhóc thà làm quỷ chết no!
Hơi thở đan xen mùi thối rữa đập vào mặt, Cổn Cổn mềm đát đát không thể trở thành Kungfu Panda hành tẩu giang hồ, mà đã bị dọa ngốc một cách triệt để rồi.
Răng rắc.
Âm thanh vỡ vụn, trước mắt xuất hiện đầy máu, đột nhiên con ngươi của Mạc Cổn Cổn rụt lại, nhóc đã sợ cứng người rồi.
Một giọt máu đỏ tươi rơi xuống đầu của cục bông gấu trúc rồi chảy dọc xuống, để lại một vệt máu trên bộ lông màu trắng.
Tiếp sau đó, là một tiếng nát vụn.
Cự thú mới vừa rồi còn uy hiếp tính mạng của nhóc bị quẳng một cách hung tàn, bụng lòi ruột gan và máu chảy ra ào ào, thoáng cái đã nhuộm đỏ một mảnh.
Là quái vật đã cướp đi nguồn nước của nhóc! Mạc Cổn Cổn đứng chết trân tại chỗ.
Dù đã đưa lưng về phía nhóc nhưng Mạc Cổn Cổn vẫn có thể cảm nhận được sát ý và lệ khí đang bùng nổ, nhưng có thân thể to lớn che ở trước mặt, ngăn trở một chiêu tất chết, trong chớp mắt, Cục Bông cảm thấy quái vật đột nhiên xuất hiện này cũng không đáng sợ như vậy.
Lần đầu nam nhân phô bày sức mạnh dũng mãnh sắc bén của anh.
Chỉ trong chớp mắt.
Một cú liền chết.
Thu hồi cái đuôi dính máu, tùy ý quét qua, một vệt máu rơi xuống đất, phát ra tiếng nặng trịch không khác gì kim loại cả.
Run rẩy kịch liệt, Mạc Cổn Cổn kinh ngạc đến ngây người.
Quá, quá đáng sợ.
Lục Kiêu Kỳ đảo mắt nhìn sang, con ngươi sâu không thấy đáy nhìn thấy nhóc con cương cứng như tượng gỗ cùng với tạo hình x kỳ lạ của nhóc.
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Lục Kiêu Kỳ vươn tay, nâng Gấu Trúc Đoàn Nhi đã nhũn như bột, hai cái chân ngắn củn màu đen đạp đạp, đuôi nhỏ bông xù xù hơi vểnh lên, nhìn qua vẫn còn có chút sinh khí.
Đuôi đảo qua, dễ dàng quấn lấy con mồi cỡ chừng m, Lục Kiêu Kỳ mang theo Cục Bột Nhỏ mềm èo đi về phía bờ hồ.
Sống chết có số… Mạc Cổn Cổn lại rơi vào thuyền giặc, đã sống không thể yêu nữa, lần thứ hai được đặt lên ổ vàng, rốt cuộc nhóc cũng hiểu ra mình không trốn thoát được, nên không dám hi vọng xa vời đến chuyện bỏ chạy, vậy nên Mạc Cổn Cổn liền ôm lấy một cục măng vàng gặm rột roạt. Lúc nãy nhóc đã nghĩ kỹ rồi, nếu có chết cũng phải ăn no đến chết.
Nhóc con ăn rất dùng sức, miệng ba múi nhai nuốt rất nhanh, không hề có bộ dáng thong thả nhàn nhã như thường ngày, ngược lại lại hung ác giống như đang đả đảo giai cấp địch nhân, y như đang muốn ăn tươi nuốt sống ai vậy.
Lục Kiêu Kỳ thấy thú vị, cũng không ngăn cản Cục Bông Nhỏ ăn ngấu nghiến, dễ dàng xử lý con dúi dài đến cả mét kia.
Mạc Cổn Cổn vốn đã nhát gan, tuy rằng dựa vào cảm giác sợ hãi làm động lực ăn không ít măng vàng, vừa nhìn đến con dúi bị mổ banh bụng, lột da nhóm lửa, thoáng cái liền sợ đến thất sắc, giữa lúc vội vàng đã lăn từ trên núi đồ ăn vàng xuống. Té đau cũng không dám hừ hừ, hai cái chân trước vội đào đào ổ vàng, ý đồ chôn mình vào trong.
Lục Kiêu Kỳ vẫn lưu ý đến thú con có ơn cứu mạng mình này.
