“Hàn Lam Vũ, Hàn Lam Vũ, tôi lạnh quát”
Nửa đêm, Doãn Đan Tâm bắt đầu nói mê, trán cô đổ mồ hôi lạnh, nơi này bốn bể là nước, không khí trong phòng đã hạ xuống rất thấp, càng về đêm càng lạnh đến thấu xương, cơ thể hai người lạnh cóng như tảng băng đông cứng, các khớp tay của Hàn Tử Lam cũng không thể mềm mại uyển chuyển vuốt ve lưng cô trấn an được, bàn tay hắn cũng đã hóa đá cứng nhắc không di chuyển, chỉ có ý thức là vẫn có thể làm chủ được.
Đan Tâm, hóa ra em đã yêu anh ấy rồi…
Hàn Tử Lam khó khăn đặt cô nằm xuống sau đó lấy áo ấm của mình ra tìm bật lửa để đốt.
Ánh lửa bập bùng thổi lên, Hàn Tử Lam vội đỡ Đan Tâm ngồi dậy để sưởi ấm cơ thể đang lạnh cóng của cô.
Nhưng ngọn lửa cũng chẳng thể duy trì được lâu hơn, hắn cởi chiếc áo len còn lại đốt lên, ánh lửa hắt lên gương mặt Đan Tâm, cô từ từ mở mắt, bàn tay đông cứng không có cảm giác hiện tại đã được sưởi ấm đôi chút nhưng ngọn lửa lại nhanh chóng bị dập tắt, một màn đêm lại bao phủ lấy họ, bên ngoài gió không còn dữ dội như lúc trước, chỉ còn tiếng mưa rả rích, hình như cơn bão đã qua rồi.
“Dylan, sao anh lại ngốc thế? Đốt hết thì lấy gì mặc?”
Đan Tâm thêu thào bên tai hắn, nước mắt cũng muốn hóa đá, lạnh lẽo rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp rơi xuống ngực Tử Lam sau đó lăn dài.
Hàn Tử Lam thấy cô có thể tỉnh lại, khóe môi hắn cong lên, chỉ là bây giờ cơ thể hắn đông cứng, chẳng thể ôm lấy cô vào lòng được nữa.
Doãn Đan Tâm kéo chiếc áo ấm của cô siết chặt lại vớ Hàn Tử Lam, cô ngồi lọt thỏm trong lòng Hàn Tử Lam, nghiêng đầu tựa má vào ngực hắn, hai tay vòng phía sau ôm lấy thắt lưng hắn.
Trái tim Hàn Tử Lam lại rung động vì hành động muốn sưởi ấm hắn của cô.
Chính vì hắn cũng là người nhà họ Hàn nên đối với Đan Tâm, Hàn Tử Lam chẳng khác nào anh trai của cô, vì vậy cô không cần phải giữ khoảng cách.
Nếu anh trai gặp nguy hiểm cô nhất định tận lực bảo vệ giống như Tử Lam đã bảo vệ cô trong suốt mấy giờ đồng hồ qua.
Đầu Tử Lam gục xuống, cằm tì trên đầu Đan Tâm mệt mỏi chợp mắt một lúc, đột nhiên bên ngoài có tiếng động cơ rất lớn, hình như đã có người tới cứu bọn họ.
Doãn Đan Tâm mở to mắt bật dậy, Tử Lam vẫn còn nhắm nghiền mắt lại.
Cô để hắn tựa vào tường rồi lấy áo đắp lên người hắn, trên người chỉ mặc một chiếc áo len run rẩy bước từng bước chậm chạp ra ngoài.
“Ở đây, chúng tôi ở đây, cứu chúng tôi với…”
Ra đến cửa, Đan Tâm nhìn thấy rất nhiều bóng đen không rõ mặt, bọn họ đang cầm đèn dò đường, ai đó nghe thấy tiếng của cô còn rọi vào mắt làm cô nhíu mày nhắm mắt lại, cuối cùng cũng có người tới cứu bọn họ.
Doãn Đan Tâm trong lúc đợi bọn họ đến, chân tay cô tê cứng kịch liệt phải vịn vào mép cửa khom người, lúc nhìn thấy bọn họ tiến đến, cô mới ngẩng mặt lập tức nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Hắn bước nhanh hơn những người còn lại, hai tay cầm hai mép áo mở ra rồi ôm lấy cô trong lòng, hành động của hắn dứt khoát khiến Đan Tâm suýt chút không nhận ra hắn, người cô bé nhỏ lọt vào trong áo hắn, cảm nhận được hơi ấm từ người hắn truyên tới, nước mắt cô lăn dài, bất động trong lòng hắn rên rỉ: “Hàn Lam Vũ, tại sao bây giờ chú mới tới?”
“Xin lỗi, xin lỗi em, cơn áp thấp nhiệt đới chuyển biến thành bão, tất cả phương tiện cứu hộ đều không thể di chuyển, cũng may nó đã lệch hướng không tiến thẳng vào đây.
”
Hàn Lam Vũ vùi đầu vào mái tóc của cô, Đan Tâm nghe rõ tiếng trái tim hắn đập dồn dập, gương mặt tái đi, chỉ khi nhìn thấy cô, gương mặt hẳn mới giãn ra.
Cứu hộ tìm thấy Hàn Tử Lam ở bên trong, trên máy bay chuyên dụng có bác sĩ và các thiết bị y tế cần thiết, bọn họ trực tiếp quay về thành phố.
Dư Cảnh Nam nhận được tin lập tức có mặt ở bệnh viện, hai người chẳng qua bị đói bị rét nên kiệt sức.
