Edit: Cam
Beta: Rine
Suốt một tháng sau, Tống Dương giống như là bốc hơi khỏi cuộc sống này vậy.
Quý Dạng cũng không nghe ai nhắc đến anh, dù chỉ là một chút tin tức, tuy vậy nhưng cô cũng không chủ động hỏi qua.
Còn chuyện Bento tình yêu cũng tan thành mây khói, Chu Duy nói nhà bếp cho sinh viên trong trường học không biết tại sao lại không mở cửa nữa.
Quý Dạng cũng không để ý lắm.
Vào một đêm cuối tháng , Quý Dạng bị cảm nên sốt nhẹ, nằm trên giường ký túc xá một hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi mới xoay người xuống giường, đến bên hòm y tế tìm thuốc uống.
Cô gái ngồi chồm hổm trên mặt đất, bây giờ, tất cả mọi người đều đã ngủ say, cô mượn ánh trăng bên ngoài cửa sổ rét lạnh tìm thuốc giảm đau, cơn đau đầu rất dữ dội, lại tìm thêm một viên thuốc hạ sốt, lấy chút nước lạnh rồi nuốt xuống.
Trận bệnh này rất nặng, khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ, cũng đã lâu rồi cô chưa bị bệnh lại.
Uống thuốc xong, Quý Dạng cảm thấy rất lạnh, nhưng lại không muốn quay về giường.
Không biết là do sốt đến mơ hồ rồi hay như thế nào, cô sờ đến điện thoại trên bàn, ngồi xổm trên mặt đất, mơ màng ấn vào danh bạ tìm đến một cái tên, bấm gọi.
Sau một tiếng bíp dài dằng dặc thì một giọng nói máy móc lạnh ngắt vang lên: “Rất xin lỗi quý khách, số điện thoại này tạm thời không liên lạc được…”
Quý Dạng nhẹ hít mũi một cái rồi cúp điện thoại.
Cô không biết tại sao ngay lúc này lại muốn gọi điện thoại cho Tống Dương.
Chỉ là đột nhiên cảm thấy rất nhớ anh, muốn được gặp anh.
Nghĩ đến lại muốn khóc, trong lòng bàn tay đổ từng đợt mồ hôi lạnh, tim cũng đập nhanh không kìm lại được.
Điện thoại không liên lạc được, Quý Dạng cũng không thể mặt dày tiếp tục gọi, cô tính toán múi giờ, có lẽ Tống Dương đang đi dạo phố với vị vợ sắp cưới của mình.
Nghĩ tới đây, Quý Dạng lại cảm thấy yên lòng, quay về giường, quấn mình vào chăn bông, cảm thấy lúc lạnh lúc nóng, còn rất đau đầu. Cô cố gắng để chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Quý Dạng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Khắp người cô đều là mồ hôi, rất không thoải mái, khi nhận điện thoại cũng là đang trong trạng thái không tỉnh táo, cũng không nhìn xem người gọi tới là ai.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Bàng Thời Gia: “Bây giờ chỗ em có hộ chiếu không? Ra nước ngoài một chuyến với anh.”
Quý Dạng vẫn còn ngơ ngác: “Làm gì vậy anh?”
Người bên kia điện thoại bỗng chốc im lặng.
Bàng Thời Gia nói: “Anh Dương xảy ra chuyện rồi, bây giờ đang ở bệnh viện nước A.”
“…”
“Đùng” một tiếng, đầu cô như là bị gậy sắt gõ mạnh vào, choáng váng.
Quý Dạng vén chăn lên, leo xuống giường, cô không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bởi vì miệng chỉ vừa mở liền không thốt ra được bất cứ lời nào, giống như mọi âm thanh đều không phát ra được.
Cô xuống giường, thật vất vả mới mở miệng được nhưng lại phát hiện không có tiếng nào phát ra, đột nhiên bật khóc nức nở: “Hộ chiếu của em ở nhà anh Tống Dương.”
Bàng Thời Gia nói: “Vậy anh đi lấy, lát nữa anh đến trường đón em và Chu Duy.”
Quý Dạng dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt. Dùng nước lạnh hắt lên, đến khi ngẩng đầu phát hiện hốc mắt mình đã đỏ từ lúc nào, dù có hất lên bao nhiêu nước lạnh đi chăng nữa cũng không thể ngăn được những giọt lệ nóng hổi chực trào ra ngoài.
