Những người trên bàn cũng là người của tổ làm phim, ở đây không có người ngoài, mọi người trò chuyện một chút cũng dần quen nhau.
Ban đầu còn nói chuyện quay phim, rượu quá ba tuần, tất cả mọi người đều uống tới nóng mặt, bắt đầu khoác lác, tha hồ tưởng tượng phòng vé bán chạy, đột phá nhiều hơn mấy trăm triệu, đánh vỡ kỉ lục phòng vé, leo lên các hạng mục rồi lãnh thưởng…
Càng trò chuyện càng vui, đạo diễn Mục đề nghị: “Tới đây, nhân dịp hôm nay mọi người coi như đầy đủ, chúng ta chụp chung một tấm, kỉ niệm lần đầu tiên đi ăn chung.”
Tạ Thanh Di cũng có chút say, nghe thấy mọi người khoác lác, trái tim cô cũng đập ngày càng mạnh, tựa như mình đã đứng ở trên sân khấu nhận thưởng cảm ơn người xem, cảm ơn người nhà họ Tạ.
Đoàn người đứng thành một hàng, Tạ Thanh Di vốn định đứng ở bên cạnh, nhà sản xuất phim lắc đầu: “Như vậy sao được? Cô là nữ chính đó, tới đây, đứng ở vị trí trung tâm cùng Bạc Thanh Trạch, trai đẹp gái đẹp đứng chung một chỗ đúng là tạo phúc cho mắt.”
Biên kịch đẩy gọng kính đen tỏ vẻ đồng tình: “Đúng đúng đúng, Hán Thu và Hàn Yên phải đứng chung một chỗ.”
Trong bao nhiêu năm nay ông ta hành nghề, lần đầu chọn được hình mẫu trong tim mình, đôi nam nữ chính trước mắt nhất định chính là Địch Hán Thu và Tô Hàn Yên từ trong sách bước ra.
Tạ Thanh Di vốn còn muốn khiêm tốn một chút nhưng nghe thấy bọn họ nói vậy cũng đi lên đứng sóng vai với Bạc Thanh Trạch.
“Cô Tạ nhìn cao hơn so với trong phim.” Bạc Thanh Trạch đưa mắt nhìn cô, tròng mắt đen để lộ ý cười.
“Ừ, tôi cao khoảng 166, hôm nay còn đi giày cao gót nên cũng tương đối cao.”
“Khó trách.” Bạc Thanh Trạch nói: “Tôi không tính là cao, mang giày mới được 180, trả lời truyền thông lúc nào cũng nói mình cao 182.”
“Ồ…”
Tạ Thanh Di có chút ngạc nhiên, cô không ngờ Bạc Thanh Trạch sẽ tự bóc phốt mình như vậy, suy nghĩ một chút, cô lại lên tiếng: “Nhưng nhìn anh thực sự rất cao.”
Đôi mắt Bạc Thanh Trạch trời sinh đào hoa, lúc cười nhìn đặc biệt thâm tình: “Cảm ơn cô đã an ủi.”
Nam nữ chính chung sống hài hòa, đối với bộ phim hay đoàn làm phim đều là chuyện tốt.
Sau khi dọn chỗ đứng, người phục vụ cũng bị gọi vào giúp chụp hình.
“Chụp đây, mọi người, bên này, nhìn ống kính…”
“123, cười lên!”
“Được, cười tươi thêm chút nữa, chụp thêm một tấm!”
Chụp xong mấy tấm, Mục Kim Xuyên tạo một nhóm chat chung ngay tại chỗ rồi gửi hình vào đó.
Biên kịch nhìn hình, mặt đầy vui vẻ, nói liên tục: “Rất hợp, trai tài gái sắc, khí chất tuyệt đỉnh.”
Mục Kim Xuyên nghe thấy vậy thì mí mắt giật giật không ngừng, lặng lẽ liếc nhìn Tạ Thanh Di, cao giọng bổ sung thêm: “Là Tô Hàn Yên và Địch Hán Thu xứng đôi.”
