Đối với Adam, được nhìn nữ thần trong lòng hắn vui đùa là một điều đáng chiêm ngưỡng, nhưng hắn càng không thích đối phương lơ mình sang một bên đâu.
“Anh muốn nói chuyện ở đây?”
Adam tinh ý nhận ra ám chỉ của Eira, bản thân lùi bước tránh sang một bên rồi mời cô lên lầu trước.
Một lúc sau.
Eira lúc này đang ở trong phòng làm việc riêng của Adam.
Phong cách trang trí đa sắc màu y như chính chủ nhân của nó vậy.
Nữ nhân viên tên Mina chủ động đến hỏi Eira có muốn uống gì không.
Bản thân cô không phải người thích bày vẽ, nên lịch sự nhờ đối phương lấy cho mình một cốc nước lọc là được.
Trong lúc chờ nữ nhân viên chuẩn bị đồ uống, Adam nhiệt tình đưa Eira đi tham quan phòng làm việc.
Vị trí bắt mắt, đồ sộ và khiến Adam cảm thấy tự hào nhất chính là khu vực treo rất nhiều bằng khen và cúp thưởng, thậm chí còn sử dụng đèn chiếu hắt vào để làm nổi bật nó hơn.
Đối với hình ảnh này Eira chỉ biết gật đầu làm ngơ.
Thế giới con người là vậy, coi trọng thành tích hơn cả mọi thứ, thực tế tài năng thật sự chẳng có mấy người.
Adam giới thiệu thêm một lúc thì Mina mang đồ uống tiến vào và đặt trên bàn.
Điều khiến Eira kinh ngạc là một người như Adam thế nhưng lại thích uống trà, lúc cô ngồi xuống ghế sô pha đã ngửi qua một chút.
Nó là loại trà thượng phẩm mà khi xưa chỉ được cống cho hoàng gia dùng, giá một hộp nhỏ đã đủ mua các tấn trà loại thường.
Người đàn ông này, cũng rất biết cách hưởng thụ.
“Được rồi.
Bây giờ cô có thể nói mục đích của mình khi đến đây chứ?” - Đợi trong phòng chỉ còn hai người, Adam mới bắt đầu chủ đề câu chuyện trước - “Dĩ nhiên, tôi sẽ càng vui mừng nếu như cô đã suy nghĩ về đề nghị của tôi ngày hôm qua.”
“Adam Washington, ba mươi hai tuổi, sinh ngày tháng năm xx, cho đến năm mười tám tuổi vẫn luôn sinh sống ở nước S.
Cha mẹ anh đều là giáo sư viện sử học, họ muốn hướng anh theo con đường giống mình.
Thế nhưng anh lại lựa chọn trở thành phù thủy biến hóa khiến các cô gái trở nên xinh đẹp hơn.
Mọi nguyên nhân ắt hẳn bắt nguồn từ một bé gái mang gương mặt bị bỏng nặng vì cứu anh trong một vụ cháy - Trần An Di.
Mang theo nỗi dằn vặt và khát khao muốn bù đắp cho ân nhân, nhưng nào ngờ khoảnh khắc đối diện một lần nữa đối phương đã ở một thân phận khác.
Cuộc thi chỉ là phụ, cơ hội gặp người cũ mới là chính.
Cho nên Adam này, nguyện vọng thực sự của anh là gì?”
Trong một khoảnh khắc ngắn, chiếc tách ở trên tay Adam đã run lên một chút, khiến trà bên trong chưa kịp uống sóng sánh đổ ra ngoài, may rằng nhiệt độ nước pha không quá nóng nên lớp da tay chỉ hơi ửng đỏ lên.
Adam giả bộ điềm nhiên đặt tách trà xuống bàn, lấy khăn giấy lau bàn tay bị dính nước, cười cười đáp lại Eira.
“Thật đáng kinh ngạc.
Tôi không nghĩ rằng quý cô có thể biết rõ về tôi như thế.
Là Hoàng chủ tịch cung cấp cho cô sao?”
Phải rồi, người đủ đẳng cấp sánh vai bên cạnh một con sói ranh mãnh như Hoàng Hiếu Phong sao có thể là cô gái bình thường được, nhưng đối phương điều tra được đến mức này, đã nằm ngoài dự liệu của Adam.