Quý Dạng chỉ có thể ép buộc mình nhịn xuống, lấy theo vài món đồ đơn giản cần thiết như điện thoại, máy tính, dây sạc dự phòng và một ít quần áo… Vậy là đủ rồi.
Lúc đến dưới tầng kí túc xá, Bàng Thời Gia đã đứng chờ ở bên kia rồi.
Quý Dạng mở cửa xe, Chu Duy ngồi ở hàng ghế phía sau khi nhìn thấy cô, giọng nói hiếm khi có chút run rẩy: “Chị.”
Bàng Thời Gia nói: “Vé máy bay đã mua xong rồi, sẽ tới kịp thôi, giờ sẽ đi đến nhà anh Dương trước để lấy hộ chiếu.”
Chu Duy còn giữ được một chút bình tĩnh: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bàng Thời Gia yên lặng trong chốc lát.
Anh nói: “Lên máy bay rồi từ từ nói.”
Đi vào nhà Tống Dương, Quý Dạng biết rõ mật mã nhà anh, tay cô run lên nhập vào một hàng số, vẫn không thay đổi, là sinh nhật của cô.
Bởi vì biết cô hay quên mật mã, nên cuối cùng Tống Dương không còn cách nào khác, vỗ vỗ đầu cô: “Đổi thành sinh nhật em đi, như vậy chắc sẽ không quên chứ?”
Trong phòng khách hoàn toàn im ắng.
Đúng lúc này, Bàng Thời Gia đứng ở cửa ra vào nói: “Dương Dương đã được đưa đến cửa hàng chăm sóc thú cưng, em đừng lo lắng.”
Quý Dạng không lên tiếng.
Chu Duy đứng ở ngoài cửa, nhìn Quý Dạng đi vào phòng, vừa đi vừa đưa tay lau nước mắt.
Lấy được hộ chiếu, ba người ra thẳng sân bay.
Mãi cho đến khi lên được máy bay, tựa như là vừa mới rút bỏ hết một phần sức lực, Bàng Thời Gia cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ngã người dựa vào thành ghế máy bay, qua một lúc lâu, giống như cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh, chờ anh nói chuyện.
Bàng Thời Gia ngập ngừng: “Những chuyện anh sắp nói có lẽ sẽ hơi đáng sợ, các em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Đại khái là lần xuất ngoại này của Tống Dương không phải là kết hôn, mà là phối hợp với cảnh sát thanh trừ một tổ chức phi pháp ở nước ngoài, tương tự như một tổ chức khủng bố, mà người đứng đầu tổ chức này là anh Tri của Tống Dương.
Bàng Thời Gia nói anh của Tống Dương ở nước ngoài làm ăn cũng không phải là dạng tốt đẹp gì, có buôn lậu thuốc phiện, rửa tiền cái gì đấy. Ngay từ đầu anh ta đã câu kết với một tổ chức phi pháp ở nước ngoài, về sau đã phát triển thành một nhóm rồi thường xuyên lấy việc kinh doanh rửa tiền cho tổ chức này.
Cũng bởi vì anh trai Tống Dương không đi con đường chính đạo, nên lão Tống luôn có ý định để Tống Dương tiếp quản công việc kinh doanh của Tống gia. Nhưng anh của Tống Dương không đồng ý, muốn nắm quyền thừa kế, còn muốn cả mạng của Tống Dương. Ví dụ như chuyện của Tại Trà Trà, du thuyền bị đánh bom đến nổ tung, kể cả việc trước kia ở nước ngoài bị trúng đạn, đây là những chuyện mà Quý Dạng đều không biết.
Theo như Tống Dương nói, anh không quan tâm những việc này, quyền thừa kế gia tộc hay gì đó, kỳ thật từ đầu anh đã không muốn, nhưng anh biết rõ, cho dù đem quyền thừa kế cho người anh trai kia, anh ta vẫn sẽ muốn mạng của anh, không chỉ là mạng của mình anh mà còn là mạng của những người ở cạnh anh, thà rằng nắm chắc trong tay, còn hơn ba phần hi vọng.
Muốn mạng của anh cũng không sao, nhưng muốn mạng của những người bên cạnh anh thì không có khả năng.