Vị đại tiểu thư này là danh hoa đã có chủ, họ không dám kết đôi bừa.
Nếu như bị vị ông chủ lớn sau lưng kia biết được sẽ không vui.
Nhưng không có ai chú ý đến sự nhấn mạnh đặc biệt của đạo diễn, chụp xong, mọi người một lần nữa nhập tiệc, nói đùa kể chuyện phiếm.
Tạ Thanh Di cầm điện thoại di động, lật nhìn mấy tấm hình rồi chọn tấm tự nhiên nhất để tải xuống, đăng lên vòng bạn bè.
# Đại gia đình "Nguyệt Mãn Tây Lâu" lần đầu tiên ăn chung #
Bạc Thanh Trạch ngồi ở bên cạnh cô, thấy cô đăng lên vòng bạn bè cũng cầm điện thoại lên: “Thêm wechat nhé?”
Tạ Thanh Di: “Được, tôi ở trong nhóm chat, anh trực tiếp kết bạn là được.”
Mở nhóm trò chuyện ra, là tài khoản có avatar mặt trăng màu xanh: “Diane?”
Bạc Thanh Trạch chậm rãi lẩm bẩm, giọng anh ta rất trầm thấp, lúc đọc tiếng anh có mấy phần ý vị khác lạ.
Tạ Thanh Di nghiêng đầu qua nhìn màn hình của anh ta: “Đúng, là tài khoản này.”
“Được.” Bạc Thanh Trạch bấm thêm bạn rồi lại nói: “Trong thần thoại la mã, Diane là tên gọi của nữ thần mặt trăng và săn bắn, Nguyệt Lượng là nhũ danh của cô à.”
Tạ Thanh Di ừ một tiếng.
Bạc Thanh Trạch nói: “Xem ra cha mẹ cô rất yêu quý cô.”Tạ Thanh Di cười phóng khoáng: “Bọn họ thực sự rất yêu tôi, chỉ có điều nhũ danh là lấy bừa thôi. Lúc mẹ tôi sinh anh tôi, vừa hay là buổi tối, sao rất sáng, bà ấy liền lấy nhũ danh cho anh tôi là Tinh Tinh. Trùng hợp lúc tôi ra đời cũng là buổi tối, mẹ tôi nghĩ đã có Tinh Tinh rồi thì thêm một Nguyệt Lượng đi.”
Bạc Thanh Trạch bật cười: “Hóa ra là như vậy.”
Hai người vừa nói chuyện vừa thêm wechat của đối phương.
Avatar của Bạc Thanh Trạch là một mảng biển xanh thẫm, trên bờ cát trắng, một ông lão dắt một con lạc đà.
“Đây là hình tôi chụp lúc đi nghỉ phép ở Mombasa.” Thấy cô nhìn chằm chằm ảnh avatar của mình, anh ta mở miệng giải thích.
“Oa, chụp đẹp như vậy.”
Tạ Thanh Di thuận miệng đáp lời nhưng trong đầu lại nhớ tới biệt thự ở Mombasa của nhà mình.
Năm nay quá bận rộn bỏ lỡ kỳ nghỉ phép dài nhất, mùa hè sang năm cô sẽ rút ra một tuần, đi đua ngựa ở đồng cỏ, thăm safari một lần nữa.
Vừa rảnh rỗi ngồi trò chuyện tầm hai mươi phút, buổi tụ tập cuối cùng cũng tới hồi cuối.
Mọi người đứng dậy chuẩn bị tan cuộc, điện thoại của Tạ Thanh Di lại hơi rung lên.
William: [Uống rượu à?]
Tạ Thanh Di mím môi trả lời: [Uống một chút, không nhiều.]
Dừng một chút, cô bổ sung: [Sao anh lại biết?]
William: [Tấm ảnh chụp chung em đăng lên vòng bạn bè, mặt nhìn có hơi đỏ.]
