Sáng mùng một đầu năm, Tạ Thanh Di bị đồng hồ báo thức đánh thức, cô nhắm mắt tắt báo thức, sau đó cuộn chăn ngủ tiếp.
Khi chuông báo thức vang lên lần nữa, lúc này cô mới mở to mắt, màn hình điện thoại hiển thị 8:35.
Ngày đông, cô không lập tức rời giường luôn mà nằm nghiêng người qua một bên, mở phần mềm xã hội và nhận được vô số tin nhắn chúc mừng năm mới từ người thân, bạn bè, đồng nghiệp và đối tác.
Cô tìm một sticker chúc Tết đáng yêu và gửi lại cho họ.
Khi đầu ngón tay chạm vào avatar đã lâu không xuất hiện, Tạ Thanh Di hơi nhíu mày.
Là tin nhắn của Âu Dương Hạo.
Hạo: [Nguyệt Lượng, năm mới vui vẻ.]
Hạo: [Sau khi suy nghĩ rất lâu, em quyết định chính thức xin lỗi chị. Chuyện lần trước là em sai, em không nên tự ý điều tra về Tưởng Kiêu, cũng không nên nói những lời xúc phạm về anh ta trước mặt chị. Lúc đó em bị sự ghen ghét làm cho mụ óc… Đúng vậy, em thật sự rất ghen tị… Tuy rằng em biết chị chỉ coi em như là bạn bè, coi em như là em trai nhưng em lại không kiềm chế được thích chị. Sau gần một tháng bình tĩnh, em cũng biết rằng em là một người bốc đồng, liều lĩnh, lỗ mãng, xúc phạm tới chị và Tưởng Kiêu, em thật sự xin lỗi.]
Hạo: [Em đã xóa tất cả tư liệu về anh ta, em cũng sẽ không bao giờ nói một lời nào về thân thế của anh ta với người khác. Nguyệt Lượng à, em thật sự rất thích chị nhưng nếu chị đã tìm được người mình yêu, sau này em sẽ không làm phiền chị nữa, chúc chị với Tưởng Kiêu hạnh phúc.”
Tạ Thanh Di im lặng đọc tin nhắn, cơn buồn ngủ dần tan biến, trong lòng cũng tràn ngập buồn bã.
Biết Âu Dương Hạo nhiều năm như vậy, cô biết tính cách người này không xấu, cũng rất trượng nghĩa và thân thiện đối với bạn bè---
Nhưng rốt cuộc cậu ta vẫn còn quá trẻ, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ gặp phải chuyện gì khiến bản thân phải suy sụp cả.
Đột nhiên chuyện tình cảm va phải một bức tường, vì thế rất dễ để tâm những chuyện vụn vặt và làm ra mấy chuyện bốc đồng.
Hôm nay cậu ta biết lỗi của mình và xin lỗi, Tạ Thanh Di cũng chấp nhận lời xin lỗi của cậu ta, đáp lại một cách lịch sự: “Chúc mừng năm mới.”
Chỉ là trong lòng bọn họ đều biết rõ rằng, họ không còn cách nào tiếp tục làm bạn nữa.
Yêu thầm chính là như thế, thành công thì cả hai đều vui, còn thất bại thì chẳng thể quay lại như trước được nữa.
Đó là lý do tại sao có rất nhiều những mối tình thầm lặng chết theo năm tháng.
***
Nằm ăn vạ trên giường nghịch điện thoại thêm nửa tiếng, nghĩ đến việc còn phải đi chúc tết ông bà, Tạ Thanh Di bò ra khỏi chiếc chăn bông ấm áp.
Sau khi cô đánh răng rửa mặt, ăn mặc đẹp đẽ bước ra khỏi phòng ngủ nhưng mà không thấy bóng dáng Tưởng Kiêu đâu cả.
“Nửa đêm hôm qua nó có chuyện gấp, không muốn làm phiền em nghỉ ngơi nên chỉ gõ cửa chào anh, sau đó vội vàng trở về Bắc Kinh trong đêm.”
