“Doãn Đan Tâm, em đã yêu cậu ta rồi sao?”
Doãn Đan Tâm ngày trước là một người hoạt bát, sôi nổi, tuy nói Đan Tâm vô tư, dễ giận nhanh quên, nhưng tuyệt đối không phải là kiểu người dễ để người khác ức hiếp.
Người khác nhìn thấy Đan Tâm luôn đấu khẩu với Hàn Lam Vũ thì nghĩ là cô ghét hắn nhưng Dư Cảnh Nam lại cảm thấy cô đối với Hàn Lam Vũ không đơn giản.
Hàn Lam Vũ ngồi trên sàn, bị Dư Cảnh Nam nằm chặt lấy cổ áo, Đan Tâm đang che chắn trước mặt hắn nhìn về phía Dư Cảnh Nam ngẩng mặt, Hàn Lam Vũ có thể nhìn thấy một bên góc mặt xinh đẹp của cô, hắn bất chợt nhìn cô chăm chú, vừa có chút mong chờ, vừa hời hợt như chẳng quan tâm.
Doãn Đan Tâm khựng lại, mặt tái đi, cô ngẩng đầu nhìn Dư Cảnh Nam, lạnh nhạt nói: “Không phải, tôi chỉ muốn cứu vú nuôi mà thôi ”
Doãn Đan Tâm bác bỏ toàn bộ tâm tư tình cảm mà cô cất giấu trong lòng, nói ra thì được cái gì hay là Hàn Lam Vũ sẽ nghĩ cô có tình cảm với hắn nên một lòng muốn hãm hại Triệu Y Trân cũng chưa biết chừng.
Dù sao Hàn Lam Vũ yêu Triệu Y Trân nhiêu như vậy, trước nay cũng chưa từng để ý tới cô, có nói ra thì cũng chỉ làm trò cười cho hắn mà thôi.
Dư Cảnh Nam thở hắt ra, nhất thời không biết phải làm thế nào với cô, hắn buông cánh tay ở cổ áo Hàn Lam Vũ rồi đưa tay nắm lấy cánh tay Doãn Đan Tâm đứng dậy rồi kéo cô đi xuống cầu thang.
Doãn Đan Tâm bị lôi đi mà không thể phản ứng được gì, cô đưa mặt đầy nước mắt quay đầu lại nhìn hắn ở trên sàn, ánh mắt hẳn rất lạnh lùng cũng đang nhìn về phía bọn họ, lúc chạm vào ánh mắt của hắn, Doãn Đan Tâm như nhìn thấy mối quan hệ cũng chẳng tốt đẹp gì của bọn họ, lòng cô lạnh như băng, phút chốc đã có thể nhìn thấy ngày kết thúc.
k Cầm hũ tro của Phan Cảnh Liêm gửi vào chùa, Doãn Đan Tâm đứng trước tấm ảnh của hắn thật lâu, tấm ảnh duy nhất mà cô tìm được trong phòng của vú nuôi.
Cô biết bao năm qua vú nuôi rất nhớ con ruột của mình nhưng chưa có cơ hội gặp lại, nếu bà biết anh ta không còn tôn tại nữa có phải sẽ rất đau lòng không? “Đan Tâm, chúng ta về thôi, trời sắp mưa rồi!”
Dư Cảnh Nam đứng bên cạnh nhắc nhở cô, tuy chùa nhận tro cốt miễn phí nhưng Dư Cảnh Nam cũng đã cúng dường cho chùa một số tiên làm công quả, coi như hồi hướng giúp anh ta sớm về được thế giới bên kia.
Những việc hắn làm một phân là vì Dư Cảnh Nam trân trọng anh ta là một người con có hiếu, một phần là vì Đan Tâm, có lẽ như thế cô sẽ cảm thấy thoải mái.
Ngay đến Đan Tâm cũng cảm nhận được chuyện đó.
Ở bên cạnh Dư Cảnh Nam, cô không cần phải lo bất cứ chuyện gì, Đan Tâm chỉ đơn giản nghĩ hắn lớn cô nhỏ cho nên mới chăm cho cô như vậy.
Cô bất giác mỉm cười, quay sang nhìn Dư Cảnh Nam: “Chú còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Chú đã giúp tôi đối phó với đám côn đồ, tôi vốn nghĩ chú là người tốt nhưng sau đó chú lại bộc lệ tính xấu, suốt ngày bắt nạt tôi, bất tôi quỳ gối còn dọa tôi sẽ cho Henry uống thuốc độc, tôi từng thấy chú rất đáng ghét, thế nhưng người ra dáng người thân của tôi nhất lại là chú”
Đan Tâm mỉm cười nhưng khóe mắt lại không dấu nổi nét u buồn.
Dư Cảnh Nam nhìn cô, khẽ hỏi: “Có phải em đã nói dối không? Chuyện em nói không yêu Tiểu Vũ”
“Sao vậy? Tôi không đáng tin thế à?”
Đan Tâm mỉm cười quay đầu lại, cô chậm rãi bước đi không quay đầu lại như muốn né tránh ánh mắt của Dư Cảnh Nam.
