Trên đường đi, Đan Tâm ngủ gục ở trên xe, cô có vẻ đã gắng gượng rất nhiều mới có thể đợi được Hàn Lam Vũ quay về.
Hàn Lam Vũ đột nhiên cảm thấy lòng bình yên đến lạ.
Hắn ở trên thương trường lúc nào cũng phải giữ một cái đầu lạnh, càng thành công bao nhiêu thì càng có nhiều đối thủ bấy nhiêu.
Thành công nhiều, thất bại cũng không ít, nhưng sau mỗi một sự kiện hẳn đều dửng dưng không có cảm giác.
Hàn Lam Vũ trời sinh biết kiếm tiền, đầu óc hắn đặc biệt nhanh nhạy, giống như Dư Cảnh Nam từng nói, mỗi giây trôi qua Hàn Lam Vũ đều có thể kiếm được tiền, hơn nữa còn là rất nhiều tiền.
Vì vậy việc hắn kiếm hàng ngàn tỷ cũng không còn gì là lạ.
Niêm vui chiến thắng chỉ là những cuộc chơi với những cô em chân dài hoặc là tiếp tục kiếm tiền và kiếm tiên, đó cũng là một thú vui của Hàn Lam Vũ.
Đây là lần đầu tiên có một ai đó lo lắng và đợi hắn về chỉ để hỏi thăm xem hắn có ổn không, hắn đã ăn gì chưa? Trong lòng hẳn đột nhiên cảm thấy ấm áp và dường như muốn làm tốt hơn nữa để không khiến người nào đó phải lo lắng.
Niềm vui trống rỗng sau môi thành công bây giờ đã có một người chia sẻ, tuy Đan Tâm không nói ra nhưng hẳn hiểu cô luôn âm thầm ủng hộ hẳn.
Giống như cái lần trong tuần trăng mật của bọn họ, cô dù có mệt mỏi vẫn luôn nỗ lực hết mình để giúp đỡ hẳn.
Đó là lần thành công mà hắn nhớ nhất, có cô cùng chia sẻ niêm vui với hắn cho nên hắn cảm nhận được niêm vui như nhân đôi.
Đột nhiên trong đầu Hàn Lam Vũ xẹt qua một ý nghĩ, giá như cô có thể ở bên cạnh hắn mãi như thế này thì tốt, hắn sẽ cố gắng để không gặp thất bại, cô sẽ không phải lo lắng cho hắn.
Mỗi khi thành công hẳn sẽ chia sẻ cùng cô.
Nghĩ vậy trong lòng hắn mới thực sự cảm thấy công việc hắn làm có một ý nghĩa nào đó chứ không đơn giản chỉ vì hắn thích kiếm tiền! Hàn Lam Vũ lái xe vào gara ô tô rồi dừng lại, hắn cởi dây bảo hiểm rồi vươn người giúp Đan Tâm cởi bảo hiểm, cơ thể Đan Tâm đổ về phía trước, hắn liên ôm lấy cô vào lòng, sau đó từ từ để cô dựa lại vào thành ghế.
Gương mặt Đan Tâm lúc ngủ rất an nhiên, hắn chưa từng gặp một cô gái nào trong sáng, hồn nhiên, vô tư đến không nghĩ ngợi như cô.
Mỗi ngày đều vui vẻ mà sống, cuộc sống của cô vô cùng náo nhiệt nhưng cũng rất an tĩnh.
Thức dậy, ăn sáng, chơi với Henry sau đó tới trường rồi lại về nhà, chỉ mỗi việc được ăn ngon cũng làm cô vui vẻ cả ngày, buổi tối đi ngủ cô có thói quen trò chuyện với hẳn, kể hết những buồn phiền hay vui vẻ trong lòng sau đó quên hết tất cả mà đi ngủ rất đúng giờ giấc.
Tuy Hàn Lam Vũ thường giả bộ không nghe cô nói chuyện nhưng những chuyện mà cô kể hắn đặc biệt lưu tâm, tuy chỉ là những câu chuyện vụn vặt trong cuộc sống của cô nhưng lại làm cho Hàn Lam Vũ thấy được sắc màu cuộc sống, tuy đơn giản nhưng lại khiến hắn thấy thú vị.
Hàn Lam Vũ nhìn chằm chằm đôi môi anh đào của cô, hắn đột nhiên không nhịn được cúi xuống hôn lên môi cô một cái.
Đan Tâm dường như cảm nhận được nụ hôn của hắn, cô mơ hồ tỉnh lại cứ ngỡ vừa mơ một giấc mộng đẹp.
Đan Tâm dụi dụi mắt nhìn hắn: “Đã về nhà rồi à?”
Hàn Lam Vũ chỉ “Ừ!”
một tiếng rồi xoay người đấy cửa xe đi ra, khóe môi cong lên một nụ cười, hắn tiến đến mở cửa xe cho Đan Tâm.
Cô vừa ngáp vừa lủi thủi đi về phòng.
Hàn Lam Vũ đi tắm xong Doãn Đan Tâm vẫn chưa ngủ lại, cô giương mắt chăm chăm nhìn hắn.
Hàn Lam Vũ liếc cô: “Sao em không ngủ tiếp đi?”
“Tôi đợi chú mà?”
Doãn Đan Tâm lại ngáp một cái chảy cả nước mắt, cô càm ràm: “Chú làm gì ở trong nhà tắm mà lâu thế? Con gái cũng không tắm lâu như chú”
Hàn Lam Vũ vuốt cái gì đó lên tóc rồi đi về phía cô: “Hừ, ai mượn em đợi rồi bây giờ càm ràm hả?”