Tạ Minh Duật liếc nhìn vẻ mặt em gái nhà mình, kiên nhẫn giải thích: “Tình hình của chú Tưởng không tốt lắm, nó là con trai của chú ấy, xét về tình hay về lý thì nó đều phải trở về. Trước khi đi nó có nhắn là bảo em đừng lo lắng, cứ vui vẻ ăn Tết, nó ở bên kia sẽ sắp xếp ổn thỏa…”
Tạ Thanh Di cũng không phải loại người không nói đạp lý nhưng sáng sớm nghe được tin tức này vẫn cảm thấy rất đột ngột, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại.
Tạ Minh Duật đưa cho cô một ly sữa ấm, an ủi: “Em đừng lo lắng, chú Tưởng có bác sĩ tốt nhất chăm sóc, chắc chắn sẽ không sao đâu.
Tạ Thanh Di ngẩn ngơ gật đầu, nhíu mày: “Đang êm đang đẹp sao lại tự dưng ngất xỉu? Đã tra ra được bệnh gì chưa ạ?”
Vẻ mặt Tạ Minh Duật trở nên nghiêm nghị, trầm ngâm nói: “Nửa tiếng trước anh có gọi điện với Tưởng Kiêu, nói là đột quỵ.”
Tạ Thanh Di sửng sốt: “Đột quỵ ư?”
“Ừ, tối hôm qua chú Tưởng uống rượu một mình ở nhà, đột nhiên ngất xỉu ra đất. May mà bên cạnh ông ấy có quản gia, quản gia đã liên hệ với bác sĩ và xe cứu thương, dùng tốc độ nhanh nhất đưa chú ấy đi cấp cứu. Hiện tại tuy là đã qua cơn nguy hiểm nhưng vẫn đang hôn mê, tình hình cụ thể phải đợi người tỉnh lại rồi mới tính tiếp được…”
Giọng điệu của Tạ Minh Duật thấp xuống, lộ ra vài phần lo lắng.
Bà nội Tạ ở bên cạnh nghe vậy, giơ tay chọc ông nội Tạ ngồi bên cạnh: “Ông nghe thấy chưa, bình thường tôi kêu ông uống ít rượu thôi! Uống rượu có hại cho sức khỏe!”
Ông nội Tạ sờ đầu: “Sức khỏe của tôi rất tốt, ngày hôm qua là đêm giao thừa vui vẻ nên tôi mới uống nhiều hơn một chút, chứ bình thường tôi có uống nhiều đâu.”
Bùi Cảnh Yên thở dìa, nắm lấy tay Tạ Luân: “Haiz, người có tuổi rồi, phải chú trọng dưỡng sinh.”
Tạ Luân cụp mắt, ừ một tiếng.
Ông ta cũng rất bất ngờ khi biết Tưởng Việt nhập viện vì đột quỵ nhưng bên trong sự ngạc nhiên ấy cũng có phần hợp lý, dù sao thì họ cũng không còn trẻ nữa.
Khi một người già đi, chắc chắn không thể tránh né được sự tấn công của bệnh tật.
Hơn nữa, ở cái tuổi này, Tưởng Việt vẫn không chịu chấp nhận là mình đã già, mải miết chạy đôn chạy đáo vì công việc, không biết dừng lại nghỉ ngơi lấy sức, điều này đã làm tiêu hao sinh lực và sinh mệnh của bản thân một cách quá mức.
Sau một hồi cảm thán về cuộc sống vô thường, Tạ Thanh Di nói: “Bố, mẹ, chú Tưởng xảy ra chuyện như vậy, con muốn đến Bắc Kinh thăm chú ấy.”
Ngay khi cô nói những lời này, cả phòng khách im lặng.
Tạ Thanh Di nhìn Tạ Luân, Bùi Cảnh Yên và Tạ Minh Duật cũng nhìn Tạ Luân, chờ phản ứng của ông.