Dư Cảnh Nam bước nhanh tới bên cạnh cô, hẳn đưa tay vò tóc cô rối tung rồi mỉm cười: “Nói dối cũng được, không nói dối cũng được, nhưng em nhất định phải là chính mình”
Đan Tâm có chút dừng bước, thời gian qua cô không phải là cô sao? Trái tim mang hình bóng một người không có mình hóa ra lại áp lực và mệt mỏi như thế.
Đan Tâm bước nhanh lên trước nhón chân đánh vào đầu Dư Cảnh Nam một cái rồi mỉm cười chạy ra ngoài.
Dư Cảnh Nam cũng cười nhẹ, nhanh chóng đuổi theo cô chạy ra.
Lúc Dư Cảnh Nam đưa Đan Tâm về đến nhà đã thấy xe của Tử Lam đỗ ở trước nhà.
Tử Lam không tới một mình mà còn có Bạch Thi Tịch, không biết là có chuyện gì.
“Đan Tâm, cô về rồi à, mau vào thay đồ rồi ra ăn đồ nướng, trời này mà ăn đồ nướng thì ngon phải biết”
Thi Tịnh đeo tạp đề chạy từ trong nhà ra ngoài nhà, nhìn thấy Đan Tâm bước xuống xe liền chạy tới gọi.
“Hôm nay là ngày gì sao?”
Đan Tâm có chút nghệch mặt không hiểu.
“Không có gì đâu, chỉ là dự án hòn đảo Tiểu Doãn sắp được thông qua.
Nghe nói cô cũng sẽ đến hòn đảo khảo sát cùng chúng tôi phải không? Cô đã sắp xếp được thời gian nào chưa?”
Bạch Thi Tịnh niềm nở hỏi.
“À, tuần nay tôi còn bận thi hết học phần, thi xong sẽ được nghỉ một tuần”
Đan Tâm hào hứng nói.
“Thời điểm đó phù hợp lịch trình của chúng tôi, may quá, chúc cô thi thật tốt nhé! Anh cũng ở lại dùng bữa nhé, chúng tôi làm rất nhiều đồ ăn đó!”
Bạch Thi Tịnh nói rồi mỉm cười tạm biệt bọn họ để ra ngoài vườn nướng hải sản.
Tuy ngoài mặt cô luôn vui vẻ nhưng trong lòng lại cảm thấy mất mát khiến cô vừa quay đi, gương mặt đã ủy khuất đến độ muốn khóc.
Cách đây không lâu, Hàn Tử Lam đột nhiên muốn điều tra mối quan hệ của Hàn Lam Vũ và Triệu Y Trần, kết quả là hai người bọn họ đã qua lại từ trước.
Hàn Tử Lam không mấy kinh ngạc nhưng cũng không phải là quá thờ ơ trong chuyện này.
Bạch Thi Tịnh mới liêu mình hỏi hắn có phải muốn thay Đan Tâm trị cặp nam nữ đó không thì hắn lại nói hắn không nỡ phá vỡ uyên ương, hắn không quan tâm gia đình anh hai sắp đổ vỡ ngược lại còn cảm thấy đó là chuyện tốt.
Một thời gian làm việc cùng Hàn Tử Lam cô cũng biết được hai anh em bọn họ ngoài mặt ôn hòa với nhau nhưng thực chất đang đang cùng nhau cạnh tranh từng chút một.
Mục tiêu lớn nhất chính là quyền thừa kế của tập đoàn Shine – Hàn thị.
Bấy giờ cô mới hiểu vì sao Tử Lam lại chấp nhận tới một công ty bé như Bạch thị để phát triển từ đầu, anh không muốn cứ mãi đứng sau cái bóng của anh trai.
Bạch Thi Tịnh rất vui lòng giúp hắn đạt được mục tiêu nhưng tại sao đến vợ của anh trai anh cũng muốn cướp lấy? Cô một lòng đối đãi với Hàn Tử Lam, thậm chí tình cảm của cô lớn đến nỗi đã không thể giấu được cho riêng cô biết, có lẽ Hàn Tử Lam cũng biết nhưng hẳn chỉ có thể trả lời cô: Xin lỗi, Đan Tâm là người đến trước! Vậy nếu cô là người xuất hiện trước thì hẳn có yêu cô không? Đan Tâm chỉ mới xuất hiện vài lân ở nơi đất khách quê người, cùng hắn trải qua một vài chuyện thì đã làm hắn không thể quên được, vậy còn cô, người đồng hành cùng hắn bây giờ và sau này lại chỉ có thể là một người bạn tốt! Vẻ mặt u tối của Bạch Thi Tịnh đã lọt vào con mắt của Triệu Y Trân.
Cô bước ra từ bụi cây, vô tình nghe được câu chuyện của bọn họ liên cong môi mỉm cười: “Ngoài mặt thì tỏ ra vui vẻ, sau lưng lại như muốn cô †a không thể đi được.
Cô tiểu thư của Bạch thị này cũng muốn được gả vào Hàn gia à?”
Triệu Y Trân nhếch môi, ông trời lại tiếp tục ủng hộ cô cho nên mới đưa tới cho cô một đồng minh chăng?