Hắn kéo chăn ra rồi nằm xuống giường, Đan Tâm lập tức lăn mấy vòng vào trong lòng hắn.
Cô đưa tay ôm lấy hắn rồi hít hít trên người hắn: “Quả nhiên là mùi này!”
Hàn Lam Vũ khó hiểu nhìn cô: “Em làm gì vậy?”
“Ở với chú lâu ngày, mũi tôi bây giờ có thể phân biệt được mùi hương luôn rồi”
Đan Tâm cúi đầu hít hết hương thơm trên người hắn rồi nói: “Mùi hương này có sự tương phản giữa hương bạch đậu khấu và cam bergamot, oải hương và tuyết tùng.
Mỗi ngày chú đều thay một loại rằm.
Hàn Lam Vũ nhếch mép: “Mua từ bao giờ thế?”
Doãn Đan Tâm trùm chăn lên đầu xoay người lại vừa đi vừa nói: “Tối nay, Dư Cảnh Nam thấy tôi ngồi buồn nên rủ ra ngoài đi dạo.
Tôi không biết công việc của chú đang gặp trục trặc như thế nào nhưng hi vọng chú sẽ sớm vượt qua nó.
’ Đan Tâm xoay người lại, cô giật mình lùi lại, một chân dẫm lên chăn khiến cô ngã ngửa về phía sau, Hàn Lam Vũ đứng sát trước mặt cô ôm lấy cô vào lòng cũng bị cô kéo xuống ngã lăn xuống đất.
Doãn Đan Tâm mếu máo đưa tay sau lưng: “Ôi mẹ ơi! Cái lưng của tôi!”
Hàn Lam Vũ näm đè lên người cô, trong phút chốc hắn nằm im bất động, Doãn Đan Tâm không thấy hắn có phản ứng liền nhìn hẳn chằm chằm.
Mất một lúc Đan Tâm mới điềm tĩnh lại, cô khẽ mỉm cười hơi ngước đầu lên nhìn hẳn: “Này chú, định nằm thể này đến sáng luôn à?”
Hàn Lam Vũ: “Ừ!”
Doãn Đan Tâm liếc hẳn một cái, Hàn Lam Vũ mỉm cười rồi cúi đầu xuống hôn ngấu nghiến làn môi anh đào rằm.
Hàn Lam Vũ nhếch mép: “Mua từ bao giờ thế?”
Doãn Đan Tâm trùm chăn lên đầu xoay người lại vừa đi vừa nói: “Tối nay, Dư Cảnh Nam thấy tôi ngồi buồn nên rủ ra ngoài đi dạo.
Tôi không biết công việc của chú đang gặp trục trặc như thế nào nhưng hi vọng chú sẽ sớm vượt qua nó.
’ Đan Tâm xoay người lại, cô giật mình lùi lại, một chân dẫm lên chăn khiến cô ngã ngửa về phía sau, Hàn Lam Vũ đứng sát trước mặt cô ôm lấy cô vào lòng cũng bị cô kéo xuống ngã lăn xuống đất.
Doãn Đan Tâm mếu máo đưa tay sau lưng: “Ôi mẹ ơi! Cái lưng của tôi!”
Hàn Lam Vũ näm đè lên người cô, trong phút chốc hắn nằm im bất động, Doãn Đan Tâm không thấy hắn có phản ứng liền nhìn hẳn chằm chằm.
Mất một lúc Đan Tâm mới điềm tĩnh lại, cô khẽ mỉm cười hơi ngước đầu lên nhìn hẳn: “Này chú, định nằm thể này đến sáng luôn à?”
Hàn Lam Vũ: “Ừ!”
Doãn Đan Tâm liếc hẳn một cái, Hàn Lam Vũ mỉm cười rồi cúi đầu xuống hôn ngấu nghiến làn môi anh đào quyến rũ chết người của cô.
Doãn Đan Tâm thoáng chốc bị hẳn dọa cho mất mật, cô vội muốn đẩy hắn ra thì Hàn Lam Vũ càng ôm chặt cô lại, đôi môi bị hắn cắn mút đến sưng đỏ.
Đến lúc hô hấp của cô có chút khó khăn hắn mới lưu luyến rời đi.
Doãn Đan Tâm vừa thở hổn hển vừa trừng mắt quát: “Hàn Lam Vũ, chú bị điên rồi à?”
“Sáng nay không phải em cũng bảo tôi đầu óc không được bình thường rồi sao?”
“Chú…
Chú…
Doãn Đan Tâm tức đến đỏ mặt.
Hàn Lam Vũ mỉm cười cúi xuống mút nhẹ đôi môi của cô một cái rồi kéo cô cùng đứng dậy.
Đan Tâm ấm ức leo lên giường muốn ngủ, đã hơn mười hai giờ rồi, Doãn Đan Tâm chỉ đợi hắn lên giường cô lập tức ôm lấy hản gác một chân lên người hắn, xem hắn chẳng khác nào một cái gối ôm bằng da bằng thịt.
Đan Tâm mấp máy môi: “Ngủ ngon nhé!”
Hàn Lam Vũ mỉm cười ôm cô vào lòng, trời đã sắp trở lạnh rồi, làm gối ôm cho cô quả thực không thiệt thòi một chút nào!