Vẻ mặt Tạ Luân không thay đổi nhiều, chậm rãi nâng mắt nhìn con gái: “Bố không phản đối con đến thăm ông ta nhưng giờ không phải lúc thích hợp, để qua mấy ngày nữa…”
Ông dừng một chút, nói thêm: “Mùng sáu hoặc bảy, bố sẽ đi với con.”Tạ Thanh Di đang định nói “Mùng sáu” hoặc “Mùng bảy” có phải là hơi muộn không nhưng khi nghe tin bố sẽ đi với mình, cô lập tức kinh ngạc nói: “Bố, bố cũng đi chung à?”
“Ngạc nhiên như vậy làm cái gì?”
Tạ Luân liếc cô một cái: “Dù sao bố với ông ta cũng là bạn cũ.”
Tạ Thanh Di ngậm miệng, chớp mắt: “Vậy thì con nghe lời bố.”
“Hiện tại con với Wiliam mới chỉ là bạn trai bạn gái, còn chưa kết hôn, chuyện nhà họ Tưởng có Wiliam giải quyết là đủ rồi, còn về phần con, cứ thoải mái ở nhà ăn tết là được.”
Tạ Luân nhìn chằm chằm vào con gái, nói những lời cô cùng thấm thía: “Bố nghĩ Wiliam cũng muốn con có một năm mới tốt lành, không bị chuyện của nó làm ảnh hưởng.”
Nói tới đây, trong lòng Tạ Thanh Di cũng hiểu.
Cô gật đầu: “Con biết rồi, bố.”
Dù sao mấy ngày nữa cô cũng được đi Bắc Kinh, bây giờ cứ ngoan ngoãn ở nhà thôi.
***
Bắc Kinh, bệnh viện tư nhân.
So với miền nam lạnh giá và ẩm ướt, mùa đông ở Bắc Kinh khô và lạnh hơn.
Hệ thống sưởi trong phòng bệnh được bật hết mức, ngoài cửa sổ là hai hàng cây xanh tốt, tươi tốt tràn đầy sức sống trong nắng chiều mùa đông.
Trên giường bệnh, Tưởng Việt đang nằm lặng lẽ nhắm mắt lại, khuôn mặt hốc hác tái nhợt có một loại cảm giác chán đời.
Mãi đến khi cửa phòng bệnh được mở ra, tiếng bước chân vững vàng bước đến, Tưởng Việt mới mở to đôi mắt mệt mỏi ra.
Nhìn thấy người đi tới, ánh mắt ông ta xẹt qua một tia hối hận.
Dù đã được cứu sống nhưng chân tay vẫn còn tê, không cử động được, không thể nuốt bất kỳ thức ăn gì, điều may mắn duy nhất là các triệu chứng của ông ta đều ổn, không bị vẹo mũi hay vẹo mồm gì cả, đầu óc cũng tỉnh táo.
“Ông chủ, cuối cùng ông cũng tỉnh rồi.” Hai mắt quản gia đỏ lên, hầu hạ nhà họ tưởng nhiều năm như vật, ông ta có tình cảm rất sâu đậm với gia đình này.
Tưởng Việt nhướng mi liếc nhìn quản gia, sau đó nhìn thiếu niên đang đứng bên cạnh, đôi mắt đen híp lại, lộ ra vài phần bất mãn.
Ông ta đã coi đứa con trai này như không khí, quyết định cắt đứt quan hệ với anh, giờ người này lại xuất hiện trước mặt ông ta khiến ông ta cảm thấy chướng mắt.
Tưởng Kiêu nhìn thấu ánh mắt của bố mình, khuôn mặt tuấn tú trẫm xuống.
Anh quay đầu nói với quản gia: “Chú ra ngoài trước đi.”
Thấy hai bố con muốn nói chuyện riêng, quả gia cúi xuống nói vâng.
Ông ta quay lưng rời đi, nhân tiện đóng cửa phòng luôn.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại hai bố con, trong không khí tràn đầy mùi thuốc khử trùng.