Vì thế, lần này xuất ngoại cũng do Tống Dương không muốn chuyện này cứ tiếp tục diễn ra như vậy nên anh muốn lợi dụng quyền thừa kế để đàm phán điều kiện giao dịch với anh ta, rồi một phát tóm gọn. Anh cũng không quan tâm sau lưng anh ta là cái tổ chức gì, ngay cả một chút hứng thú cũng không có, chỉ là vừa lúc cảnh sát liên hệ với anh, muốn phối hợp với anh để đem anh ta và cái tổ chức đằng sau một mẻ hốt gọn.
Tống Dương và quyền thừa kế trong tay liền trở thành miếng mồi béo bở dẫn rắn ra khỏi hang.
Lúc ấy mọi việc đều diễn ra rất thuận lợi.
Ai ngờ thời điểm sắp thu lưới thì đột nhiên xảy ra vấn đề, mọi người bị tập kích, hai bên nổ súng khiến hai người bị trọng thương, Tống Dương là một trong hai người đó.
Khi nói đến những lời này, Bàng Thời Gia âm thầm hít sâu một hơi, không mở miệng nữa.
Quý Dạng không nói chuyện, bộ dáng đặc biệt yên tĩnh, chỉ là nước mắt lách tách rơi xuống.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mắt Chu Duy cũng đỏ lên một vòng, qua một lúc sau mới thấp giọng nói: “Trước khi đi, anh Tống Dương đã giao cho em cất giữ cổ phần công ty đã được ký tên chuyển nhượng, là để lại cho chị.” Dừng một chút: “Anh ấy cái gì cũng chưa nói, em cũng không biết làm sao…”
Một lát sau, Chu Duy nói tiếp: “Thật ra, những hộp… bento tình yêu đó cũng không phải em làm đâu”
Nước mắt Quý Dạng chảy càng dữ hơn.
Cô nhớ tới đêm qua lúc bị bệnh, đột nhiên trong lòng cảm thấy hoảng hốt.
Cuối cùng vẫn là Bàng Thời Gia an ủi: “Đừng lo lắng, có lẽ sắp đến rồi, anh ấy sẽ ổn thôi.”
Suốt mười tiếng bay, Quý Dạng không biết mình đã vượt qua bằng cách nào.
Có lẽ là khóc đến mệt nhoài rồi ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại ăn cũng không vào bởi vì cô nằm mơ thấy Tống Dương, cho nên lại lần nữa không kiềm được nước mắt, cuối cùng Chu Duy nhìn thấy không được, nói: “Chị, chị muốn mang bộ dáng này đi gặp anh Tống Dương sao? Muốn cho anh ấy thấy vậy rồi lo lắng hơn à?”
Lúc này, Quý Dạng mới miễn cưỡng nén được nước mắt, nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cố gắng để mình phân tâm, không nghĩ đến những thứ khác nữa.
Khi đến nơi, suốt một đoạn đường, Quý Dạng đều không có tâm trạng ngắm nhìn cảnh vật nơi đất nước xa lạ này, cả người mơ màng như mộng du, vô cảm lên xe, rồi đi đến bệnh viện, xuống xe thì chỉ biết đi theo bọn họ cả đoạn đường. Đến hành lang bệnh viện, bên ngoài khu ICU, cách một mặt cửa thủy tinh, cô nhìn thấy khuôn mặt của Tống Dương, nước mắt đã nhịn từ lâu không khống chế được một lần nữa tuôn trào mãnh liệt.
Hốc mắt Chu Duy cũng đỏ lên, giống như là dốc sức liều mạng kìm lại nước mắt, cả gương mặt gần như biến sắc.
Quý Dạng đứng ngay lớp cửa thủy tinh nhìn vào, tay đặt lên tấm kính, nhìn người đang nằm bên trong, che miệng khóc, cô muốn gọi anh nhưng lại không nói ra được chữ nào trọn vẹn.
Cuối cùng chỉ có thể đứt quãng nói hai chữ: “Anh ơi…”
Cô ở bên kia chúc anh hạnh phúc, nhưng kết quả là suýt chút nữa anh đánh mất mạng của mình rồi.
Tại sao anh luôn như vậy chứ?
Cô cứ cho rằng anh đã trải qua một khoảng thời gian rất hạnh phúc, nhưng hiện tại, anh lại biến thành bộ dạng này…
Lại để cho cả đời này, dù làm thế nào, cô cũng không thể buông xuống đoạn tình cảm đó được.
