May mà tinh thần của nhóc con có hạn, chỉ lăn qua lăn lại một phút liền duy trì tư thế nhô nửa cái đầu ra, rồi nằm ườn ở trên đất ngủ mất.
Dựng lều lại, đặt nhóc con đang phóng túng bản thân lên cái đệm nhỏ, Lục Kiêu Kỳ nhìn chằm chằm lỗ thủng nhỏ vừa mới ra lò, nhớ tới bộ dáng nhóc con say rượu rồi đùa nghịch điên cuồng biến mình thành mặt hát tuồng, anh liền cảm thấy buồn cười.
Lần thứ hai tỉ mỉ quan sát bộ lông trắng đen, Lục Kiêu Kỳ đăm chiêu, ánh mắt trở nên thâm trầm, con ngươi đen như mực đầy khó hiểu.
Sau khi Mạc Cổn Cổn ngủ một giấc tròn tiếng, đến hôm sau tỉnh lại, mặt trăng cũng đã nhô lên rồi. Nhóc ngốc lăng lăng ngồi dậy, trừng mắt nhìn, chui tọt xuống cái đệm nhỏ, cắn tiểu móng vuốt có hơi run rẩy.
Đây là đâu?
Cố gắng nhớ lại, Mạc Cổn Cổn chỉ cảm thấy đầu đau quá, cứ như bị đá đập vào đầu vậy.
Ưm ô.
Nhóc bị làm sao thế này?
Đầu hoảng hoảng hốt hốt, cố gắng nhớ lại ký ức trước khi ngủ, sau đó cái tay đang túm lấy đệm của nhóc cứng ngắc.
Hình như là nhóc đã ăn cái gì, sau đó liền nhẹ bỗng, tiếp sau đó…
Nhóc làm hỏng bảo bối của Đại Quái Vật.
Mạc Cổn Cổn cẩn cẩn thận thận ló đầu ra, vừa đưa mắt liền nhìn thấy lỗ thủng nhỏ trên lều.
Mạc Cổn Cổn cứng đờ như băng, tứ chi có hơi lạnh run.
Nhóc, nhóc…
Ngốc lăng lăng nhìn nửa ngày, Mạc Cổn Cổn yên lặng rụt đầu về, chui xuống đệm y như một con rùa rụt đầu.
Hai tiểu móng vuốt bông xù xù che mắt lại, không còn mặt mũi gặp người nữa rồi.
Trái tim đập thình thịch thình thịch, nhóc cũng không biết mình nên làm gì bây giờ. Quả thực, quá gay go rồi.
Thấp thỏm trong chốc lát, cuối cùng Mạc Cổn Cổn nhịn đau quyết định, cắn cái đuôi nhỏ của mình, dùng sức cắn ra một dúm lông.
Đại Quái Vật không có lông, nhóc, nhóc trả cho anh ta một chút xíu vậy.
Bất quá lông đuôi quá ít, tầm mắt của Mạc Cổn Cổn dời đến cái bụng của mình.
Lông chỗ này cực mềm mại, nhìn chằm chằm cái bụng nhỏ xinh đẹp của mình, Mạc Cổn Cổn rưng rưng nước mắt vươn tiểu móng vuốt ra.
Sau này, sau này nhóc liền trở thành con gấu trúc xấu xí nhất rồi.
Hít hít mũi, Mạc Cổn Cổn ủy ủy khuất khuất lại an an phận phận, tiểu móng vuốt dùng sức cào một cái.
“Ư! ! !”
Thanh âm non nớt, lại đặc biệt thống khổ.
Ngón tay đang hâm sữa của Lục Kiêu Kỳ run lên, con ngươi hơi co lại. Anh đứng bật dậy, thoáng cái liền chui vào lều, sau đó liền thấy lông trắng đầy đất, cùng với một con Gấu Trúc Đoàn Nhi đầy bụng máu tươi.
Mạc Cổn Cổn đã bị dọa ngốc.
Nhóc thấy vết máu trên bụng, toàn bộ thân thể đều trở nên cứng đờ, dường như đang nhớ tới khoảnh khắc bị lột da ở đời trước.