“Bố không cần phải nhìn con như vậy.”
Tưởng Kiêu cúi người, chỉnh lại chăn bông cho Tưởng Việt, sau đó ngồi xuống chiếc ghế dựa bên giường.
Sau khi thức trắng một đêm, vội vàng chạy từ Tô Châu về Bắc Kinh, trong đôi mắt thâm thúy của anh đã hằn lên những tia máu: “Nếu có thể, con cũng không muốn xuất hiện trước mặt bố đâu nhưng mà trên mặt pháp luật, con là người nhà trực tiếp của bố, bệnh viện đã thông báo tình hình nguy kịch và yêu cầu con có mặt ở đây.”
Tưởng Việt không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể nhếch môi đáp lại.
Như là đang châm biếm.
Tưởng Kiêu không hề nhìn ông ta, chỉ cụp mắt xuống, chậm rãi nói: “Trước khi nhận được cuộc gọi, con với Nguyệt Lượng đang ở nhà họ Tạ ở Tô Châu ăn tế, ông nội tạ và bà nội Tạ đều là người rất hòa ái tốt bụng, con cùng họ đón giao thừa, cùng họ nói chúc mừng năm mới… Mãi đến hôm qua con mới biết, hóa ra ăn tết là một chuyện tốt đẹp và hạnh phúc như thế.”
Anh nở một nụ cười nhạt nhẽo: “Bảo sao nhiều người mong chờ đến tết như thế.”
Dường như bị lời này gợi lại chút ký ức, vẻ lãnh đạm trên mặt Tưởng Việt dần tan đi, trong đôi mắt hiện lên một tia u ám như có như không.
Tưởng Kiêu tiếp tục nói: “Đúng như bố nghĩ, Bác trai Tạ và bác gái Tạ đã không đồng ý cho con và Nguyệt Lượng ở bên nhau sau khi biết thân thế của con.”
Anh ngẩng mặt nhìn Tưởng Việt, không muốn bỏ lờ bất kỳ phản hồi nào từ biểu cảm của ông ta: “Nhưng cuối cùng, họ vẫn đồng ý. Con biết, đây không phải do con ưu tú, hay là con làm gì khiến họ cảm động, mà là do tình yêu của họ dành cho Nguyệt Lượng khiến họ không lỡ làm em ấy khó xử…”
“Cùng là bố mẹ, có những người bố mẹ dùng uy quyền để áp bách con cái mình làm theo ý họ, trong khi có những người bố mẹ dùng tình yêu thương để thành toàn cho con cái mình.”
Anh giống như là đang tự nói với chính mình, đôi mắt xanh kia vô cùng bình tĩnh, không có vui hay buồn, căm hận hay chán ghét: “Bố, cho đến nay con cũng chưa từng hận bố.”
Tưởng Việt nheo mắt, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào anh, như muốn nhìn thấu tâm tư của anh.”
Tưởng Việt bình tĩnh đón nhận ánh mắt dò xét của anh: “Vốn dĩ bố… Cũng không cần phải trả giá tình cảm dư thừa cho con, đúng không?”
Tưởng Việt hơi mím môi, không phát ra âm thanh gì.
“Là mẹ con tình nguyện yêu, đưa con tới thế giới này, bố thay bà ấy chăm sóc con, con đã rất biết ơn bố rồi.”
Tưởng Kiêu rót cho mình một cốc nước ấm, cầm trong tay, không uống, chỉ cảm nhận hơi ấm ra từ thành cốc.
Tận dụng cơ hội hiếm có khi hai bố con ở chung “Bình tĩnh”, anh đã nói những lời mà anh chưa bao giờ nói ra.
“Con biết bố vẫn luôn cảm thấy mẹ con ngu ngốc, sống tình cảm, không đủ lý trí, thậm chí còn trả giá cả sinh mạng cho cái gọi là tình yêu…”
Ánh mắt Tưởng Việt nhìn Tưởng Kiêu càng lúc càng bình tĩnh, đây là đang đồng ý với lời này của anh.