Diane: [Mặt đỏ không nhất định là do uống rượu, có thể là do em đứng chụp bên cạnh ảnh đế nên mặt đỏ, bản thân anh ấy rất tuấn tú!]
William: […]
Một chuỗi chấm lửng thật dài được gửi qua, phía bên kia an tĩnh chừng một phút.
William: [Bên chỗ em đã kết thúc chưa? Anh đón em về nhà.]
Tạ Thanh Di khẽ run lên.
Anh lại chủ động nói muốn đón cô.
Trái tim nai con không khỏi tung tăng, có điều nghĩ tới sự qua loa lấy lệ ngày trước của anh, còn cả sự lãnh đạm lúc trên xe, chút tung tăng kia cũng nhanh chóng biến mất.
Cảm giác bị một người đàn ông hết lần này tới lần khác lúc xa lúc gần quá khó chịu, cô không thèm.
Diane: [Chuẩn bị về nhà đây. Có điều anh không cần đến đón đâu, ảnh đế ở tiểu khu bên cạnh nhà em, anh ấy thuận đường chở em một đoạn là ok.]
Tin tức gửi đi, dòng “đang soạn tin” kéo dài hồi lâu.
Cuối cùng cũng im ắng lại.
Trái tim đang treo lên của Tạ Thanh Di lại rơi xuống, ưu tư nơi đáy mắt không khỏi âm u hơn.
“Cô Tạ, chúng ta đi thôi?”
Bạc Thanh Trạch cầm lấy áo khoác âu phục, ôn tồn nhắc nhở: “Em có mang khẩu trang và kính không?”
“Có.”
Tạ Thanh Di gật đầu, thuần thục lôi khẩu trang và kính mắt từ trong túi xách ra đeo lên, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay bị che lại một cách kín đáo.
Một đám người giải tán ở cửa, từng người lên xe của mình.
Một chiếc Bentley đỗ cách đó không xa chìm trong bóng đêm mông lung, sau kính thủy tinh đen một chiều là đôi mắt màu xanh lục lẳng lặng nhìn về phía đôi trai gái đang chậm rãi đi ra.
Không giống với Âu Dương Hạo trẻ trung ngây thơ, người đàn ông trưởng thành ba mươi mấy tuổi tự có một vài mánh khóe với các cô gái trẻ.
Bọn họ vừa nói vừa cười, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Ngón tay dài của Tưởng Kiêu chống lên cửa kính xe, lông mi rũ xuống che kín những ưu tư đang thầm dâng lên trong mắt.
Mãi cho đến khi một chiếc suv lái đến trước mặt hai người, người đàn ông anh tuấn bất phàm kia thay cô mở cửa, thể hiện phong độ lịch sự.
“…”
Tưởng Kiêu mím môi, giọng lãnh đạm: “Lái qua đó.”
Tạ Thanh Di ngồi ở ghế sau, vừa mới kéo dây an toàn, cửa kính xe chợt vang lên hai tiếng ‘cộc cộc’.
Động tác kéo dây an toàn hơi ngừng lại, cô ngước mắt về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Không thấy mặt nhưng mượn ánh sáng đèn đường, có thể thấy rõ áo sơ mi đen của người đàn ông, ống tay áo xắn lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng đeo đồng hồ đá xanh của Vacheron Constantin, xương ngón tay rõ ràng đặt trên kính xe, phảng phất như đang trưng bài một mô hình bàn tay tinh xảo hoàn mỹ nhất.
Nhìn tay người quen, men rượu trong người Tạ Thanh Di tản đi mấy phần.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, khi nhìn rõ bóng người cao ngất thon dài kia, tim cô như hụt mất một nhịp.
Anh tới.
“Cô Tạ?’
Bạc Thanh Trạch cũng nhìn thấy bên ngoài có một người đàn ông, không khỏi nghi vấn: “Cô biết người này sao?”
