Quay xong một phân cảnh ở dưới nước, Triệu Y Trân một người ướt sũng đi lên, quản lý cùng nhân viên trường quay vội vàng chạy tới lau nước trên người cô, chu đáo chăm sóc từng chút một.
Triệu Y Trân là ngôi sao hàng đầu hiện nay, cho nên mọi đãi ngộ mà cô nhận được cũng hơn hẳn người khác.
“Được rồi, tôi đi thay đồ!”
Triệu Y Trân nói rồi cầm lấy trang phục quản lý mang tới mà đi vào phòng thay đồ.
Tranh thủ giờ nghỉ ngơi, Triệu Y Trân cầm máy muốn gọi điện thoại cho Hàn Lam Vũ.
Từ đêm hôm đó bọn họ chưa gặp lại nhau, một phần vì cô bận quay phim, một phần vì cô không muốn xuất hiện quá dày đặc trong cuộc sống của hản, để hản hiểu được giá trị của cô là như thể nào.
Không cần chạm mặt thì mỗi ngày hình ảnh của cô đều được truyền thông khen ngợi hết lời, hình ảnh của cô trở nên rộng rãi, dường như ở nơi nào cũng có thế nhìn thấy cô rồi, không lo hắn sẽ quên mất sự tôn tại của cô.
Triệu Y Trân bước ra, mái tóc vẫn còn ướt, cô đi tới ghế nằm được lót thảm lông ấm áp, nửa năm nửa ngồi đợi trợ lý sấy khô mái tóc, thời tiết hôm nay đúng là rất lạnh.
Cô cầm điện thoại lên, phấy tay ra hiệu cho trợ lý dừng, trợ lý vừa đi khỏi, cô liền bấm dãy số quen thuộc rồi đưa lên tai nghe, phía bên kia bắt máy rất nhanh khiến cô khẽ mỉm cười.
/Cưng à, có chuyện gì không?/ “Em đang quay phim, vừa mới nghỉ xong.
Thời tiết hôm nay lạnh hơn, em gọi anh để nhắc anh mặc ấm vào một chút, thức ăn cũng phải ăn nóng, đừng làm việc quá bữa.
Dành thời gian chăm sóc cho bản thân nữa nhé!”
Triệu Y Trân mỉm cười nói với hắn.
Đầu dây bên kia dường như đang bận việc gì đó, một lúc sau mới trả lời lại: /Trân Trân, anh biết rồi.
Em cũng vậy nhé!/ Cùng lúc đó, trợ lý của cô đi vào, trên tay cầm một túi giấy bắt mặt nói: “Chị Trân Trân, vừa có một bạn fan gửi cho chị một hộp sushi cá hồi cuộn cơm, chị có muốn thử một chút không?”
Chế độ ăn uống của Triệu Y Trân rất khắt khe, bình thường cô ăn rau củ là nhiều, trợ lý cũng biết điều đó nhưng cảm thấy khán giả đã thương cô như vậy, tự tay làm thức ăn mang đến cho cô, cô cũng nên nếm thử một chút.
Nhưng không ngờ, cô vừa mở hộp ra, gương mặt Triệu Y Trân tái mét, cô nhãn mặt, còn làm động tác nôn khan làm trợ lý xanh mặt.
“Chị Trân Trân, chị không sao chứ?”
Cô định đỡ cho Triệu Y Trân, Triệu Y Trân liên quát: “Mang hộp thức ăn đó đi điU Trợ lý của cô luống cuống một hồi rồi cũng mang hộp thức ăn ra ngoài.
Hàn Lam Vũ vẫn giữ máy nên nhẹ nhàng hỏi: /Trân Trân, em sao vậy? Ốm rồi à? Tối nay anh tới thăm em.
/ “Em sẽ đợi anh.
Tiểu Vũ, em cúp máy một lát nhé!”
Nói xong, cô chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, đến nỗi mặt mày xanh mét.
Tuy cô kén ăn những thức ăn có chất béo và đạm nhưng cô cũng không phải là không thế ngửi nối như thế.
Triệu Y Trân xoa xoa lông ngực, trong người cô vẫn nôn nao khó chịu, chợt cô ngẩng mặt nhìn lên, bên trong gương là khuôn mặt xinh đẹp nhưng thần sắc có chút mệt mỏi, hiện tượng này là sao chứ?”Hàn tổng, phu nhân mất tích rồi!”
Hàn Lam Vũ vừa bàn bạc với Bạch Thi Tịnh xong, hắn quyết định đầu tư cho Bạch thị vượt qua được khó khăn này, dù sao so với lợi ích có thể thu về từ hòn đảo đó đúng là gấp nhiều lần thứ bọn họ phải chỉ ra.
Bạch Thi Tịnh vừa cầm bản hợp đồng ra ngoài, Lộ Tử Du đã hốt hoảng chạy vào thông báo.
Hàn Lam Vũ gập lại tập tài liệu, lạnh lùng nhìn cậu một cái: “Ở đâu?”
Lộ Tử Du: “Vệ sĩ nói phu nhân leo thang sắt từ phòng học tầng hai rồi trốn thoát, hiện tại chỉ thấy sách vở để ở lại, không biết được cô ấy đã đi đâu rồi nhưng có lẽ đã rời khỏi trường ạ!”
Doãn Đan Tâm, em thực sự muốn chống đối lại tôi? “Cùng với ai?”