Có lẽ là bởi vì đã nhìn thấu bản tính lạnh lùng của bố mình, tâm trạng của Tưởng Kiêu không chút dao động, nói: “Nhưng về mặt tình cảm, có lẽ con đã thừa kế sự ngu xuẩn của mẹ, bố, khiến bố thật vọng rồi.”
Vẻ mặt Tưởng Việt vẫn rất lạnh nhạt, nếu ông ta có thể mở miệng, chắc chắn ông ta sẽ nói là đã sớm biết như thế này rồi.
Ông ta có thể hy vọng đứa con của người phụ nữ ngu xuẩn đó có thể khôn khéo được bao nhiêu?
“Tình cảm của con dành cho Nguyệt Lượng cũng như vậy, ngu ngốc, tràn trề, cho dù chỉ là một bên tình nguyện, con cũng sẵn sàng dâng hiến mọi thứ cho em ấy, thậm chí là cả mạng sống của mình.”
Tưởng Kiêu tự cười chế giễu: “Cho nên, bố không thể ngăn cản được con, cho dù có đánh con, mắng con thì cũng không thể.”
Trừ khi ông ta có thể lạnh lùng tàn nhẫn đến mức một phát bắn chết anh.
Nửa câu còn lại anh không nói ra nhưng Tưởng Việt đủ thông minh để đoán được nửa câu còn lại anh chưa nói ra.
Sau một hồi im lặng, Tưởng Việt nhìn anh bằng ánh mắt u ám, cổ họng cố phát ra âm thanh: “Cú…”
Cút.
Ông ta không muốn nhìn thấy anh, thật chương mắt.
“Bố, bố đừng tức giận, bác sĩ nói phải giữ cảm xúc ổn định, không được nóng giận.”
Tưởng Kiêu thong thả ấn vào vai ông ta, Tưởng Việt lập tức không thể cử động được: “Con sẽ không ở trước mặt bố lâu đâu, trước khi bố có thể nói chuyện bình thường, con sẽ giúp bố sắp xếp ổn định lại chuyện ở công ty…”
Thấy Tưởng Việt nhíu mày, giọng điệu của Tưởng Kiêu không lạnh không đạm: “Bố yên tâm, con sẽ không động đến cổ phần hay tài sản của công ty Quang Linh, con giúp bố là vì không muốn thất tâm huyết cả đời của bố bị hủy trong một sớm một chiều, bố có thể coi như đây là đang hồi báo ơn nuôi dưỡng của bố, dù sao---”
Anh dừng lại hai giây, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt đã không còn nhuệ khí như năm xưa bằng ánh mắt bình tĩnh và thương hại: “Đời này bố không có người thân, không có bạn bè, không có người yêu, thứ duy nhất bố có là tập đoàn Quang Linh.”
Tưởng Việt sững sờ, sau đó như bị chọc trúng chỗ đau, gương mặt tái nhợt nhanh chóng đỏ bừng, trong miệng phát ra từng âm tiết ngắt quãng: “Mà… M…”
Tưởng Kiêu lặng lẽ nhìn bố mình ba giây, đứng dậy: “Bố, con không muốn trở thành người như bố.”
Nếu như không gặp Nguyệt Lượng, có lẽ anh sẽ trở thành một Tưởng Việt thứ hai giống như ý bố mình.
Nhưng anh may mắn hơn bố mình, anh đã gặp được tình yêu của đời mình.
“Được rồi, con không quấy rầy bố nghỉ ngơi nữa.”
Tưởng Kiêu hơi cúi đầu, xoay người rời đi.
Nghe thấy tiếng bước chân dần đi xa, Tưởng Việt đang nằm trên giường bệnh nhắm mắt lại, âm thầm tiêu hóa cơn giận này.
Khi cảm xúc mãnh liệt này lắng xuống, ông ta nhìn chằm chằm vào trần nhà sáng sủa, trong lòng chợt hiện lên một nỗi buồn cằn cỗi.