Thấy nhóc chơi đến vui vẻ, chẳng biết tại sao, tâm tình nôn nóng đầy thù hận cũng bình tĩnh lại vài phần.
Lục Kiêu Kỳ dùng khóe mắt nhìn sang, thầm thấy buồn cười, anh không ngờ rằng gấu trúc trong truyền thuyết lại có tập tính đào động. Cục Bông Nhỏ vểnh cái mông béo đô đô lên, chân sau dùng sức chui vào trong núi đồ ăn, chân ngắn đạp đến đạp đi, lúc không lúc lộ đệm thịt mềm mềm màu hồng nhạt. Móng vuốt nhỏ nhỏ mảnh mảnh cào ra vài đường khó có thể nhìn thấy được.
Mạc gấu trúc thật sự đã dùng rất nhiều sức, nhóc đào ra một cái động nhỏ trong núi đồ ăn, núi đồ ăn lung lay rồi có không ít măng rơi từ trên xuống, nện vào tiểu thân thể béo đô đô bộp bộp, Cục Bông Nhỏ vốn đang còn dư nửa người ở bên ngoài, lúc này bị đè xuống chỉ còn hai móng sau nhúc nhích được thôi.
Lục Kiêu Kỳ trầm mặc trong chốc lát, rũ mí mắt xuống che lại vẻ mặt chợt lóe rồi biến mất.
Núi đồ ăn đổ đè lên một con gấu trúc tinh trong truyền thuyết, hai móng vuốt nhỏ màu đen buông lỏng, hình như là đã mệt đến hư thoát rồi.
Đuôi đảo qua, Lục Kiêu Kỳ di chuyển núi đồ ăn, lộ ra Gấu Trúc Đoàn Nhi nằm dài ở bên dưới đã bị nện đến mơ hồ. Gấu trúc vẫn bông xù xinh xắn như trước, nhưng con ngươi đen lúng liếng đã ướt sũng, có thể rơi đậu vàng (nước mắt) bất cứ lúc nào.
Mạc Cổn Cổn ngọ nguậy vài cái, cẩn thận cuộn lại thành một cục. Thấy đại quái vật không muốn ăn nhóc, lúc này mới mềm bát bát, mở rộng bốn cái chân ngắn củn ra, móng sau nộn nộn cùng với đuôi nhỏ hướng lên trời.
Đầu mũi ngửi được mùi hương hấp dẫn, Mạc Cổn Cổn nhìn chằm chằm vào đồ ăn đang bay lượn trên ngọn lửa yên lặng thèm nhỏ dãi, đồng dạng cũng âm thầm kinh hãi, sợ mình cũng rơi vào loại thủ đoạn thâm độc này. Lục Kiêu Kỳ nướng con dúi rất thơm, cho dù có là Gấu Trúc Đoàn Nhi lấy cây trúc làm món chính cũng không kiềm được nước miếng của mình.
Gấu trúc cũng không phải là động vật ăn cỏ, chúng nó cũng sẽ ăn một ít con dúi để bổ sung năng lượng.
Cho nên, ở trong mắt Gấu Trúc Đoàn Nhi con dúi biến dị tự đưa tới cửa này rất đáng sợ, đồng dạng cũng rất mê người. Chỉ là có cho Mạc Cổn Cổn một trăm lá gan, nhóc cũng không dám mơ ước đồ ăn của đại quái vật. Cái đuôi có thể quất chết con dúi đáng sợ như vậy, muốn quất chết nhóc cũng dễ như trở bàn tay thôi.
Mạc Cổn Cổn không dám chạy trốn, Trải qua bỏ trốn suýt nữa đã đưa mình vào trong miệng quái vật chết không có chỗ chôn, lúc này nhóc yên lặng chịu không nổi luôn.
Yên lặng cắn một mụt măng nhỏ, Mạc Cổn Cổn nghĩ thầm: Nếu như ngoan một chút, có thể sẽ sống sót ha.
Chuyển hướng chân, gấu trúc béo ú lấy hai mụt măng trân quý ra, hít hít ngửi ngửi, ôm lấy cọ cọ đầy lưu luyến.
Chân mày Lục Kiêu Kỳ khẽ cau lại.
Chưa từng có kinh nghiệm nuôi động vật nhỏ mềm mềm, Lục Thượng tướng cũng không quá rõ ý nghĩa hành động này của nhóc con, nhưng lại hơi có hứng thú.