Trần An Di… Một cái tên đáng hoài niệm.
Cô ấy và anh học chung trường cấp một, càng trùng hợp hơn khi nhà bọn họ còn nằm cùng một khu phố.
Bởi nguyên do đó, Adam và An Di dễ dàng trở thành bạn của nhau, hàng ngày hẹn nhau đi tới trường rồi tan học.
Adam Washington khi xưa là một cậu nhóc an tĩnh chỉ yêu thích đọc sách.
Sở thích này của hắn hoàn toàn được thừa hưởng từ cha mẹ mình.
Khi đó bọn họ còn chưa làm việc cho viện sử học, mà làm giảng viên dạy sử cho các trường đại học danh tiếng.
Cũng có thể vì tiếng tăm của cha mẹ, các giáo viên trong trường càng ưu ái thậm chí là thiên vị với Adam hơn.
Với sở thích không giống những đứa trẻ cùng lứa, còn được lòng người lớn, Adam dần bị bạn học ghen tị và xa lánh.
Cho nên, đột nhiên xuất hiện một cô bé đồng ý làm bạn của mình, Adam rất trân trọng điều đó.
Thế nhưng, quãng thời gian hạnh phúc không kéo dài quá lâu.
Adam bị những vài bạn học ác ý nhốt trong nhà kho cũ của trường tầm giờ tan học, đã thế còn bày trò đốt lửa bên ngoài để hun khói làm ngạt người ở bên trong.
Chúng không ý thức được mình đang làm một chuyện vô cùng nguy hiểm, đến khi ngọn lửa ngày một lớn và lan theo tốc độ nhanh chóng, những đứa trẻ đó bắt đầu sợ hãi và bỏ chạy.
Không rõ Trần An Di làm thế nào biết được việc này, định báo cho bảo vệ nhưng bất hạnh không gặp được ai ở khu vực trực ban.
Cô sợ nếu chậm trễ thì người không cứu được, đồng thời nhớ tới những bài học về cứu hỏa mình từng được xem trên tivi, sau đó làm các bước bảo vệ mình rồi mạo hiểm chạy tới nhà kho cứu Adam.
Trần An Di cứu được Adam ra ngoài, nhưng khoảnh khắc cả hai chuẩn bị chạy ra khỏi đám cháy, một thanh gỗ từ trên trần rơi xuống chỗ Adam lướt qua.
Trần An Di không kịp suy nghĩ đẩy hắn tránh đi nhưng mình lại bị tổn thương trúng mặt, tạo thành một vết bỏng lớn bên má trái.
Adam cho đến bây giờ vẫn còn nhớ như in gương mặt bị bỏng đến biến dạng và tiếng khóc thê lương đến xe tâm của cô bé chín tuổi trong ký ức.
Nó thậm chí trở thành ác mộng dằn vặt hắn mỗi đêm, khiến tinh thần của hắn lúc nào cũng trong trạng thái tồi tệ.
Chờ Adam có thể lần nữa đi học thì không còn gặp Trần An Di nữa.
Trước đó vì bản năng áy náy xen lẫn sợ hãi, hắn không dám đến nhà thăm cô.
Một ngày, hai ngày rồi một tuần trôi qua, chiếc bàn thứ năm bên cửa sổ vẫn luôn bị để trống.
Adam còn nghĩ nếu Trần An Di đi học lại mình sẽ trịnh trọng nói lời xin lỗi và cảm ơn với cô.
Thế nhưng, cô gái ấy sẽ không bao giờ ngồi ở chiếc bàn đó nữa.
Hắn đi tìm giáo viên hỏi vì sao không thấy cô đến trường, kết quả nhận được rằng cha mẹ đã giúp cô làm thủ tục thôi học để sang nước F để chữa mặt cho cô.
Công nghệ thẩm mỹ của hai mươi mấy năm trước không thể so sánh với bây giờ, các chuyên gia vẫn chưa tìm được phương án để chữa trị một khuôn mặt bị tổn thương quá nặng.
Gia đình nhà họ Trần coi như khá giả, nghe nói nước F là địa phương có những bác sĩ giỏi nhất, dù chỉ mang hy vọng nhỏ nhoi, họ cũng phải tìm mọi cách để cứu lấy con gái mình.