***
Tuy rằng Tưởng Kiêu và mọi người trong nhà bảo Tạ Thanh Di cứ vui vẻ ăn tết nhưng nhà họ Tưởng xảy ra chuyện lớn như vậy, Tạ Thanh Di không thể yên tâm được.
Đặc biệt là khi gọi video, nhìn Tưởng Kiêu bận rộn đến mức tiều tụy mà mắt người có thể nhìn thấy được vì công việc của tập đoàn Quang Linh, cô càng đau lòng đến mức không chịu được.
“Bố và em đặt vé máy bay sáng mai, tầm trưa mai là sẽ đến bắc Kinh.”
Trong đêm khuya thanh vắng, Tạ Thanh Di ngồi dựa trên giường, cầm điện thoại: “Chắc em với bố sẽ đến bệnh viện thăm chú Tưởng trước, buổi tối bố em hẹn bạn cũ ăn cơm, em không đi, em đến công với anh.”
Tưởng Kiêu cũng hơi ngạc nhiên về chuyện Tạ Luân đích thân tới Bắc Kinh, nghĩ lại thì, dù sao họ cũng quen biết nhiều năm, bác Tạ cũng không phải người ý chí sắt đá.
“Ngày mai anh sẽ đến đón hai người ở sân bay.”
“Vâng.”
Tạ Thanh Di đồng ý, ngón tay thon dài duỗi ra, phác họa hình ảnh của người trong điện thoại trên không khí: “Chúng ta đã xa nhau một tuần, haizzz, cứ tưởng là chúng ta có thể trải qua một năm mới vui vẻ bên nhau.”
Tưởng Kiêu: “Nguyệt Lượng, anh xin lỗi…”
Tạ Thanh Di vội vàng ngắt lời: “Ai da, anh xin lỗi cái gì, anh cũng đâu cố ý đâu, ai mà biết chú Tưởng lại đột nhiên sinh bệnh như thế.”
Thấy cô hiểu chuyện, vẻ mặt Tưởng Kiêu giãn ra: “Năm sau, anh nhất định sẽ trải qua một năm mới vui vẻ bên em.”
“Vậy thì tốt.”
Tạ Thanh Di nâng cằm: “Dù sao chúng ta cũng còn rất nhiều năm nữa mà.”
Trong lòng Tưởng Kiêu khẽ động, khóe mắt cong lên: “Được.”
Họ vẫn còn rất nhiều năm nữa, anh sẽ từ từ bước đi cùng cô.
Đôi bạn trẻ đang yêu nói chuyện với nhau một hồi, Tạ Thanh Di cũng không làm phiền Tưởng Kiêu làm việc nữa, cúp video rồi đi ngủ trước.
Sáng sớm hôm sau, hai bố con lái xe đến sân bay quốc tế Thượng hải, ngồi lên chuyến bay đến Bắc Kinh.
Vừa mới ra khỏi lối ra sân bay, Tạ Thanh Di đã nhìn thấy bóng dáng đang đứng đợi ở cạnh xe.
Mùa đông lạnh giá, anh mặc một chiếc áo khoác đen, dáng người cao lớn thẳng tắp như cây tùng bách, ánh nắng mùa đông chiếu vào người anh như phủ lên người anh một lớp ánh sáng dịu dàng.
Không quan tâm đến việc bố còn ở bên cạnh, Tạ Thanh Di hưng phấn chạy về phía người đàn ông: “Anh ơi!”
Giọng nói lanh lảnh của cô tràn đầy vui sướng. giống như một con bướm nhỏ khéo léo.
Tưởng Kiêu giang tay ra, vững vàng tiếp được cô gái nhỏ của mình, hơi cúi đầu, chóp mũi tràn ngập hương hoa ngọt ngào trên người cô.
“Đi máy bay có mệt không?” Anh áp trán lên trán cô, khẽ hỏi.
“Hơi mệt chút.”
