Sự việc của Đan Tâm và Trương Tu Kiệt được đưa ra ánh sáng, người không tránh khỏi liên quan nhất chính là Hắc Hổ.
Trong đoạn video, Thắng Chột đã nhắc đến cái tên này, bọn chúng cũng đã bị triệu tập trong tình trạng chẳng còn lành lặn, nhưng đứng trước việc có thể phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Thắng Chột đã phải khai ra tất cả, hắn hiện tại đã bị tàn phế, sống mà chẳng khác nào đã chết, tuy nhiên hắn thuộc dạng tham sống sợ chết, nên cho dù cái mạng quèn này còn có thể sống, hắn đêu không từ bỏ, vừa bị dọa mấy câu lập tức khai ra hết.
Tối hôm đó, hắn bị giết hại ngay trong chính viện phúc lợi cho người vô gia cư, cho nên sự việc này càng thêm chấn động.
“Khốn kip, ai bảo ông đi giết nó chứ?”
Vương Khải Lâm hét lên trong điện thoại.
“Bây giờ còn chưa đủ rắc rối sao? Ông mau trốn đi, trốn càng xa càng tốt, chi phí tôi sẽ lo cho ông, tối nay sẽ có người tới đón ông rời khỏi đây!”
Bên kia trả lời gì đó rồi tắt máy.
Vương Khải Lâm tức giận gạt hết tất cả những thứ có trên bàn xuống, nếu chuyện này bị lộ ra, công ty này nghiễm nhiên sẽ thuộc về tay Trương Tu Kiệt, thời gian qua hai anh em bọn họ đấu đá tranh dành cuối cùng có thể mất trắng.
Ở một diễn biến khác, Trương Tu Kiệt tới tìm Trịnh Mỹ Lâm, hắn cũng là vì việc cô bị giam lỏng mà tìm đến, Trịnh Vu Đình vốn là không cho phép Trương Tu Kiệt bước vào nhà, hắn đã quỳ giữa sân đã hơn một giờ đồng hồ, quản gia có khuyên nhủ thế nào thì anh cũng không chịu đứng dậy.
Trịnh Mỹ Lâm ở trên phòng hoàn toàn không biết việc này, lần này có vẻ như ba cô đang làm thật, từ trước đến nay ông đều chiều theo ý muốn của cô, nhưng lần này có vẻ khác.
Cô đã ba ngày không ra khỏi phòng, cô cũng chẳng buồn cãi ba làm gì, dù sao ông ấy cũng kiên quyết gạt bỏ Trương Tu Kiệt vậy cô cũng quyết giữ vững lòng tin và tình yêu dành cho Tu Kiệt, để xem sự cố chấp của ông có lớn hơn tình yêu của con gái ông hay không? Mỹ Lâm đẩy cửa nhìn bầu trời đầy sao, tiết trời đang dần ấm hơn, mùa xuân sắp tới rồi, cô đưa tay nâng cằm bên cửa sổ, trong lòng đột nhiên nhớ tới Trương Tu Kiệt, từ ngày xảy ra chuyện đã hơn hai tuần bọn họ không gặp nhau rồi, đột nhiên cô muốn gặp anh, Mỹ Lâm quay mặt lại, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên dưới, tuy thân ảnh nhìn từ xa vô cùng nhỏ bé nhưng Mỹ Lâm vẫn có thể nhận ra.
Hắn là Trương Tu Kiệt! Lần đầu tiên cô mơ được ước thấy! Trịnh Mỹ Lâm hoang mang không biết cô đang vui hay đang buôn, chỉ biết trái tim rạo rực trong lòng nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Trương Tu Kiệt đã quỳ gối bao nhiêu lâu rồi? “Mở cửa, mở cửa ra…”
Trịnh Mỹ Lâm vừa khóc vừa đập cửa, âm thanh rất lớn khiến người bên ngoài cũng hết hồn, vội vàng mở cửa ra xem có chuyện gì.