Sợ hãi ùn ùn kéo đến, nhóc nhìn chằm chằm vào bụng mình, suýt nữa đã nghẹt thở. Sợ hãi đến từ tử vong và nỗi thống khổ đánh sâu vào tim, bóng ma quá khứ đã hơi phai nhạt lại ùa về, Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi vốn đã túng đát đát run rẩy kịch liệt, cái miệng nhỏ nhắn cũng đang run lên nhè nhẹ.
Nhóc sống chết nhìn chằm chằm vào chất lỏng đỏ tươi trên bụng và đệm thịt hồng nhạt, đậu vàng lộp cộp rơi xuống.
Nhóc, nhóc lại sắp chết nữa rồi sao.
Không muốn! Cứu mạng, ai tới cứu cứu nhóc với!
Nhóc con với cơ thể lạnh như băng đã hoàn toàn rơi vào trạng thái khủng hoảng không thể nào tự kiềm chế được.
Cứu…
Một cánh tay duỗi qua, đột nhiên con ngươi của Mạc Cổn Cổn rụt lại, nhóc lộ ra răng nanh: “Ư ư ư ư!”
Định rạch bụng nhóc sao? ! Không muốn không muốn không muốn!
Mạc Cổn Cổn vô cùng sợ hãi ra sức giãy dụa, nhóc cảm nhận được mình đã quào trầy cái gì đó, nhưng lúc nhìn thấy vệt máu văng lên tung tóe, nhóc càng điên cuồng hơn. Máu, đáng sợ quá! Đáng sợ quá đi!
Sắc mặt Lục Kiêu Kỳ âm trầm, rất sợ chạm hỏng vật nhỏ mềm nhũn, nhưng móng vuốt bén nhọn của nhóc lại rất sắc bén.
Không còn cách nào khác, Lục Kiêu Kỳ chụm tay lại, đánh ngất nhóc con, sau đó cẩn thận nâng nhóc lên khử trùng, cắt bớt lông phun keo ngưng tụ lên. Ánh sáng trắng nhu hòa trên tiểu móng vuốt bén nhọn dần biến mất, Lục Kiêu Kỳ híp mắt, thử sờ vào đầu móng vuốt của nhóc, chỉ còn lại dấu vết mờ mờ, hoàn toàn khác với vết cào trên cánh tay.
Lục Kiêu Kỳ rũ mắt, như có điều suy nghĩ.
Dùng chăn quấn lấy nhóc con, sau đó Lục Kiêu Kỳ bỏ cả bọc vào trong túi, rốt cuộc cũng biến thành hàng luôn mang theo bên người.
Mạc Cổn Cổn hoàn toàn không biết mình đã biến thành vật trang sức của Lục Thượng tướng, mơ mơ màng màng lại ngủ một giấc dài.
Ngay tại miệng vết thương được băng bó trên tiểu thân thể, có một chút ánh sáng trắng nhu hòa xuất hiện, chỉ qua vài giây, vết thương đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã biến trở về làn da phấn nộn nộn, hoàn toàn tìm không ra bất kỳ vết tích nào.
Nhưng một mảng nhỏ này, vẫn là…
Trụi lủi y như trước.
Lúc tỉnh lại, Mạc Cổn Cổn là bị mùi thơm hấp dẫn.
Nhóc còn chưa kịp phản ứng, trong miệng đã có thêm một thứ gì đó, nhóc vô thức mút lấy một cái, hương thơm nồng đậm và mùi vị ngọt ngào đã tràn ngập khắp đầu lưỡi. Ăn ngon quá đi! Không để ý tới chuyện khác, bụng đang đói đến mức kêu réo ầm ĩ, Mạc Cổn Cổn trực tiếp ôm lấy bình sữa nhỏ mút vào, miệng nhỏ không ngừng mút lấy mút để. Bộ dáng vô cùng say sưa.
Đây là cái gì vậy?
Một bên uống sữa, một bên nghĩ mấy chuyện có không. Vừa đưa mắt sang đối diện với con ngươi đen như mực của Đại Quái Vật.
