Triệu Y Trân đỡ Hàn Lam Vũ đi vào trong phòng, lúc Triệu Y Trân đến đó Hàn Lam Vũ đã say không còn biết gì, xung quanh còn có mấy cô nàng ăn mặc thiếu vải cứ kè kè sáp vào người Hàn Lam Vũ, đúng là loại đàn bà không có liêm sỉ.
Triệu Y Trân đỡ hắn nằm lên giường, cả người nồng nặc mùi rượu đến không thở nổi, Hàn Lam Vũ xưa nay rất ghét mùi gì quá nồng, cũng rất biết tự chủ chưa từng uống say đến mức không còn biết gì như thế này, hơn nữa tửu lượng của hắn rất cao, hẳn phải uống nhiều đến mức như nào thì mới say như thế này chứ? Triệu Y Trân không từ bỏ cơ hội nào để hâm nóng lại tình cảm với hản, cô tình nguyện cởi hết đồ leo lên giường mời gọi hắn, kết quả không những bị hắn đẩy ra mà còn nghe hẳn liên tục gọi cái tên Đan Tâm.
Đôi mắt hắn nhắm tị lại, rõ ràng đã say đến mức không còn biết gì nhưng trong tâm thức vẫn luôn nhớ đến cô ta.
Triệu Y Trân tức giận đến tím mặt, thì ra người trong lòng hắn từ trước tới giờ không phải là cô mà là Đan Tâm? Triệu Y Trân không cam tâm, Vương Khải Lâm từng cảnh tỉnh cô, nếu cô có được trái tim của Hàn Lam Vũ cũng như có được cả thiên hạ còn nếu không, cô sẽ bị hắn dày vò đến chết đi sống lại.
Hiện tại trái tim cô đang đau đến mức nghẹt thở, dựa vào đâu mà Đan Tâm có được cả thiên hạ còn cô vì Hàn Lam Vũ làm nhiều chuyện như thế thì lại phải nhận bi kịch tàn nhẫn như thế? Dù thế nào Triệu Y Trân cũng không để Doãn Đan Tâm có được Hàn Lam Vũ.
Ban đầu cô quả thực đến với Hàn Lam Vũ chính là vì tham vọng một ngày có thể trở thành phu nhân Hàn thị, làm chủ tập đoàn Shine giàu có và quyền lực.
Nhưng lâu dần cô đã yêu hản đến mức không còn lối thoát, một người đàn ông ưu tú như Hàn Lam Vũ có người đàn bà nào lại không muốn có được chứ? Cô cũng là một người phụ nữ, cũng biết rung động và yếu lòng, Triệu Y Trân cúi người giúp hắn cởi đồ sau đó lau người bằng nước ấm giúp hắn, người phụ nữ một khi đã yêu sẽ không từ một thủ đoạn nào để có được tình yêu của người đàn ông của họ và cô cũng vậy.
Doãn Đan Tâm mệt mỏi thiếp đi ở cửa, bên trong căn phòng tối om không bật đèn, Đan Tâm loáng thoáng nghe được giọng nói ở bên ngoài làm cô tỉnh giấc.
“Hàn thiếu, Hàn tổng đã căn dặn không có lệnh của Hàn tổng thì không được mở cửa!”
“Mở cửa! Tôi sẽ chịu hoàn toàn mọi trách nhiệm!”
“Nhưng mà…
“Cứ mở cửa đi, cô chủ vẫn chưa ăn tối, có Hàn Thiếu ở đây rồi, cậu chủ sẽ không làm khó mấy người đâu!”
Nghe người thứ ba khuyên bảo mấy người vệ sĩ mới lưỡng lự sau đó quyết định mở cửa cho cô.
Đan Tâm vội vàng quay mặt ra, cửa mở ra ánh sáng từ hành lang hắt vào làm cô nhíu chặt mày.
Hàn Tử Lam vội quỳ xuống trước mặt cô, vuốt ve một bên má cô lo lắng: “Đan Tâm, em không sao chứ?”
Dylan, đúng là Dylan rồi, cô đúng là không nhìn lâm.
Doãn Đan Tâm nắm lấy tay Hàn Tử Lam níu lấy hắn như níu lấy sự sống còn sót lại của cô: “Dylan, vú nuôi của tôi…
Vú nuôi của tôi sao rồi?”
“Bà ấy tạm thời đã qua cơn nguy kịch nhưng vân đang trong quá trình theo dõi, bây giờ phải tiến hành phẫu thuật gấp, hiện tại vẫn chưa tìm được thận phù hợp, anh Cảnh Nam đang liên hệ với các bệnh viện và các cơ quan y tế để nhanh chóng tìm được thận phù hợp với bà ấy để tiến hành phẫu thuật.
Em cũng đừng lo lắng quá, đứng dậy đi!”
Hàn Tử Lam nói rồi đỡ cô đứng dậy sau đó quay sang nhìn Ngô quản gia: “Gọi người chuẩn bị đồ ăn cho cô chủ đi”
“Vâng”
Ngô quản gia xoay người lại đi xuống tầng dưới.
Đan Tâm vội nắm lấy cánh tay của Hàn Tử Lam lắc lắc, giọng nói mếu máo làm người ta thương chết đi được: “Tôi muốn đến thăm vú nuôi!”