Dù là anh không thích cô, dù là anh chỉ xem cô là em gái của mình.
…
Bàng Thời Gia còn rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không thốt ra được.
Anh nhìn Quý Dạng đang khóc đến thương tâm, nghĩ thầm khi cô nghe xong những lời này có lẽ sẽ thấy tốt hơn một chút.
Nhưng nghĩ lại, tốt nhất, những lời kia vẫn chờ đến khi Tống Dương tỉnh lại chính miệng nói với cô.
Người ngoài cuộc như anh, vẫn là không nên nhúng tay vào.
Vì vậy…
Bàng Thời Gia nhìn người đang nằm nhắm chặt mắt trong phòng ICU.
Hồi lâu, anh thấp giọng lầm bầm giống như đang tự nói với chính mình: “Anh Dương, công chúa nhỏ tâm tâm niệm niệm trong lòng anh đến rồi kìa.”
Rồi hơi dừng lại: “Còn không tranh thủ thời gian tỉnh lại đi.”
Bệnh tình Quý Dạng cũng không tốt hơn là bao, hơn nữa lần này còn trằn trọc, cực khổ bay qua đất nước xa lạ, ở bệnh viện còn tái phát dữ dội hơn.
Nhưng cô không muốn rời khỏi phòng bệnh, thậm chí còn không muốn đi khỏi khu ICU nửa bước, nhất định ở bên ngoài trông coi, cơm cũng không ăn, đến khi thật sự mệt mỏi mới nằm xuống dãy ghế bên ngoài phòng bệnh, Chu Duy và Bàng Thời Gia có khuyên răn cũng không được.
Liên tục hai ngày như vậy, đến khi không chịu được nữa, Quý Dạng mới đồng ý uống thuốc, đi đến một phòng bệnh để ngủ, nhưng trước khi rời đi lại nói, khi Tống Dương tỉnh lại nhất định phải gọi cô đầu tiên.
Bàng Thời Gia và Chu Duy đều đồng ý, lần nữa gạt cô đến phòng bệnh ngủ một giấc thật ngon.
Có lẽ do quá mệt mỏi, giấc ngủ lần này của Quý Dạng rất dài.
Hình như là ngủ từ lúc hừng đông đến khi mặt trời xuống núi.
Quý Dạng ở trên giường bệnh ngồi dậy, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ một lúc lâu, ánh nắng chiều chiếu vào, còn chưa kịp phản ứng mình đang ở đâu.
Đợi một lúc mới nhớ ra được, cô vội xuống giường, đẩy cửa phòng bệnh ra, lại vừa vặn đụng phải Chu Duy đang chuẩn bị đi vào.
Quý Dạng nhìn sắc mặt Chu Duy, tâm trạng như treo ngược lên: “Anh Tống Dương tỉnh rồi sao?”
Chu Duy nhịn không được, trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng, lôi kéo tay của cô: “Tỉnh rồi, chị đi nhanh đi.”
Tim Quý Dạng nhảy lên kịch liệt.
B ngoài phòng ICU có y tá đưa cho Quý Dạng một bộ đồ chống bụi chuyên dụng.
Mặc quần áo tử tế, đẩy cửa ra đi vào trong, tim cô giống như treo lơ lửng.
Quý Dạng nhìn thấy Tống Dương nằm ở trên giường.
Trên mặt anh ngoài gắn thêm một ống thở hỗ trợ hô hấp cũng không có gì khác.
Nhưng bây giờ Tống Dương không thể cử động được, chỉ có mắt là di chuyển, có thể nhìn cô.
Vẫn là đôi mắt đen kịt không thấy đáy, tựa như biển sâu, chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể khiến cô đắm chìm, mắc kẹt trong đó, không bao giờ thoát ra được.
Trên giường bệnh, Tống Dương lẳng lặng nhìn cô, trong đôi mắt kia như hiện lên một loại tình cảm mà từ trước đến nay chưa từng thấy qua.
Quý Dạng nhẫn rồi lại nhịn, không muốn bản thân mất mặt ngay lúc này, cũng sợ chính mình khóc sẽ xấu xí.
Thế nhưng vào khoảnh khắc chạm phải ánh mắt của Tống Dương, cô lại òa khóc lên: “Anh ơi…”