Hồn Thuật

chương 310: núi cao lại có núi cao hơn(1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hồn Thuật

Tác Giả: VôSongLinh

Chương : Núi Cao Lại Có Núi Cao Hơn()

Trung tâm của khu vực số một cũng là trung tâm của Địa Cầu Đại Hội Giới tồn tại một ngọn núi khổng lồ cao vút. Ngọn núi này giống như một ngọn núi lửa cao lớn xuyên thẳng vào tầng “cấm bay” và vươn cao tưởng chừng như muốn chọc thủng thinh không vô tận.

Xung quanh ngọn núi là những vách đá cheo leo ẩn trong những nhánh cây đủ loại dị hình xanh tốt. Chỉ duy nhất có một hướng phía nam là tồn tại một thác nước khổng lồ đổ từ trên ngọn núi đổ xuống. Nếu đứng dưới chân núi nhìn lên, người ta có cảm giác như thác nước trước mặt chính là trực tiếp từ trên mây đổ xuống. Đứng lại gần hơi nước phả vào mặt khiến tất cả đều mang tâm tình thật thoải mái, dường như mọi phiền muộn đều không tồn tại.

Lại nhìn kỹ, người thường cũng có thể phát hiện ta ẩn sau màn nước đổ mạnh mẽ của thác nước là những bậc tuần tự chạy dọc lên trên đỉnh núi. Mặc dù những bậc đá này không vuông vắn đẹp đẽ như những bậc đá do con người tạo ra nhưng tất cả giống nhau, đều đều chồng lên nhau như những ruộng bậc thang của những người dân vùng cao. Bất quá mỗi một bậc đá cách nhau tới mười mét, chiều ngang thì dài hết cả phạm vi bề ngang thác nước nhưng độ sâu vào trong thì lại chỉ đủ vừa một người đứng. Như vậy nếu muốn leo lên trên, lại dưới sức mạnh của thác nước đổ xuống, chẳng khác nào vạn cân đổ lên đầu, dù là tu luyện giả dù có chống đỡ được sức đổ của thác nước cũng rất dễ mất thăng bằng mà rớt xuống dưới.

Tuy nhiên dù có rớt tới tối tăm mặt mũi, thì hôm nay ở dưới chân thác vẫn tụ tập rất đông các nhóm sinh vật đủ dị hình dị trạng. Bởi vì trên đỉnh núi, hào quang của Hoàng Lệnh thứ ba vẫn chói lòa hấp dẫn không chỉ đệ tử nhân loại mà cả vô số những sinh linh có trí tuệ.

Dưới thác nước, một cái hồ rộng lớn như mười chiếc sân bóng đá ghép lại. Thường ngày xung quanh bờ hồ nơi đây vắng vẻ, không ngờ hôm nay trở nên vô cùng chật trội, đứng tràn cả ra phía sau bờ hồ tới cả ngàn mét vẫn chưa hết. Càng ngạc nhiên là không chỉ đệ tử nhân loại mặt đỏ tía tai mà cả đám linh thú cùng yêu tinh xung quanh cũng hùng hùng hổ hổ như muốn ăn tươi nuốt sống, nhìn ngó đối thủ bên cạnh.

Muốn nói… sức mạnh thiên nhiên ngăn trở một thì đối thủ xung quanh ngăn trở mười.

Mới đầu chỉ có lác đác vài sinh vật sống gần chân núi thấy linh khí bốc lên tận trời, tràn ngập khắp nơi thì đồng chạy tới thử vận may. Ai ngờ các thế lực nhân loại cũng có tốc độ không kém đều kéo tới. Kết quả khỏi nói cũng biết, dù là linh thú hoàng có cấp bậc cao cũng đố leo lên nổi. Kẻ nào nóng đầu chạy lên các bậc thang thiên nhiên dưới màn nước đổ kia y rằng lãnh đủ công kích từ các thế lực khác, máu tươi thoáng chốc nhuộm đỏ cả hồ nước lớn.

Đợi đến khi thác nước chảy xuống khối lượng nước lớn, rũ bỏ đi màu máu mê hoặc điên cuồng thì các phương mới bình tĩnh lại. Ban đầu điên cuồng nhất là những thế lực nhân loại, nhất là các thế lực đứng ở vị trí từ thứ bảy cho tới vị trí thứ hai mươi hai, hai mươi ba. Ngoại trừ Phi Thiên Môn, Tiên Môn, Nữ Vương Môn, Huyết Môn bị đám người Văn Lục trực tiếp hay gián tiếp diệt thì một số các môn phái khác chung “số phận” dưới tay mười thế lực mạnh thì các nhóm khác đều có mặt. Dù sao bọn họ đều biết trên đỉnh núi kia chẳng phải là bảo vật hay thiên địa linh vật gì hiếm có mà chính là Hoàng Lệnh, thứ mang về khả năng chiến thắng cho bọn họ cao hơn. Đương nhiên những thế lực từ vị trí thứ hai mươi tư đến cuối cùng thì hoàn toàn không thấy tham gia vụ náo nhiệt này, có lẽ đã ẩn nấp ở khu vực số ba hoặc đã bị diệt.