Không một ai biết Hàn Tử Lam đã đối chọi với sóng biển như thế nào để lội được vào bờ hòn đảo Tiểu Doãn.
Cuối cùng, còn phải cởi bỏ áo để tạo lửa nên tình trạng mới nghiêm trọng hơn.
Chiêu hôm đó, Bạch Thi Tịnh cũng đã tới, Đan Tâm ngồi ở băng ghế trước phòng của Tử Lam, nhìn thấy Bạch Thi Tịnh cà nhắc đi tới, Đan Tâm chậm chạp đứng lên.
“Anh ấy thế nào rồi?”
Nhìn thấy Đan Tâm, Bạch Thi Tịnh có chút tiết chế lại, nhẹ nhàng hỏi cô.
“Anh ấy không sao, chỉ là bị kiệt sức cân hồi phục lại, hiện tại đang ngủ.
”
Đan Tâm bước lại gần phía cô: “Thi Tịnh, lát nữa rồi chị hãy vào thăm anh ấy!”
Nói xong Đan Tâm bước đi, Bạch Thi Tịnh liên lên tiếng: “Đan Tâm…
Cô không có gì muốn hỏi tôi sao?”
“Tử Lam đã nói hết cho tôi nghe rồi, tôi không trách chị.
Tôi nghĩ sự việc này xảy ra với Tử Lam cũng khiến chị ân hận rồi.
”
“Vậy cô không muốn biết vì sao tôi lại làm thế à?”
Bạch Thi Tịnh vội lên tiếng như sợ cô đi mất.
Đan Tâm quay người lại nhìn cô: “Chị yêu Tử Lam?”
“Đúng!”
Bạch Thi Tịnh thẳng thắn thừa nhận, lúc sau lại lên tiếng nhìn cô có chút đau đớn: “Nhưng người anh ấy thích lại là cô!”
Đan Tâm có chút kinh ngạc, những lời Bạch Thi Tịnh nói vốn chẳng có căn cứ.
Giữa bọn họ tuy có thân thiết nhưng Đan Tâm chưa từng nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ giữa hai người nên cũng chẳng bao giờ để ý tới.
Dù cho Tử Lam đã nhiều lần bảo vệ cô nhưng Tử Lam còn là em trai của Hàn Lam Vũ, bọn họ làm sao có thể phát sinh quan hệ nam nữ gì đó chứ? “Tử Lam rất yêu cô, lúc du thuyền đã đi xa bờ Tiểu Doãn, anh ấy vẫn không ngại nguy hiểm nhảy xuống biển để quay trở lại tìm cô.
Lúc đó sóng biển dữ dội, mây đen kéo đến, trời mưa như trút, mặt biển như hố tử thần có thể nuốt chửng anh ấy bất cứ lúc nào, vậy mà cô lại không hay biết gì cả tình cảm của anh ấy? Đan Tâm, liệu cô có thể…”
Đan Tâm biết cô ta sắp nói gì, liền lên tiếng: “Chị từng hỏi vì sao tôi lại lừa chị trong lần gặp đầu tiên phải không? Là vì tôi đã nghe thấy câu chuyện của chị với ba chị nói muốn đưa Hàn Lam Vũ lên giường cùng chị, sau đó sẽ nhờ vả hắn chuyện cứu công ty Bạch Thị.
Tôi từng rất coi thường chị, cũng từng cảm thấy chị quá ngốc nghếch.
Tình yêu không phải như chị nghĩ, giá trị của một con người cũng không giống như chị nghĩ, chị can tâm tình nguyện để người mình yêu ở bên cạnh người khác à? Chí ít đừng xin xỏ tình cảm của người khác, chúng ta độc lập công bằng, có chăng thì xuất phát của chị chậm hơn nhưng không phải là đã kết thúc.
”
Đan Tâm thở dài nhìn người trước mặt: “Chị vào thăm anh ấy đi!”
Hóa ra là vậy, Bạch Thi Tịnh nhìn theo bóng dáng Đan Tâm rời đi, cô đâu có quyền trách cứ người này lừa gạt cô? Thật may vì cô đã dừng lại kịp lúc.
Lúc Đan Tâm về đến nhà liên nhận được cuộc gọi của Dư Cảnh Nam, hản nói đã tìm được thận phù hợp với vú nuôi, mọi xét nghiệm đã hoàn thành tất cả đều không có vấn đề gì, ca phẫu thuật sẽ được diễn ra vào ngày kia.
Đan Tâm mừng đến phát khóc, xem ra cô đã gặp dữ hóa lành, sau khi trở về cô cũng nghe nói Trương Tu Kiệt đã được cấp cứu kịp thời, bây giờ chỉ đợi hồi phục lại, Đan Tâm ôm lấy ông Ngô và dì Kỳ vui mừng một lúc.
“Phải rồi, con phải đi tắm, con phải vào thăm bọn họ! Tu Kiệt tỉnh lại rồi, vú nuôi sắp được phẫu thuật ghép thận.
Ông Ngô, dì Kỳ con vui quá.
”
“Không cân phải gấp gáp như vậy, con cũng mệt mỏi cả ngày rồi để dì đi làm vài món con thích chúng ta cùng vui cho bà ấy!”
Di Kỳ cũng vui mừng thay Đan Tâm vuốt ve mái tóc cô.
“Được ạ, con cũng rất nhớ món ăn của dì!”
Đan Tâm gạt nước mắt vui vẻ, cô chạy lên phòng, Ngô quản gia và dì Kỳ nhìn nhau mỉm cười.
“Để tôi giúp bà!”
Ông Ngô và dì Kỳ đi vào bếp, chuẩn bị những món ăn thật ngon cho Đan Tâm.