“Em không nhìn xem bây giờ đã là mấy giờ rồi à? Bệnh viện đã đóng cửa rồi, em có tới cũng không vào thăm được, huống gì vú nuôi lại phải ở phòng chăm sóc đặc biệt nữa.
Anh Cảnh Nam đêm nay đã đăng ký ở lại trực rồi, em đừng lo lắng nữa”
Hàn Tử Lam thấy cô chậm chạp liền cúi người bể cô lên rồi đi xuống tầng dưới: “Em phải ăn uống cho khỏe, ngày mai cho em vào thăm vú nuôi! Mà em quên rồi sao? Bác sĩ dặn dò em phải ăn uống cẩn thận, em đang bị đau dạ dày, chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả”Đầu bếp đã dọn thức ăn ra đầy bàn nhưng Đan Tâm chẳng muốn đụng đũa, cô nuốt không trôi cơm.
Hàn Tử Lam đã ra ngoài lấy thuốc bôi cho cô, nhìn một bên gương mặt Đan Tâm đúng là rất đáng sợ.
Cũng do cơ địa của cô vốn rất dễ để lại dấu tích, từ nhỏ cô chỉ cần động nhẹ vào chỗ nào thì chỗ đó lập tức tím một mảng, da của cô rất dễ để lại vết bầm.
Hàn Tử Lam vừa bôi thuốc cho cô vừa tức giận nhìn Đan Tâm: “Tiểu Vũ bình thường lạnh lùng nhưng chưa từng ra tay đánh người khác như thế, đặc biệt lại là phụ nữ, em đã làm gì mà khiến anh ấy nổi điên lên như thế?”
“Tôi? Tôi làm gì chú ấy chứ? Chú ấy tự nhiên nổi điên đánh bạn của tôi, sau đó còn tra hỏi tôi như tù nhân nhưng tôi trả lời thì lại không tin, chú ấy thực sự là một con quái vật đội lốt một nam nhân có nhan sắc nhưng vô cùng hung bạo và tàn ác.
Doãn Đan Tâm tức giận nói.
Hàn Tử Lam thấy cô nóng nảy như vậy cũng không biết là ai sai ai đúng, tạm thời phải xử lý phiên phức trước mắt cái đã.
“Đúng, đúng.
Hàn Lam Vũ, anh ấy là một tên bạo chúa hung bạo, là tên khốn nạn, đáng ghét.
.
”
“Này, thực ra chú ấy cũng không ra tay mạnh như thể, chỉ là da thịt tôi dễ để lại vết bầm nên trông mới đáng sợ như thế thôi!”
Doãn Đan Tâm công tâm nói: “Nhưng mà tôi vẫn rất ghét chú ấy, có điều chú cũng đừng nói quá như thế”
Cô nói thì được nhưng qua miệng người khác thì lại thành nói quá.
Hàn Tử Lam mỉm cười: “Như vậy mà em vẫn còn bênh vực anh ấy được à? Xong rồi, thuốc này bôi rất hiệu quả, thường xuyên bôi sẽ giảm sưng rõ rệt! Để tôi đi nấu cháo cho em!”
Hàn Tử Lam nói rồi đứng dậy đi vào phòng bếp, Doãn Đan Tâm nhìn thấy Henry liền đi xuống ngồi trệt trên sàn ôm lấy Henry vuốt ve lông của nó.
Hôm nay phải cảm ơn quản gia Ngô đã chăm sóc cho nó rất chu đáo.
Đan Tâm vuốt ve lông Henry thở dài: “Henry, em đã ăn no chưa? Để chị lấy thêm thức ăn cho em nhé!”
Đan Tâm đứng dậy dắt Henry vào phòng thì chợt ngớ người nhìn Tử Lam: “Khoan đã, Dylan.
Anh rốt cuộc là ai? Tại sao mọi người lại gọi anh là Hàn Thiếu?”
Hàn Tử Lam vừa băm băm gì đó vừa mỉm cười: “Hàn gia có hai người con trai, một là Hàn Lam Vũ, còn một là…?”
“Hàn Tử Lam? Anh là Hàn Tử Lam?”
Doãn Đan Tâm thốt lên.
Thảo nào lúc gặp cô ở khách sạn, hắn lại chủ động đi tới ngồi bên cạnh cô, còn giúp đỡ cô rất nhiều, lại còn biết tên cô nữa chứ.
Doãn Đan Tâm thở phào nhẹ nhõm: “May quá, tôi cứ tưởng anh về đòi nợ tôi!”
Hàn Tử Lam bật cười thành tiếng: “Đường đường là con dâu của Hàn gia mà lại sợ chủ nợ đòi sao? Hơn nữa khoản đó tôi nên tính với Tiểu Vũ mới đúng, em vô tội!”
Đúng thế, tại hắn mà cô mới không về nước được, chi phí để cô về đương nhiên phải tính cho Hàn Lam Vũ “Rất nghĩa khít”
Doãn Đan Tâm đưa ngón cái về phía Hàn Tử Lam rồi đi vào phòng Henry, cũng may hản không cậy anh em mà bắt nạt lại cô, xem ra cô đã có thêm đồng minh!