“Anh ấy là… anh tôi.”
Tạ Thanh Di giải thích một câu, kéo kính mắt xuống rồi thò đầu ra ngoài, khi đối diện với cặp mắt mê người kia, cô nhất thời không biết mình nên nói gì.
Tưởng Kiêu nhìn cô, thần sắc dưới bóng đêm rất khó phân biệt: “Xuống xe.”
Giọng nói nhàn nhạt lộ ra ý không cho từ chối, Tạ Thanh Di: “Vâng.”
Nói xong lại có chút hối hận, cô mà lại nghe lời anh như vậy sao?
Có điều nể việc anh đích thân tới đón cô, cô cũng cố tiếp nhận vậy.
“Thầy Bạc, tôi vẫn nên ngồi xe của anh tôi về thôi, không làm phiền anh nữa.”
“Không sao.” Bạc Thanh Trạch mỉm cười.
Tạ Thanh Di xuống xe, vẫy tay với anh ta: “Thầy Bạc, hẹn gặp lại.”
“Ừ, hẹn gặp lại.”
Cửa xe đóng lại phát ra một tiếng bộp, Tạ Thanh Di đứng bên cạnh Tưởng Kiêu, hơi ngẩng mặt lên: “Anh…”
Mới nói một từ, Tưởng Kiêu đã bất thình lình nắm cổ tay cô, kéo cô đi về sau.
Bạc Thanh Trạch thò đầu qua cửa xe nhìn về phía sau.
Trong bóng đêm trầm trầm, anh cũng không nhìn thấy chính diện, chỉ thấy người đàn ông kéo cô bé lên chiếc Bentley màu đen.
Vóc người đàn ông kia rất cao, vai rộng eo hẹp, cô gái đứng bên cạnh anh càng thêm nhỏ bé.
Xem ra là một người anh sợ em gái bị bắt cóc.
Bạc Thanh Trạch cong cong môi, thu hồi tầm mắt, ung dung nói với tài xế: “Đi thôi.”
…
Bên trong xe Bentley, Tạ Thanh Di bị nhét vào ghế sau.
“Đã nói là không cần tới đón, em mới lên xe rồi lại xuống xe, ai không biết còn tưởng em…”
Chồng quản chặt? Anh quản chặt?
Tạ Thanh Di mím môi, không tìm được từ chính xác liền dứt khoát đổi lời nói: “Cũng may thầy Bạc bụng dạ rộng rãi, sẽ không suy nghĩ nhiều, nếu đổi lại là người tâm tư nhạy cảm, sợ sẽ cho rằng em có ý kiến với người ta.”
Tưởng Kiêu khóa cửa xe lại, rồi phân phó tài xế: “Em thân là con gái, buổi tối uống rượu lại còn ngồi xe của đàn ông lạ về nhà, không an toàn.”
Tạ Thanh Di nghiêm túc uốn nắn: “Đó là ảnh đế, sau này còn phải hợp tác đóng phim với em, không phải đàn ông lạ.”
Tưởng Kiêu lãnh đạm: “Ảnh đế thì sao, đạo đức, đức hạnh của một người không hề có kết nối cố định với thân phận, địa vị, danh tiếng của anh ta, huống chi vòng giải trí lăn lộn tạp nham…”
“Sao em cứ có cảm giác anh có thành kiến rất lớn với thầy Bạc nhỉ?”
Tạ Thanh Di nghi ngờ nhìn anh một cái, nhỏ giọng lầu bầu: “Nói tới vòng giải trí, em còn quen hơn anh. Đến tận hôm nay em chưa từng nghe qua bất cứ tin tức trái chiều nào về thầy Bạc, hơn nữa lúc nãy vừa mới ăn cơm chung, anh ấy cũng rất bình dị gần gũi…”
“…”
Tối nay Tưởng Kiêu cũng đã uống rượu nhiều, ngón tay xoa xoa mi tâm hơi phồng lên, giọng lười biếng: “Anh ta lòng dạ rộng rãi cũng tốt, bình dị gần gũi cũng tốt, anh chỉ biết là tối nay anh muốn đưa em về nhà bình an.”