Mạc Cổn Cổn tạm biệt hai tiểu bảo bối mình cất giấu một cách vô cùng thân thiết, xong rồi nhóc ngẩng đầu lên nhìn quái vật tràn đầy khí thế, ôm măng nhỏ chậm rãi đi về phía Lục Kiêu Kỳ. Cổn Cổn không chỉ sợ quái vật, nhóc còn sợ cả lửa nữa. Từ trước tới nay, nhóc chưa bao giờ nhìn thấy thứ có khả năng phát sáng và tỏa ra hơi nóng này, nên theo bản năng liền sợ nó.
Cẩn thận nhích lại gần một chút, Mạc Cổn Cổn liền không tiến về phía trước nữa.
Mạc Cổn Cổn ôm măng: “Ngao.”
Thanh âm non nớt có hơi cấp bách, cặp mắt đen sáng long lanh, hình như đang có nhu cầu gì đó.
Lục Kiêu Kỳ không hiểu rũ mắt.
Mạc Cổn Cổn lấy thêm dũng khí: “Ngao, ngao.”
Gấu trúc cũng không có thói quen nhiều lời, Cục Bông kêu hai tiếng đã là cực hạn rồi.
Đối diện với cặp mắt đen ướt sũng, Lục Kiêu Kỳ suy nghĩ một lát, sau đó anh xé một miếng thịt nướng đã chín để ở trước mặt Gấu Trúc Đoàn Nhi.
Còn chưa kịp mở miệng kêu tiếng thứ , Mạc Cổn Cổn hoang mang.
Đang, đang làm gì vậy?
Con ngươi sâu thẳm của quái vật rất dọa người, Cổn Cổn ôm chặt măng không dám nhúc nhích, giằng co vài phút, nhóc buông hai cục măng đỏ vàng xuống.
Lục Kiêu Kỳ híp mắt lại.
Mạc Cổn Cổn cầu xin: “Ngao.”
Cho ông, cho ông bảo bối của tôi, xin ông đừng ăn tôi.
Lục Kiêu Kỳ bất động, nhìn từ trên cao xuống.
Mạc Cổn Cổn không nỡ, lại càng sợ ném mạng nhỏ, cúi đầu dùng mũi đẩy măng lên trước, hướng về phía quái vật.
Mạc Cổn Cổn, “Ngao.”
Lục Kiêu Kỳ chợt hiểu, con ngươi sâu thẳm có thêm vài tia sáng kỳ lạ.
Nhịn không được thấy thú vị, Lục Kiêu Kỳ thử đưa tay ra.
Mạc Cổn Cổn đang run cầm cập bị dọa ngốc.
Ngao ngao ngao! Biến khéo thành vụng, sắp chết rồi ngao ngao ngao!
Hít hít mũi, thoáng cái Mạc Cổn Cổn liền ngân ngấn nước mắt, chân trước siết chặt lấy phần đất bên dưới chân.
Lục Kiêu Kỳ nhấc Cục Bông Nhỏ lên đặt vào lòng bàn tay, thấy nhóc con lạnh run không dám nhúc nhích, đầu ngón tay tận lực trấn an đầy ôn nhu.
Lục Kiêu Kỳ: “Đừng sợ.”
Nghe không quá hiểu, tầm mắt Mạc Cổn Cổn nhìn chằm chằm vào cái miệng đang khép mở, cùng với hàm răng trắng đều kia. Lần thứ hai co lại thành một cục bông xù lông.
Lục Kiêu Kỳ trầm mặc hai giây: “Không ăn nhóc.”
Đầu ngón tay chạm vào bộ lông bông xù mềm mại, dường như Lục Kiêu Kỳ đã dùng ôn nhu của cả cuộc đời mình cho Gấu Trúc Đoàn Nhi nhát gan yếu ớt này rồi.
Lưng được vuốt rất thoải mái, Mạc Cổn Cổn không giãy dụa nữa, nhưng cả người vẫn cứng ngắc.
Chỉ là nhóc cứng đờ, thân thể lại mềm nhũn, nếu không phải Lục Kiêu Kỳ nhìn ra vẻ mặt của nhóc con đang sợ hãi bất an, thật đúng là không thể nào phát hiện được. Đuôi quấn lấy hai cục măng đặt trước mũi nhóc con. Lục Kiêu Kỳ thấy nhóc vô thức ôm lấy, liền đặt Cục Bông Nhỏ trước thịt nướng, anh nhớ gấu trúc là động vật ăn thịt, hơn nữa còn ăn thịt là chính.
