Hàn Lam Vũ đưa người ra ngoài tìm kiếm, Triệu Y Trân ở đại sảnh tầng trên đã nghe toàn bộ câu chuyện, sau khi Hàn Lam Vũ rời đi lập tức quay về phòng.
Bên ngoài trời mưa như trút, màn mưa trắng xóa cả trời, những chiếc xe bốn chỗ chạy từng hàng dài trên đường, càng lúc càng đông.
Dư Cảnh Nam và Hàn Lam Vũ đang đi trên đường thì điện thoại của Dư Cảnh Nam vang lên, hắn ngay lập tức bắt máy: “Nói đi!”
Bên trong điện thoại vang lên tiếng mưa như trút, người nọ cố hét lên trong điện thoại: /Thiếu gia, tìm thấy một cô lao công thời điểm đó đang dọn dẹp gần đó đã nhìn thấy Doãn tiểu thư bị một đám người mặc vest đưa lên xe ạ!/ “Cậu đang ở đâu?”
/Em đang ở…/ Hàn Lam Vũ và Dư Cảnh Nam lập tức lái xe tới nhà cô lao công, bà trầm ngâm nhớ lại: “Lúc đó tôi đang dọn dẹp ở gần đó thì có một chiếc xe mười sáu chỗ hiệu Toyota đô lại trước mặt một cô gái, sau đó bốn người mặc vest đi xuống cưỡng ép cô gái lên xe, sở dĩ tôi để ý tới vì cô gái đã hét lên nhưng đám người đó lại nói: tiểu thư, ông bà chủ đang tìm cô, cô mau theo chúng tôi về nhà đi.
Cô gái đó lại luôn miệng hét lên là không quen biết bọn họ, nhìn cô gái đó cũng ra dáng là tiểu thư con nhà giàu vì vậy người xung quanh cũng không mấy để ý tới “Vậy dì còn nhớ biển số hay đặc điểm nhận dạng của chiếc xe đó không?”
“Chiếc xe màu đen, mang hiệu Toyota, ngoài ra chẳng có gì đặc biệt.
Còn biển số…
Tôi quên mất rồi, nhưng lúc đó tôi đã để ý tới bọn họ và đã cố nhớ biển số lúc về nhà đã viết ra giấy.
Để tôi đi lấy!”
Cô lao công nhanh chóng đi lấy ra một mẩu giấy nhàu nát, cũng may bà đã để tâm tới hành tung kỳ lạ của bọn nó nên bây giờ bọn họ mới có chút manh mối.
“Thật làm phiên dì quá, đã hai giờ sáng rồi, cảm ơn dì nhé!”
Gô lao công gương mặt gầy gò, thấm đủ sương gió, từng vết nhăn hẳn trên gương mặt làm bà càng già đi trước tuổi, lắc đầu lên tiếng: “Tôi cũng vừa đi làm về, trời mưa nên nước ngập, nhiều nơi bị rác làm tắc ống không thoát được, rác nổi đầy đường, không dọn ngày mai sẽ càng bẩn hơn”
Hàn Lam Vũ nhìn bà, trong mắt có chút dao động, bọn họ nhanh chóng rời đi, bà vừa đóng cửa liền nhìn thấy một cục tiền ở trên bàn, chắc là lúc bà đi vào lấy mảnh giấy bọn họ đã để lên đó.
Bà vội cầm cục tiền chạy ra mở cửa thì bọn họ đã đi mất tiêu rồi.
Khóe mắt dâng lên một tầng nước, đối với một người nghèo như bà cả đời cũng chưa từng mơ có thể cầm được số tiền lớn như thế…
Quay lại với Hàn Lam Vũ, bọn họ đã có được manh mối của chiếc xe, nhanh chóng kiểm tra camera trên tuyến đường mà chiếc ô tô đó đi qua.
Lúc đi qua một đoạn đồi, chiếc xe đó dừng lại rồi giao cho một nhóm người khác rồi nhanh chóng rời khỏi.
Tới đây, chiếc xe mang theo Đan Tâm đi vào một con đường tiến lên một ngọn đồi, địa hình rừng núi lại mưa lớn thế này, khiến cho việc tìm kiếm càng trở nên khó khăn hơn.
Ở một diễn biến khác, Đan Tâm đã không còn chịu nổi mà ngất đi, cả người cô đều nối từng mảng đỏ, trên gương mặt xinh đẹp cũng hiện lên nhiều mẩn đỏ đáng sợ.
Trương Tu Kiệt cũng kêu gào đến mất cả tiếng, hẳn thật không ngờ, bọn chúng lại ra tay độc ác như thế, đã tám, chín tiếng trôi qua nhưng cơ thể hắn vẫn nóng ran như đi trên than đỏ rực cháy, bọn chúng muốn lấy mạng hai người sao? Đan Tâm tỉnh dậy, xung quanh bóng tối bao trùm, mái nhà lợp bằng lớp tôn nên tiếng mưa trút xuống tạo ra tiếng động vừa ồn ào vừa đáng sợ, giống như có hàng ngàn hòn đá sỏi đang rơi xuống đầu bọn họ.
Đan Tâm thoi thóp thở, cũng không còn biết chiếc đèn lớn phát sáng đã hết bin từ bao giờ.
Cơ thể Hàn Lam Vũ hiện tại giống như có hàng ngàn con kiến bò trên người châm chích khiến hắn đau buốt toàn thân, hắn thật hối hận vì đã nặng lời với cô như vậy.
