Bao nhiêu người lúc còn trẻ, nhất thời cố chấp, trở thành chấp niệm cả đời?
Thật ra thì tình yêu chân chính, không phải là ích kỷ, mà là thành toàn.
Ban đầu cô nhìn thấy Lục Cẩn Niên đối với Kiều An Hảo tốt như vậy, không phải bởi vì cô còn yêu Lục Cẩn Niên, cũng không phải bởi vì cô ghen tỵ với Kiều An Hảo, mà là bởi vì cô không cam lòng, cô không phục.
Cuối cùng, vẫn là cô thiếu đi tình yêu.
Nếu thật sự yêu một người, sao lại khiến anh khó xử?
Bởi vì, anh đau khổ, cô sẽ đau hơn...
Chỉ tiếc, đến hiện tại, cô mới suy nghĩ rõ ràng đạo lý này.
Khóe mắt Kiều An Hạ rịn ra một giọt nước mắt, nhưng mà cô lại nhìn Trình Dạng cười, cười như vậy, so với nụ cười sảng khoái trước kia thì khác hoàn toàn, là nụ cười mềm mại trong suốt, tinh khiết như đứa trẻ ngây thơ.
"Trình Dạng, nếu như em biết, em... Sinh thời, gặp anh... Ban đầu... Ban đầu em cũng sẽ không để cho mình... Bỏ lỡ nhiều như vậy..."
Kiều An Hạ nói tới chỗ này, chợt, khóe miệng có máu tươi tràn đầy ra ngoài, mắt của cô rõ ràng đã bắt đầu khép lại, cô liều mạng khống chế mình mở to mắt, nhìn Trình Dạng thật lâu, nhưng mà cô ấp a ấp úng nói xong ba chữ "Bạn trai" cuối cùng, vẫn không thể chống cự nổi nữa chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cô nói là sự thật... Lục Cẩn Niên là người cô thích nhất, cô không chiếm được anh, cô với ai cũng thờ ơ, cô muốn dùng phương thức đó, nói cho Lục Cẩn Niên, cô Kiều An Hạ có người muốn.
Còn trẻ khinh cuồng khăng khăng một mực... Đợi đến tương lai có một ngày, gặp được người mình thật lòng muốn nắmtay đi cả đời, mới biết, cái gì gọi là hối hận.
Nếu như có thể làm lại cuộc đời... Nếu như thời gian có thể quay lại... Nếu như cô biết cô tương lai sẽ gặp được tình yêu, cô nhất định, nhất định, nhất định sẽ làm một cô gái tốt.
Chẳng qua là, có chút đạo lý, lúc đầu không hiểu, phải đích thân trải qua, mới hiểu những hàng chữ thâm thúy.
Kiều An Hạ suy nghĩ rồi lại mở mắt lại mắt nhìn Trình Dạng, nhưng mí mắt của cô lại giống như bị dính nhựa cao su, mặc cho cô dùng sức thế nào cũng không mở nổi.
Trong phút chốc, đáy lòng trở nên có chút sợ.
Cô có chết dễ dàng như vậy?
Cô sẽ không bao giờ thấy Trình Dạng vàKiều Kiều nữa?
Cô... Rõ ràng đã hối hận, cô rõ ràng cảm thấy rạr1 tội lỗi, cô rõ ràng hôm nay tới "Bách niên hảo hợp" là muốn nói xin lỗi anh, nhưng mà, tại sao, tại sao lại biến thành như vậy?
Kiều An Hạ vùng vẫy một lúc lâu, cũng không mở mắt nữa, cuối cùng vẫn chưa từ bỏ, cánh môi cô giật giật, muốn gọi một câu "Trình Dạng", nhưng mà cô chưa mở miệng, ý thức cả người liền tiêu tan, hoàn toàn lọt vào một mảnh đen nhánh.
Có một giọt nước mắt, theokhóe mắt, nặng nề đập vào trên cánh tay Trình Dạng ôm cổ cô.
Toàn thân Trình Dạng run rẩy, chẳng qua là ôm lấy Kiều An Hạ thật chặt, trán của anhđặt lên trán của Kiều An Hạ, mặc dù không có phát ra tiếng khóc, nhưng bả vai lại rõ ràng đang run rẩy.
Đúng vậy... Anh yêu cô gái này, tên là Kiều An Hạ, không phải là cô gái tốt nhất trên thế giới này, thậm chí rất nhiều người đều nói cô không tốt.
Cô gái anh yêu, có rất nhiều bạn trai, tuổi thanh xuân đẹp nhất cũng cho rất nhiều người đàn ông.
Truyện convert hay : Đô Thị Tu Tiên 5000 Năm