Trịnh Mỹ Lâm lao ra ngoài, mặc kệ tiếng gọi của người làm làm náo loạn cả biệt thự, ba mẹ Trịnh Mỹ Lâm đều ngôi ở trên sofa ở sảnh ngoài, dường như đều biết sự hiện diện của Tu Kiệt.
Nhìn thấy cô chạy xuống nhà, bọn họ đều đứng dậy, Trịnh Vụ Đình nghiêm giọng: “Lâm Lâm, đứng lại đó…” “Ba mẹ, ba mẹ quá đáng lắm rồi!”
Trịnh Mỹ Lâm không nhìn bọn họ, trực tiếp chạy ra khỏi nhà, Trịnh lão gia và phu nhân cũng chạy theo con gái ra ngoài.
Trương Tu Kiệt nhìn theo bước chạy của cô, gương mặt có chút căng thẳng, định dặn cô cẩn thận thì cô đã ôm chầm lấy hắn khóc lóc âmï, lời mà cô nói ra đều đang trách móc hắn, tại sao hai tuân trước hắn không đến tìm cô, cô cứ tưởng hắn thực sự không có tình cảm với cô nên sau khi ba cô hủy bỏ hôn ước cũng không mảy may để tâm, sao bây giờ lại chạy tới đây quỳ làm gì chứ? Trương Tu Kiệt không nói gì, chỉ cười khẽ ôm cô trong lòng, im lặng nghe những lời trách móc của cô.
Trịnh Vụ Đình nhăn mặt, xem xem con gái ông đang làm gì kia? Thật khiến ông mất mặt.
“Bà xem, bà xem con gái bà đi!”
Trịnh phu nhân cũng thở dài, bà khác chồng, trong lòng cũng thương xót cho bọn trẻ, nhất là khi Tu Kiệt vì con gái bà đã quỳ bên ngoài hơn một giờ đồng hồ rồi, như thế còn không chứng tỏ được tấm chân tình này sao? “Dù sao cũng đã tới đây rôi, ông cũng phải để cho bọn trẻ được nói lên tâm tư của mình đã chứ? Ban đầu là ông cùng với Trương tổng tự ý quyết định có hỏi qua ý kiến bọn nó đâu? Bây giờ cũng phải để các con nói lên suy nghĩ của mình chứ?”
Trịnh Vụ Đình nhăn mặt, không ngờ vợ lại bênh cho cậu ta.
Ông là một người rất coi trọng danh dự nên nhìn hai người bọn họ cứ ôm lấy nhau quỳ trên sân còn ra thể thống gì nữa? Ông quát khẽ: “Đứng dậy đi, muốn quỳ tới bao giờ?”
Trịnh Vụ Đình quay đi, Mỹ Lâm vội đỡ Tu Kiệt đứng dậy, mẹ cô cũng giúp đi tới đỡ Tu Kiệt dậy, hắn đã quỳ lâu nên hai chân bị tê cứng có chút run rẩy phải dựa vào hai người mới có thể đứng dậy.
Trịnh Vụ Đình ngồi ở sofa ngước nhìn Trương Tu Kiệt và Mỹ Lâm đang đứng cạnh nhau cúi đầu, vẫn là Tu Kiệt lên tiếng trước: “Bác Trịnh, hôm nay cháu tới là muốn chính thức nói lời xin lỗi với hai bác và em ấy.
Thời gian qua vì một số chuyện nội bộ trong công ty nên vẫn chưa thể chính thức tới chào hỏi hai bác và muốn xin phép hai bác cho chúng con được tìm hiểu nhau!”
Tu Kiệt vừa nói vừa đưa tay nắm lấy cánh tay Mỹ Lâm đang đứng ở bên cạnh, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, Trương Tu Kiệt cũng quay lại mỉm cười nhìn cô.
“Cậu đang nằm mơ sao…”
Trịnh Vụ Đình tức giận.