Toàn thân Mạc Cổn Cổn cứng đờ, núm vú chậm rãi trượt ra khỏi miệng, nhóc bình tĩnh nhìn Đại Quái Vật, cẩn thận cuộn mình lại thành một cục, trốn đằng sau bình sữa, hai tiểu móng vuốt bông xù xù vịn lấy cái bình.
Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ lóe lên, hóa thành một tiếng thở dài. Anh sờ đầu nhóc: “Đừng sợ, không sao rồi.”
Trong mắt tràn đầy kinh ngạc, tai Mạc Cổn Cổn run lên.
Lục Kiêu Kỳ ấn vào đầu nhóc, thanh âm đầy truyền cảm vang lên: “Uống đi.”
Mạc Cổn Cổn chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với hai mắt của Đại Quái Vật.
Nhóc nhếch nhếch miệng, “Ư!”
Vẫn là tiếng kêu non nớt như trước, Mạc Cổn Cổn ngẩn ra, lo lắng gãi gãi tai: “Ư, ư ư!”
Chân mày Lục Kiêu Kỳ nhíu chặt lại: Tâm tình của nhóc con rất không đúng, tự mình hại mình không nói, chẳng lẽ còn có di chứng gì khác sao?
Mạc Cổn Cổn cố gắng biểu đạt cái gì đó, cuối cùng phát hiện vô luận nhóc nói cái gì, Đại Quái Vật đều nghe không hiểu.
Nhưng mà…
Nhưng mà nhóc nghe hiểu lời Đại Quái Vật nói nha.
Đại Quái Vật nói cho nhóc biết, đừng sợ.
Nhóc không biết tại sao chỉ qua một đêm nhóc lại có thể nghe hiểu lời của Đại Quái Vật, nhưng Mạc Cổn Cổn nghĩ đó là một tin tức vô cùng tốt, nhóc khiếp sợ muốn nói với Đại Quái Vật, lại uể oải phát hiện, nhóc chỉ có thể nghe hiểu Đại Quái Vật nói chuyện, còn nhóc nói cái gì, Đại Quái Vật lại không hiểu được.
Cái mặt tròn vo của Mạc Cổn Cổn xụ xuống.
Nhóc là một con gấu trúc thông minh, tại sao lại có một người bạn đần như vậy chứ. Bất quá, vào thời khắc nguy cấp Đại Quái Vật đã cứu nhóc, Mạc Cổn Cổn cảm kích cực, nhóc vui vẻ vươn tiểu móng vuốt ôm lấy tay của Lục Kiêu Kỳ, dùng mặt cọ cọ.
Lục Kiêu Kỳ chỉ nghĩ rốt cục nhóc cũng khôi phục rồi, không coi là nhóc đang gây chuyện.
Bởi vì lúc trước Mạc Cổn Cổn làm sai chuyện, Đại Quái Vật lại cứu nhóc, hôm nay nhóc ngoan ngoãn ngồi trong túi trước ngực anh.
Nhóc ta cầm một bình sữa mút chùn chụt.
Lục Kiêu Kỳ sờ sờ đầu nhóc con, ánh mắt sâu thẳm nhìn trời cao. Bầu trời đêm đầy sao, rất là lấp lánh.
Đây là phong cảnh không có cách nào nhìn thấy được ở các tòa cao ốc trên tinh tế.
Anh nâng cái tay đã sửa xong của người máy lên, hiện tại tình hình chưa ổn, ngược lại đã để cho đám yêu ma quỷ quái kia có thời gian lăn qua lăn lại.
Đã từng làm chuyện gì…
Cứ chờ anh quay về đi.
Nắm chút bột phấn bỏ lên lỗ hổng trên linh kiện của người máy, Lục Kiêu Kỳ càng có cảm giác nhóc con là ngôi sao may mắn của mình.
Lúc trước anh chỉ coi bộ xương khô là vật liệu rất tốt, lại chưa từng nghĩ tới, sau khi kiểm tra ra, nó còn chứa một chút HY-, đây là một loại vật liệu dùng để chế tạo vũ khí có lực sát thương cỡ lớn cứng rắn nhất, ở trong dãi ngân hà cũng từng thấy qua vật liệu cao cấp quý hiếm như này.