Mà đám đệ tử nhân loại càng hăng hái chém chém giết giết thì kẻ thiệt hại lớn không ngờ lại là linh thú cùng yêu tinh. Tất cả các nhóm đệ tử dường như có một sự hợp tác vô cùng ăn ý đó là trước hết công kích những “chủ nhà” này rồi mới bàn tính tới chuyện “va chạm” lẫn nhau. Nhưng mà linh thú cùng các sinh vật có trí tuệ khác cũng không phải quả hồng mềm, muốn nắn thế nào thì nắn. Chẳng bao lâu khi bị ăn thiệt thòi, cả đám kéo cả gốc rễ, họ hàng tới… kết quả mới có tình cảnh náo nhiệt như hiện giờ.

Khu vực trung tâm Địa Cầu Đại Hội Giới và khu vực số một mặc dù giống như hai vòng tròn đồng tâm nằm trồng lên nhau, tuy nhiên vẫn có sự phân biệt rõ ràng. Khu vực xung quanh đỉnh núi khổng lồ này cũng gọi là khu vực trung tâm của Địa Cầu Đại Hội Giới chiếm tới hơn ngàn km xung quanh, đều là vùng bằng phẳng và rừng cây, và đồi núi thấp. Tuy nhiên nơi đây cũng là nơi có linh khí đậm đặc nhất cho nên cũng là nơi tụ tập nhiều cường giả nhất.

Bên ngoài khu vực trung tâm, cũng chính là thảo nguyên bao la. Phía nam thảo nguyên này cũng chính là nơi nhóm người Văn Lục thu phục linh thú và đại chiến với nhóm đệ tử Huyết Tộc.

Như vậy khu vực số một mặc dù có diện tích nhỏ nhưng không thể khinh thường chút nào. Linh thú hoàng cùng yêu tinh đã đạt tới hóa hình cũng tồn tại một số lượng rất khá, tính tổng cũng phải xấp xỉ đạt tới con số một trăm. Mặc dù ít hơn nơi khác nhưng đều là đối tượng khó lòng trêu chọc. Dù sao đất chật, “sinh vật” thì đông, những kẻ tồn tại được hiển nhiên không tầm thường.

Tuy nhiên đám đệ tử nhân loại cũng không phải dễ bắt nạt như vậy. Dựa vào các “độc môn bí kỹ” lại thêm hiện giờ các nhóm đều đứng gần nhau, có xu hướng kết hợp thành một trận pháp khổng lồ cho nên xung quanh thác nước, mơ hồ chia làm hai bên thế lực hùng mạnh, tương ứng với sự chia cắt của dòng sông từ chân thác nước chảy ra phía nam. Đứng ở bờ đông chính là nhóm linh thú cùng yêu tinh đang nhao nhao kêu loạn, gầm gừ đe dọa đối thủ.

đọc truyện mới nhất tại .

Mà đứng ở phía bờ tây lại là mười mấy thế lực nhân loại, xen lẫn trong đó là nhiều cao thủ “ẩn cư” lâu năm, giờ mới mò tới tham gia nao nhiệt. Nếu không có vài vị ‘cao nhân đắc đạo’ này, dễ chừng nhóm linh thú cùng yêu tinh bên bờ đông đã trực tiếp lao sang “cào cấu” đại chiến một hồi rồi.

Bờ tây, gần hai mươi thế lực nãy giờ kề vai sát cánh chiến đấu cùng nhau đã dần dần tiến lại gần. Tuy nhiên vẫn mơ hồi chia ra những ngăn cách khó lòng phá giải. Tu chân giới có một câu rất hay “phi ngã tộc loại”, người ngoài tộc ắt có dị tâm, cho nên các tu luyện giả vẫn cảnh giác đề phòng nhau là chuyện bình thường. Lúc này đệ tử cầm đầu Trùng Thuật thấy tình huống hai bên giữa nhân loại và các sinh vật có trí tuệ chủ nhà có chút rằng co vi diệu liền đứng ra cung tay với đệ tử các thế lực khác nói:

- Các vị! Tình cảnh hiện giờ hẳn các vị đều rõ. Nếu cứ tình huống này thì cho dù hết thời hạn mà chưa đoạt được Hoàng Lệnh cuối cùng thì ai cũng đừng nghĩ tới việc ra khỏi Địa Cầu Đại Hội Giới. Cho nên Trương mỗ đề nghị mọi người hợp tác, kết trận pháp để…

- Phi…

Tên đệ tử họ Trương của Trùng Thuật còn chưa nói hết, một đệ tử bên phía đạo Bà La Môn đã bĩu môi khinh thường:

- Nhóc con! Ngươi nghĩ ngươi là ai mà có quyền phát biểu ở nơi này. Hiện tại mười đại thế lực chúng ta còn chưa lên tiếng, ngươi có… cái tư cách gì oang oang ở đây chứ? Thật là không biết cao thấp.

- Ngươi…

Đệ tử họ Trương nghe những lời khinh bạc vậy thì giận tím mặt. Hắn dù sao cũng là một đệ tử tu luyện Trùng Thuật, một dòng tu luyện tương đối trầm lặng và lạnh lùng. Hiện tại thấy thế lực nào cũng không tình nguyện đứng ra thì hắn buộc phải nắm giữ cơ hội này để thể hiện địa vị của thế lực mình. Tới Địa Cầu Đại Hội Giới này bọn họ cũng tin tưởng nắm giữ một trong số mười vị trí cường đại. Không nghĩ tới chưa nói hết đã bị người khác nhảy vào họng ngồi, bảo sao hắn không tức giận. Chỉ thấy đệ tử họ Trương tức giận chỉ về phía đám đệ tử Bà La Môn đang đứng mà mắng:

- Sinlu! Người khác sợ Bà La Môn các ngươi chứ chúng ta thì còn lâu. Mấy tên chưa dứt sữa đã đòi loi choi trước mặt lão tử. Có tin lão tử thả vài vạn côn trùng ra gặm sạch đám thân thể nhũn như sợi bún của các ngươi không?

- Nga! Có gan cứ thử coi! Cống rãnh cũng đòi sóng sánh với đại dương. Đám “trùng thối” các ngươi cứ trổ hết tài năng, Bà La Môn chúng ta sẽ phụng bồi. Xem ai chết về tay ai?

Hai bên đệ tử bắt đầu xô sát, mặc kệ đám sinh vật đang tò mò phía bờ sông đối diện lẫn vẻ mặt xem hài kịch của những nhóm đệ tử quanh đó. Tuy nhiên cuộc đụng độ bằng “chỉ chỏ tay chân”, lẫn “phun bọt bằng mồm miệng” bỗng nhiên dập tắt bởi một câu nói của một nữ đệ tử thuộc dòng tu luyện Bùa Chú Thuật đứng thứ mười lăm trong bảng xếp hạng Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả lần trước. Cô bé này đang hồn nhiên bàn tán với một nữ đệ tử trung niên bên cạnh, mặc dù nàng nói nhỏ nhẹ nhưng lọt vào tai hai thế lực chẳng khác nào giáng ỗi tên đang đỏ mặt cãi nhau một trùy. Chỉ nghe nàng nói:

- Chị Liuly nhìn xem. Thế lực lớn và thế lực nhỏ khác nhau quá xa. Trong khi các đệ tử thế lực lớn rất có phong phạm, đang điềm đạm như trời sập cũng chẳng liên quan tới mình thì các thế lực nhỏ chỉ vì vài câu nói sĩ diện liền trở mặt chửi nhau. Kết quả mặt mũi cũng mất hết mà rất có thể lao vào “tự tổn thất nha”. Thật là khó hiểu…

Người nữ trung niên đứng bên cạnh nàng nghe vậy thì khóc dở cười dở, trừng mắt nhìn nàng một cái khiến cô bé co rụt cổ lại, thổ ra đầu lưỡi nhỏ nhắn xinh đẹp, cười xòa. Điều nàng nói dĩ nhiên ở đây toàn “cáo già” có ai là nhìn không ra? Nhưng mà bọn họ đều coi như “chó cắn chó” cầu cho hai bên đánh nhau còn không được, đời nào nói toạc ra như nàng.

Vừa lúc này dị biến phát sinh, chỉ thấy một đệ tử bên phía Đạo Bà La Môn bỗng nhiên như mất nước, héo rũ xuống, xụi lơ trên mặt đất, chết “bất đắc kỳ tử” khiến cho đệ tử các thế lực cả kinh, khẩn cấp phòng bị.

PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=

Truyện Chữ Hay