Adam không ngờ mình lỡ mất cơ hội gặp An Di, câu xin lỗi và cảm ơn ấy không còn tìm được người để nói ra.
Và, một đứa nhóc như hắn thì không thể tự mình đi nước F tìm người được, cho nên Adam quyết định tìm một hướng khác để vơi bớt đi tội lỗi trong lòng mình.
Hắn bắt đầu xem và thu thập các tài liệu về làm đẹp, tự mình dành dụm để mua những dụng cụ trang điểm đầu tiên.
Đương nhiên là những việc này hắn giấu cha mẹ mà làm.
Bọn họ theo chuyên ngành sử nên tư tưởng khá cổ hủ, nếu phát hiện Adam có những đồ vật chỉ phái nữ mới dùng sẽ tức điên lên và cấm túc cậu mất.
Adam coi như cũng chót lọt được vài năm, đến khi hắn tròn mười tám tuổi.
Thời điểm ông bà Washington muốn cậu theo một trường đại học chuyên sử danh tiếng, Adam đã từ chối và nói ra nguyện vọng của mình.
Anh muốn theo con đường trang điểm và làm tóc một cách chuyên nghiệp, và để được như vậy chỉ có một cách duy nhất là thi vào Học viện Beauty của nước V.
Không màng sự phản đối đến mức muốn cắt đứt quan hệ của cha mẹ, Adam một thân một mình lên chuyến bay đường dài đến một nơi xa lạ cùng khát vọng hoài bão.
Sự nghiệp của Adam ngày một thành công, cha mẹ không còn gay gắt như xưa nữa, nhưng có một niềm tiếc nuối không đổi là hắn vẫn chưa tìm được tin tức của Trần An Di.
Bản thân cho rằng sẽ phải đem sự tiếc nuối đó đến cuối đời, Adam nào nghĩ mình một lần nữa được nghe thấy cái tên quen thuộc mà mình mong mỏi bấy lâu.
Cô ấy trở thành một nữ doanh nhân thành đạt chuyên về lĩnh vực mỹ phẩm, còn làm nhà tài trợ chính cho cuộc thi lớn ở nước S.
Hắn không còn thấy vết bỏng trên mặt cô nữa, không biết do nó đã được trị liệu thành công hay được lớp trang điểm phủ lên che giấu mất.
Nhưng bất kể là nguyên nhân nào, Adam đều cảm thấy vui mừng thay cô.
Tính ra, Adam đã từng thử tìm Trần An Di một lần.
Hắn đã gặp được, nhưng thất vọng khi biết cô không còn nhận ra anh.
Không chỉ thế, tính cách của Trần An Di cũng biến đổi một cách khó hiểu, biểu hiện như một nữ phản diện độc ác, khiến mọi người xung quanh vừa e sợ vừa căm ghét cô, chẳng còn giống cô bé lương thiện hoạt bát khi xưa nữa.
Adam đúng là nhân cuộc thi do Trần An Di tài trợ để gặp cô một lần nữa, vì sau lần gặp trước, cô luôn cố tình tránh mặt hắn.
Lại nghe nói chỉ cần là người đạt giải nhất trong cuộc thi, thì sẽ được làm người đại diện cho hãng mỹ phẩm tại công ty của nhà tài trợ chính.
Đến lúc đó, Trần An Di muốn tiếp tục tránh mặt Adam cũng không được.
Hắn nhất định phải gặp lại cô, để hỏi rõ năm xưa cô đã xảy ra chuyện gì, và tại sao không còn ký ức về hắn.
Kế hoạch của Adam là vậy, ai ngờ người mẫu được tuyển chọn trước đó giữa chừng lại gặp tai nạn.
Sự xuất hiện của Eira như đấng cứu thế đến với Adam, với nhan sắc vốn có của cô, hắn chẳng cần làm gì nhiều cũng nắm chắc giải nhất.
Đối phương điều tra mình cũng được.
Adam không còn thời gian để lo nghĩ linh tinh.
Không phải cô hỏi nguyện vọng của hắn là gì sao? Như vậy hắn muốn chỉ có một niềm khao khát nhất lúc này.
“Eira, tôi muốn cô giúp tôi đạt giải nhất trong cuộc thi Sắc Đẹp tại nước S.”.