Móng vuốt của Mạc Cổn Cổn giẫm trên mặt đất, tâm cũng kiên định hơn.
Cuối cùng cũng sống sót rồi.
Cho dù gan nhỏ, rốt cục Mạc Cổn Cổn cũng ngầm hiểu, quái vật là đang đút nhóc ăn nha. Kết hợp trước sau, cuối cùng nhóc cũng không còn cảm thấy sợ như ban nãy nữa.
Chậm rãi ăn từng ngụm nhỏ, Mạc Cổn Cổn nhịn không được dùng ánh mắt đặc biệt ngưỡng mộ nhìn đại quái vật. Trừ đời trước trước khi bị ma ma đuổi ra ngoài được đút cho ăn ra, đều là nhóc sống cô đơn một mình, đói hay no cũng không có ai để ý. Để có thể duy trì năng lượng sinh tồn, phần lớn thời gian trong ngày nhóc đều dùng để ăn cơm. Ít có cơ hội có thể ăn được chất thịt tươi ngon có dinh dưỡng phong phú như này.
Hình như, đại quái vật cũng không có đáng sợ như vậy.
Hai móng vuốt nhỏ cầm thức ăn, ngửi ngửi một cách trân trọng, nhóc mở miệng ba múi ra.
Thịt nướng mỡ nạc vừa phải, kết hợp vừa đúng. Mạc Cổn Cổn chỉ mới cắn một cái thiệt thiệt nhỏ, liền bị mùi vị này chinh phục rồi.
Tại sao trên thế giới lại có thể có đồ ăn ngon còn hơn cả măng ngọt tư tư vậy kìa!
Đại quái vật đáng sợ, rất là lợi hại á!
Mạc Cổn Cổn chỉ ăn hai miếng, liền trân trọng dùng dây mây cột lấy miếng thịt đã thiếu mất một góc nhỏ.
Bảo bối ăn ngon như vậy, nhóc phải giấu đi, để sau này có thèm thì lấy ra liếm liếm, chỉ cần ngửi mùi thôi đã là một chuyện rất hạnh phúc rồi.
Cục Bông Trắng có cặp tai đen đen vụng về mà lại nghiêm túc, gắng gượng hiện ra vài phần manh sắc ngây thơ đáng yêu, Lục Kiêu Kỳ bình tĩnh nhìn, trong con ngươi hiện ra vài phần khó lường. Chỉ đến khi thấy Gấu Trúc Đoàn Nhi đeo thịt ở sau lưng, khóe mắt mới hơi giật giật.
Buông máy truyền tin trong tay xuống, Lục Kiêu Kỳ xoa xoa thái dương, vươn hai ngón tay kéo dây mây xuống.
Vừa nhìn lại, lưng nhỏ của Cục Bông Trắng đã dính một đốm mỡ rồi.
Mạc Cổn Cổn đờ ra, hai móng vuốt nhỏ vô ý thức vươn ra, nhưng lúc nhìn thấy người khởi xướng là ai liền lui về ngay lập tức, sau đó nhóc giật mình một cái rồi co lại thành một quả cầu. Đồ ngon bị lấy đi, Mạc Cổn Cổn cúi đầu, uể oải liếm liếm đệm thịt vẫn còn dính chút mùi.
Sớm biết như vậy, sớm biết như vậy ban nãy nhóc đã ăn nhiều hơn chút nữa rồi.
Hai mắt Mạc Cổn Cổn ngân ngấn nước.
Thịt bị đặt ở một bên, tay Lục Kiêu Kỳ khựng lại, anh phát hiện Cục Bông Nhỏ đang dùng cặp mắt đen láy nhìn chằm chằm vào mình. Đôi mắt nhỏ bé vừa lên án lại mang theo ủy khuất, cứ như anh tội ác tày trời vậy.
Dù có là một người cứng rắn như Lục Thượng tướng, khi nhìn thấy một nhóc con lông xù ngân ngấn nước mắt, cũng không nhịn được cảm thấy căng thẳng.
Bất đắc dĩ, lần thứ hai đưa thịt trở lại trước mặt Gấu Trúc Đoàn Nhi.
Là đang trả lại cho nhóc sao? Hai mắt Mạc Cổn Cổn sáng ngời, vươn móng vuốt nhỏ chọt nhẹ một cái.