Mỹ Lâm không nhìn ông, vẫn đang nhìn Tu Kiệt cắt lời: “Ba, con thích anh ấy!”
Mỹ Lâm nhìn ông: “Mong ba cho phép!”
“Con, con…
Lâm Lâm, con chưa bao giờ cãi ba!”
Trịnh Vu Đình thất vọng.
“Đúng rồi, từ đầu ông cũng muốn gán ghép hai đứa mà, bây giờ ông còn nói gì nữa? Chuyện của Trương tổng và ông thì liên quan gì đến bọn trẻ? Ông không nhìn thấy hai đứa tình cảm rất chân thành sao?”
Trịnh phụ nhân cũng phụ họa, bà cũng có vẻ rất kiên quyết đứng về phía con gái: “Chỉ cân con bé được hạnh phúc, tôi sẽ ủng hộ con bé, còn ông, ông định quyết định thể nào đây?”
Trịnh phu nhân quay đi, giận dỗi không tiếp ông nữa.
Trịnh Vu Đình vào thế bí thở dài, ông vẫn muốn làm khó Tu Kiệt, một phần là muốn cậu ta có thể chứng minh khả năng có thể lo lắng được cho con gái ông một cuộc sống tốt.
“Được rồi, nếu cậu có thể giành được công ty từ tay anh họ mình thì tôi sẽ suy nghĩ lại, còn nếu không thì cậu hãy từ bỏ con gái tôi đi!”
Nói xong Trịnh Vu Đình bỏ lên phòng, Mỹ Lâm biết đó đã là sự nhượng bộ cuối cùng của ba rồi, cô lo lắng nhìn Tu Kiệt, thời gian qua cô cũng xem tin tức biết nội bộ gia đình và công ty của anh đang rất rối loạn.
Vì chưa có một tư cách nào rõ ràng nên cô không chạy tới tìm anh, đột nhiên cô cảm thấy tiếc nuối vì đã bỏ lỡ thời gian bên nhau cũng là bỏ lỡ cơ hội ở bên cạnh anh lúc anh khó khăn nhất.
Mẹ cô tiến đến vỗ nhẹ vào vai Tu Kiệt dành cho anh một sự động viên rồi đi lên phòng, hai người vẫn đứng ở đó nắm chặt lấy tay nhau, Tu Kiệt ân cần nhìn cô: “Anh sẽ làm được, em đừng lo lắng!”
Qua chuyện của Đan Tâm, tuy chưa có một bằng chứng nào xác thực nhưng cô cũng nghe loáng thoáng chuyện này có liên quan đến Vương Khải Lâm, anh ta nguy hiểm như thế sao cô có thể để Tu Kiệt một mình chống lại anh ta cơ chứ? Ba cô nhất định sẽ không giúp Tu Kiệt vì vậy cô chỉ có thể nhờ cậy một người.
Lúc Mỹ Lâm đến, Đan Tâm đang ngồi ở phòng khách đọc sách và chơi với Henry, nhìn thấy Mỹ Lâm cô nghĩ Tu Kiệt và cô có thể được giải oan giúp cho Mỹ Lâm cũng không còn bị bác Trịnh giam lỏng nữa, vậy có phải hai người họ đã tốt hơn rồi không? “Mỹ Lâm, tớ lo cho cậu quá…”
Đan Tâm thả sách xuống chạy lại phía sau Ngô quản gia nhìn Mỹ Lâm vừa tới, cô đột nhiên chắp tay trước ngực nhìn Đan Tâm khẩn thiết: “Đan Tâm, cậu có thể nói với Hàn Lam Vũ giúp Tu Kiệt dành lại công ty được không? Tớ không yên tâm để Tu Kiệt một mình đối phó với Vương Khải Lâm, chỉ có Hàn Lam Vũ mới có thể giúp được anh ấy trong lúc này, tớ xin cậu đấy.
”
Doãn Đan Tâm: “…”
Muốn cô đi tìm hắn giúp đỡ với tư cách gì đây?