Hàn Lam Vũ càng lúc càng lạnh lùng lên tiếng.
“Với hai người bạn thân của cô ấy, là Trịnh Mỹ Lâm và…Trương Tu Kiệt ạ”
Lộ Tử Du vừa nói trong lòng vừa khóc thâm, hai người bọn họ đúng là rất giỏi hành hạ người khác.
Một là tảng băng ngàn năm cố chấp này, còn một người lại nóng lạnh thất thường, càng bị cấm đoán thì càng làm trái ý, rốt cuộc người chịu đạn lại là cậu! “Bảo bọn họ phải tìm bằng được phu nhân trở về nếu không bọn họ cũng không cần quay lại nữa!”
Hàn Lam Vũ lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng, được! Em đi giao phó cho bọn họ”
Lộ Tử Du vừa quay lưng, Hàn Lam Vũ lại trở chứng: “Không cần nữa, cậu đưa tôi tới đó!”
“Hả? Vậy còn cuộc họp trực tuyến với công ty Adapt thì sao ạ?”
“Cậu tự lo liệu đi.
”
Hàn Lam Vũ nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Bảo cậu lo liệu? Cậu lo liệu như thế nào đây? Người ta là công ty lớn đó, Lộ Tử Du đưa tay ôm trán, so với Hàn Lam Vũ sống chết làm việc như trước thì còn tốt hơn.
“Hàn tổng, đợi em với!”
Lộ Tử Du khóc thầm xong thì vội vàng chạy theo Hàn Lam Vũ ra ngoài.
Bọn họ lên xe rồi đến trường của Đan Tâm.
Chiếc Mercedes vừa đỗ lại trước cống, Doãn Đan Tâm, Trịnh Mỹ Lâm và Trương Tu Kiệt từ phía xa đang băng qua đường về trường.
Gương mặt Đan Tâm có chút thất thần, khí säảc không tốt, chỉ thấy cô đầu hơi cúi xuống, bước đi theo Trịnh Mỹ Lâm dẫn, Trịnh Mỹ Lâm ôm lấy tay Đan Tâm vẻ mặt cũng lo lắng không kém.
Trương Tu Kiệt đi phía sau lưng bọn họ, ánh mắt cũng không rời khỏi Đan Tâm.
Hàn Lam Vũ trực tiếp đi xuống xe, sải những bước chân dài đến phía bọn họ, Lộ Tử Du cũng đẩy cửa xuống theo, đám vệ sĩ ở trong trường phát hiện ra gì đó liền chạy ngay ra cổng, đứng phía sau lưng Hàn Lam Vũ.
Đi thêm vài bước nữa, Doãn Đan Tâm nhìn thấy phía dưới mũi giày của hãng Testoni sang trọng, làm bằng da cá sấu nguyên chất, là loại mà Hàn Lam Vũ thường hay mang.
Cô ngẩng mặt nhìn từ chân lên đến đầu, nhìn thấy vẻ mặt Hàn Lam Vũ cau có liền giật mình.
Lễ nào bị hắn phát hiện rôi? Cô hấp tấp đứng ra giang hai tay ở phía trước hai người bạn của mình, vừa rối rít vừa lo sợ: “Hàn Lam Vũ, là em tự ý ra ngoài, không liên quan đến bọn họt”
Bộ dạng cô hiện tại thực sự đã quá thảm rồi, gương mặt xanh xao, trắng bệch như vừa bị nhốt chung vào lồng với thú dữ, hoàn toàn không còn vẻ ngang bướng, xôi nổi ngày thường.
Hàn Lam Vũ không nói gì, chậm rãi bước lên rồi xoay người lại, bàn tay to lớn sờ sau ót cô rồi hơi đẩy cô vào lòng hắn, một tay đút vào túi quần sau đó cùng cô đi về phía chiếc Mercedes, tự tay mở cửa cho cô.
Đan Tâm ngước nhìn hắn rồi hơi quay đầu nhìn về phía bạn, sau đó cũng không nói thêm gì mà ngồi vào xe.
Chuyện này chỉ cần hẳn điều tra là có thể ra, lúc đó mới tính đến chuyện trừng phạt cô như thế nào.
Lộ Tử Du đã hiểu ý của Hàn Lam Vũ, hắn phân phó nhanh cho đám vệ sĩ lấy công chuộc tội rồi chạy về phía xe, nhanh chóng chở hai người về biệt thự Hàn gia, sau đó còn phải quay về công ty xử lý bãi chiến trường của hắn.
Suốt thời gian trên đường đi, Doãn Đan Tâm không nói một lời, khác hẳn vẻ tinh nghịch ngày thường của cô.
Hàn Lam Vũ quay sang nhìn cô định nói gì đó rồi lại thôi.
Dường như cô đang sợ một cái gì đó, cơ thế không nhịn được mà run lên.
Hàn Lam Vũ đưa tay ôm lấy vai cô rồi kéo cô dựa vào lồng ngực hắn.
Nét mặt Đan Tâm ban đầu thoáng kinh ngạc, có chút không thoải mái nhưng có lẽ, bây giờ cô cần một chỗ dựa.
Doãn Đan Tâm mặc kệ, cô nhắm mắt vùi sâu vào hõm vai Hàn Lam Vũ dưỡng thần, ít ra cô có thể bình tâm lại!