Tạ Thanh Di nghiêng mặt nhìn anh, dưới ánh sáng u ám, gò má trắng sáng của người đàn ông lộ ra chút đỏ ửng rất mỏng, tròng mắt hơi híp lại, có cảm giác khiến người ta muốn dây dưa vô cùng khó hiểu.
“Anh.” Cô trừng mắt nhìn, giọng mềm xuống: “Anh cũng uống rượu?”
Tưởng Kiêu ngồi nghiêm chỉnh, đầu tựa vào tựa lưng, giọng trầm thấp ừ một tiếng: “Uống không nhiều.”
Tạ Thanh Di nhìn chằm chằm gò má anh, thấy anh dương như có hơi mệt nên cũng không nói gì thêm, cúi đầu chơi điện thoại di động.
Vừa mới đăng bức hình chụp chung kia lên đã có một đống bình luận khen, còn có tin nhắn Từ Bội Bội gửi tới.
Bội Bội Xu: [Tôi vừa mới vào xem vòng bạn bè của cô! Cô chụp chung với Bạc Thanh Trạch à!]
Bội Bội Xu: [Đúng là hâm mộ muốn chết!]
Bội Bội Xu: [Đừng quên chữ ký của tôi nhá!]
Diane: [Không quên.]
Vừa nói, cô vừa dứt khoát mò tấm giấy ký tên từ trong túi xách ra, chụp tấm hình dưới ánh đèn flash.
Đèn flash ở trong buồng xe chớp sáng mấy cái, Tưởng Kiêu muốn không để ý cũng không được.
Nghiêng mặt nhìn qua, chỉ thấy cô nâng tờ ký tên lên, cẩn thận cất lại vào trong túi xách.
Một tờ giấy ký tên thôi mà, coi trọng đến vậy?
Tưởng Kiêu thu hồi mắt, không lên tiếng nhưng trong đôi mắt thâm thúy kia lại lạnh như băng.
Dọc đường đi, hai người đều rất yên lặng.
Tạ Thanh Di chơi điện thoại di động một lúc, hơi men bắt đầu bốc lên, người cảm thấy hơi mệt.
Đầu tựa vào cửa sổ thủy tinh, bất tri bất giác đã nhắm mắt ngủ.
Ánh sáng sặc sỡ bên đường nhấp nháy, đầu cô gái như gà mổ thóc cứ gật gù mãi, trán đụng phải mặt kính, mi tâm nhíu lại, ngủ không yên lắm.
Tưởng Kiêu: “…”
Chần chừ chốc lát, anh nhích lại chỗ cô ngồi, bàn tay rộng lớn đỡ lấy gò má cô, nhẹ nhàng giúp cô dựa vào đầu vai anh.
Dường như tìm được chỗ có thể dựa vào, chóp mũi lại tràn vào mùi hương quen thuộc, mi tâm Tạ Thanh Di hơi giãn ra đôi chút.
Ánh mắt Tưởng Kiêu rơi vào khuôn mặt trắng bóng của người con gái, mang theo chút tham lam nào đó, thần bí theo dõi, băn khoăn nhìn theo mi mắt, chóp mũi, cuối cùng rơi vào đôi môi màu phấn nhạt khẽ vểnh lên một cách tự nhiên của cô.
Hô hấp của cô đều đều mà êm ái, rơi xuống từng chút từng chút một, như thể mang mùi hương sâu kín thoang thoảng.
Bên tai lại vang lên câu nói ngây thơ không lâu về trước của cô: “Anh, anh nói hôn môi là cảm giác như thế nào?”
Cảm giác hôn môi…
Đôi mắt hồ ly dần tối lại, đường cong gò má không tự chủ hướng gần về phía cô.