Dư Cảnh Nam ngồi bên cạnh hẳn ở ghế sau, xe bọn họ đang đi vào con đường dẫn lên đồi núi.
Khắp cơ thể Hàn Lam Vũ tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, hắn cứng nhắc gác chân lên chân kia, hai tay để trên đầu gối, mặt xám ngoét như người chết.
Dư Cảnh Nam khẽ đưa tay chạm lên vai hản, Hàn Lam Vũ không quay đầu lại nhìn, chỉ chậm rãi lên tiếng: “Nam Nam cậu từng hỏi tớ đã bao giờ thật lòng yêu ai chưa?”
Hàn Lam Vũ thở dài.
“Bây giờ thì tớ hiểu rồi!”
Dư Cảnh Nam im lặng không trả lời, hẳn từ từ buông tay khỏi vai Hàn Lam Vũ nhìn ra ngoài trời, khung cảnh đồi núi chuyển động liên tục nhưng vẫn chỉ là những hàng cây bí ẩn bên đường.
Âm thanh tin nhắn vang lên, Hàn Lam Vũ đưa tay vào túi cầm lấy điện thoại, một địa chỉ email lạ gửi tới cho hắn một tệp tin.
Hàn Lam Vũ trước đó không bao giờ xem email lạ nhưng bây giờ, một chút hắn cũng không muốn sơ suất.
Quả thực hắn đã nhìn thấy người hẳn muốn thấy nhưng lại không phải những gì hắn muốn nhìn.
Hàn Lam Vũ nắm chặt bàn tay lại, trong mắt hằn những tia máu đỏ, khắp cơ thể hắn nồng nặc sát khí muốn giết người.
Dư Cảnh Nam nhíu mày nhìn biểu hiện của hẳn rồi cầm điện thoại lên, trên màn hình là hình ảnh một cặp nam nữ đang ân ái bên nhau, điều này càng kỳ lạ, ai đó đã cố tình gửi hình ảnh đó cho hắn! Bọn họ lòng vòng trong rừng một hồi cuối cùng cũng phát hiện ra căn nhà hoang ở giữa bãi đất trống.
Nghe thấy tiếng còi và đèn pha ô tô sáng rực, đám người đang nằm trên chiếc xe mười sáu chỗ ở dưới màn mưa bỗng thức giấc.
“Là thằng nào?…
Thằng nào phá giấc ngủ của ông?”
“Anh Thắng…
Nhìn kia, sao lại có nhiều xe như thế?”
Đèn pha ô tô dọi từ bốn phía tới, một đoàn quân’ ô tô toàn thuộc xe hiệu sang trong bao vây lấy bọn họ và căn nhà ở bốn phía.
Ngoài căn nhà đó ra thì nơi này chẳng có chỗ trú mưa hay chỗ ngủ nào ngoài chiếc xe này.
Bốp Một tiếng động lớn vang lên, ai đó đã dùng gạch đập vào cửa kính rồi luôn tay vào mở cửa xe.
“Gì vậy? Bọn chó.
.
”
Thắng Chột chửi thề một câu liền bị ai đó túm lấy cổ lôi ra ngoài khiến hắn bất ngờ giảm hụt ngã xuống nền cỏ, mưa lạnh trút xuống thấu xương.
“Các người là ai?”
Thắng Chột bắt đầu cảm thấy lo lắng, hắn cố gắng đưa một con mắt nhìn về phía bên kia, hai người đàn ông cao lớn mặc những chiếc áo dạ dài đến đầu gối, một người màu đen một người màu xám tro, quanh người tỏa ra một loại khí chất phi phàm, hai tên mặc vest cầm ô cho hai người bọn họ thì mặt lạnh như tiền, vốn dĩ những người mặc vest bước ra từ những chiếc xe đó đều có vẻ mặt như vậy.
Đèn pha ô tô dọi tới sáng như ban ngày, Thắng Chột nhìn bọn họ vừa bất ngờ vừa sợ hãi: “Chuyện gì thế này…”
“Mở cửa!”
Một trong số hai người kia lạnh lùng lên tiếng.
“Không bao giờ…
Aaaa.
.
”
Thắng Chột còn tỏ ra ngoan cố liền bị Hàn Lam Vũ không tiếc sức đá và mặt hắn một cái.
Hiện tại hẳn có thể giết người, hơn nữa còn rất thê thảm! Đám vệ sĩ đi theo hắn đã đánh cho tên Thằng Chột thừa sống thiếu chết rồi, vốn hắn đã xin tha mạng đầu hàng nhưng bọn họ đều không chút nương tay.
Thắng Chột lê một thân máu me đầy mình tiến đến mở cửa, đám đàn em của hắn cũng bị người của Hàn Lam Vũ dạy dỗ ở phía sau.
Cửa mở ra, đèn pha ô tô chiếu sáng cả căn phòng, đám vệ sĩ nhìn thấy phu nhân của bọn họ trên người chỉ quấn một miếng bìa giấy liên biết phép tắc quay lưng lại nhìn ra bên ngoài.
Đan Tâm nghe thấy tiếng la hét, mi tâm có chút động đậy, cô yếu ớt mở mắt ra, thân hình người đàn ông cao lớn ngược sáng che đi khuôn mặt nhưng Doãn Đan Tâm vẫn có thể nhận ra, vóc dáng đó chỉ có thể là người mà cô đang chờ đợi.
Hàn Lam Vũ, cuối cùng hắn cũng đã đến!