Tạ Thanh Di ôm eo anh, ngẩng mặt lên khỏi lồng ngực ấm áp của anh, mỉm cười: “Nhưng mà nhìn thấy anh xong là hết mệt mỏi rồi.”
Trong mắt Tưởng Kiêu cũng hiện lên ý cười.
Cô gái nhỏ của anh đáng yêu như vậy, anh thật sự muốn hôn cô.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tưởng Kiêu đã nhìn thấy “Bố vợ tương lai” đang từ từ bước bước về phía này, anh chỉ có thể buông cô gái trong tay ra, xoa đầu cô: “Tối nay anh dẫn em đi ăn món ngon.”
Hai mắt Tạ Thanh Di sáng lên: “Được ạ!”
“Khụ!”
Tưởng Kiêu đi lên trước, nhìn cặp đôi tuy đã buông cái ôm ra nhưng mười ngón tay vẫn đan chặt vào nhau, khóe mắt giật giật.
Đúng là người trẻ tuổi, chỉ mới xa nhau có vài ngày thôi đã không không nhịn được rồi?
“Chào bác Tạ, bác đã vất vả suốt chặng đường rồi.”
Tưởng Kiêu lễ phép chào hỏi, sau đó chủ động kéo hành lý bỏ vào cốp xe.
Tưởng Kiêu liếc nhìn bó hoa được gói cẩn thận đặt ở ghế sau, sau đó liếc nhìn đôi bạn trẻ đang nắm chặt tay nhau, nói: “Bác ngồi phía trước.”
Ông đi thẳng đến vị trí ghế phụ, mở cửa ngồi vào rồi đóng sập cửa lại.
Tạ Thanh Di mím môi cười trộm, đẩy cánh tay Tưởng Kiêu: “Đi thôi, lên xe.”
“Được.” Tưởng Kiêu đợi cô lên xe, đóng cửa lại, sau đó mới vòng qua bên kia, mở cửa lên xe.
Xe chậm rãi khởi động, Tạ Thanh Di ôm bó hoa hồng tím lộng lẫy chụp hai bức ảnh.
Cô quay đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh, cong môi: “Anh bận rộn như vậy mà còn nhớ chuẩn bị hoa à?”
Tưởng Kiêu thắt dây an toàn: “Điều 28 trong sổ tay người đàn ông đức hạnh, nhất định phải chuẩn bị hoa khi đến đón bạn gái.”
Cái gọi là sổ tay nam đức, là do trước Tạ Thanh Di lướt được một bài viết tổng hợp 100 quy tắc của một người đàn ông tốt.
Lúc cô nhìn thấy nó thì cảm thấy rất thú vị, vì thế đã gửi cho Tưởng Kiêu.
Cô không ngờ anh không chỉ nghiêm túc đọc nó, mà còn nhớ được không ít điều trong đó.
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của anh, Tạ Thanh Di bật cười.
Ngay sau đó, cô dựa vào trước mặt anh, vẻ mặt ái muội liếc qua yết hầu anh, khẽ nói: “Anh biểu hiện tốt như vậy, buổi tối nên tặng hoa hồng đỏ cho anh nhỉ?”
Ánh mắt kia vô cùng quyến rũ, ánh mắt Tưởng Kiêu tối sầm lại.
Anh nhanh chóng liếc qua hàng ghế trước, siết chặt bàn tay nhỏ bé kia trong lòng bàn tay: “Ngồi ngoan, đừng làm loạn.”
Thấy anh giả vờ bình tĩnh, ý cười trong mắt Tạ Thanh Di càng đậm hơn.
Nhưng vì bố cô đang ngồi hàng ghế trước nên cô không dám làm bậy, ngón út móc vào lòng bàn tay to lớn của người đàn ông, khiến bàn tay anh hơi duỗi ra, sau đó cô tủm tỉm cười rồi ngồi lại vị trí ban đầu.
Dù sao họ cũng có thời gian cả tối nay mà.