Cánh môi Hàn Như Sơ giật giật, như là muốn mở miệng nói gì đó với Hứa Gia Mộc, nhưng mà cuối cùng vẫn không có nói.
Đáy mắt Hứa Gia Mộc nổi lên vẻ thất vọng, anh cúi dập mạnh đầu xuống đất một chút: “Thực xin lỗi, mẹ.”
Những lời này, anh chỉ là đơn thuần đứng ở lập trường của một người con nói .
Đối Hàn Như Sơ mà nói, anh chung quy là đứa con bất hiếu.
Trong phòng thẩm vấn thực im lặng, đầu Hứa Gia Mộc giữ nguyên ở trên sàn lạnh lẽo hồi lâu, mới chậm rãi đứng lên, anh liếc mắt thật sâu liếc nhìn Hàn Như Sơ một cái, để lại một câu “Bảo trọng”, sau đó đợi một đoạn thời gian thật lâu, Hàn Như Sơ vẫn không mở miệng nói chuyện như cũ, cuối cùng mang theo vài phần cô đơn xoay người, rời đi.
Hàn Như Sơ nhìn chằm chằm bóng dáng Hứa Gia Mộc, ánh mắt một mảnh phức tạp.
Ở trong khoảnh khắc Hứa Gia Mộc mở cửa ra, cuối cùng vẫn không thể nào nhịn xuống, mở miệng: “Gia Mộc, chiếu cố thật tốt bản thân.”
Tuy rằng chỉ là đơn giản một câu, nhưng mà bỗng dưng hốc mắt Hứa Gia Mộc vẫn đỏ lên, anh quay đầu, nhìn Hàn Như Sơ, hơi hơi cười cười: “Mẹ, con chờ người đi ra.”
Lúc nói những lời này, tâm Hứa Gia Mộc thực lòng ngóng trông 20 năm sau, lúc Hàn Như Sơ từ trong ngục đi ra, lúc đó tất cả tóc của bà đã trắng xóa, anh chăm sóc bà trong những ngày cuối đời.
Nhưng mà anh chung quy không nghĩ tới, cuối cùng, Hàn Như Sơ vẫn là không có cho anh cơ hội chờ bà đi ra.
-
Lúc trang trí hội trường hôn lễ, tất cả mọi người dù có việc quan trọng, cũng đều tham dự, nhưng mà đợi đến ngày hôn lễ chân chính tiến hành, bọn họ mới phát hiện ra hội trường được trang trí so với tưởng tượng của bọn họ lúc ban đầu còn kinh diễm hơn nhiều, quả thực giống như là hình ảnh trong truyện cổ tích.
Ánh sáng ngọc của đèn thủy tinh, cuồn cuộn không ngừng chiếu xuông những cánh hoa tạo hiệu quả vô cùng đặc biệt, thủy tinh lung linh, tân khách ngăn nắp xinh đẹp, một chiếc bánh chín tầng cao hơn cả người...... Còn có trên màn hình lớn không ngừng chiếu ảnh cưới và hành khúc hôn lễ của Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên.
Mười hai giờ, tân khách đến đầy đủ.
Mười hai giờ mười lăm phút, trợ lý lên sân khấu bắt đầu đọc diễn văn, toàn trường một mảnh im lặng.
Mười hai giờ hai mươi phút, trợ lý mời chú rể lên sân khấu, vỗ tay như nước.
Ngày kết hôn giờ lành là mười hai giờ hai mươi tám, cho nên khoảng thời gian cô dâu bước vào hội trường còn 8 phút, bởi vì công việc MC đều giao cho trợ lý, cho nên trong thời gian 8 phút này, trợ lý liền thuận thế phỏng vấn Lục Cẩn Niên một chút, kết quả cuối cùng hỏi ra hai vấn đề, vòng đến vấn đề mà chính anh ta tương đối tò mò: “Tôi nghe nói, lúc trước khi chú rể và cô dâu giả làm vợ chồng, là cô dâu khiến cho chú rể không cần tiết lộ ra ngoài quan hệ của bọn họ lúc đó, xin hỏi là cô dâu đã làm như thế nào ?”
Đây rõ ràng là lấy quyền mưu tư, thỏa mãn ý nghĩ của cá nhân......Đáy lòng Lục Cẩn Niên âm thầm oán thầm trợ lý một câu, bất quá hôm nay là ngài vui của anh, anh cho phép anh ta tùy hứng một lần, vì thế Lục Cẩn Niên giơ lên mic, mở miệng không chút nào che lấp nói: “Đêm tân hôn lúc giả làm vợ chồng, cô ấy vừa mở miệng, liền nói với tôi ba cái không được.”
Trợ lý càng cảm thấy hứng thú: “Ba câu không được gì? Không biết chú rể còn nhớ rõ không?”
Nhớ rõ, như thế nào có khả năng không nhớ rõ? Cô nói qua mỗi một câu, xấu tốt, anh đều nhớ rõ.
Chỉ là, này rõ ràng từng là lời nói làm cho anh khổ sở, hiện tại nói ra, lại thích thú nhớ lại.
Lục Cẩn Niên đối với microphone, nói rõ ràng lưu sướng:“Không được ở nơi công cộng chạm vào tôi.”
“Không được công khai nói tôi là vợ của anh.”
“Không được làm cho người ta biết tôi với anh ở cùng một chỗ.”
Truyện convert hay : Hồng Mông Thiên Đế