Có thể nói, chỉ cần một nắm như vậy, đã có thể bán ra với giá trên trời rồi.
E rằng có vài quốc gia còn dùng cả một chiếc chiến hạm để đổi nữa kìa.
Hiện tại, Lục Kiêu Kỳ có hai bộ xương khô, có thể nói, anh đã là tồn tại giàu có nhất thế giới rồi.
Uống sữa xong, Mạc Cổn Cổn đã thoải mái hơn nhiều.
Lục Kiêu Kỳ thấy nhóc khôi phục lại bình thường, rốt cục cũng yên tâm, dùng tay nâng nhóc con: “Đừng lộn xộn.”
Mạc Cổn Cổn run run tai: Hửm?
Nhóc nghe hiểu, nhưng lại không rõ. Chỉ là Đại Quái Vật tưởng rằng nhóc không hiểu, vậy nhóc liền ngoan ngoãn giả bộ làm một con gấu trúc đầu gỗ thôi. Sau đó nhóc liền thấy Đại Quái Vật kéo tiểu móng vuốt của nhóc ra, móc một bình thuốc phun ra, hướng về phía bụng của nhóc, sau đó…
Lục Kiêu Kỳ sửng sốt.
Bụng của nhóc con đã lành hẳn rồi, làn da trơn mịn phấn nộn nộn không có cọng lông nào, cũng không có bất kỳ vết thương nào luôn.
Lục Kiêu Kỳ bình tĩnh nhìn, cuối cùng nhìn chăm chú vào nhóc con vô tri vô giác kia.
Có lẽ, anh đã đánh giá sai nhóc nhỏ này rồi.
Trên tinh tế có vài chủng tộc có khả năng khôi phục rất tốt, anh không dám chắc nhóc con này có khả năng khôi phục yếu như gấu trúc chân chính trong truyền thuyết.
Chắc là đã biến dị.
Hoặc nhóc là loài đặc thù trong tinh tế.
Còn chưa biết thân phận của mình đã trở nên cao thâm ở trong lòng Lục Kiêu Kỳ, hiện tại Mạc Cổn Cổn chỉ muốn nổ tung ngay tại chỗ thôi.
Bộ lông xinh đẹp của nhóc!
Bụng nhóc trụi lủi rồi, rụng hết lông rồi ngao ngao ngao!
Cúi đầu xuống, cái mũi nhỏ ướt nhẹp của Mạc Cổn Cổn ngửi đến ngửi đi trên cái bụng trụi lủi, không dám tin tưởng cực.
Nhóc định nhổ lông, nhưng mà, hình như nhóc đã mổ banh bụng mình rồi.
Nhóc không biết mình đã khôi phục như thế nào, nhưng mà lông rụng hết rồi.
Cục Bông Nhỏ tròn vo cúi người, tìm tòi nghiên cái bụng nhỏ có một mảng trụi lông của mình, bộ dáng vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu, hai mắt đã ngưng tụ đầy nước mắt.
Mạc Cổn Cổn: “QAQ.” Nhóc đã biến thành quái vật xấu xí rồi, nhóc không thể nào biến thành gấu trúc mê người giống ma ma được nữa.
Lục Kiêu Kỳ thu hồi ý cười, nói đầy nghiêm túc: “Rất nhanh sẽ mọc lại thôi.”
Thật sao? Mạc · ngân ngấn nước mắt · Cổn Cổn hít hít mũi.
Lục Kiêu Kỳ sờ sờ: “Nhất định rất nhanh sẽ mọc lại thôi.”
Mạc · ngây thơ · Cổn Cổn cứ như vậy tin tưởng Đại Quái Vật, mặc dù đã biết vậy, nhóc vẫn cảm thấy mình biến thành đồ xấu xí.
Lục Kiêu Kỳ an ủi: “Tôi còn không có lông.”
Mạc Cổn Cổn nhìn nhìn ngũ quan vô cùng lập thể của anh, không hiểu cảm thấy cân bằng tâm lý, hình như đúng là vậy á, Đại Quái Vật lớn lên như vậy còn chưa tự trách bản thân, nhóc, nhóc cũng không nên bi quan mới phải.