Công ty Aliyah – Bạch Thị! Bạch Thi Tịnh gõ cửa ngoài phòng Hàn Tử Lam, hắn chỉ đáp một tiếng: “Vào đi!”
Bạch Thi Tịnh tiến vào, trên tay là số liệu quý này đưa cho Hàn Tử Lam xem và ký.
“Hàn tổng, anh xem cái này đi!”
Hàn Tử Lam mỉm cười xã giao rồi kéo ghế ngồi nghiêm túc lại, vươn tay lấy bút và tập tài liệu Bạch Thi Tịnh mang đến rồi giở từng trang xem.
Bạch Thi Tịnh nhìn thấy trên màn hình vi tính của Hàn Tử Lam là hòn đảo xanh của bọn họ, mấy hôm trước Hàn Lam Vũ đã bàn giao cho Hàn Tử Lam, hắn đang lên kế hoạch để xây dựng khu nghỉ mát ở trên đó nhưng vẫn giữ lại quang cảnh hoang dã của đảo hoang ở trên đó.
“Về kế hoạch xây dựng của hòn đảo thì cô hãy chuẩn bị một bản vẽ và kế hoạch chỉ tiết mang đến cho Tiểu Vũ xem trước để anh ấy phê duyệt sau đó tập trung toàn bộ nhân lực hoàn thành trước mùa hạ năm sau”
Hàn Tử Lam vừa đọc tài liệu bằng mắt vừa lên tiếng căn dặn.
“Chuyện này…
Lúc đó Hàn tổng đã ký dưới tên của phu nhân anh ấy, anh ấy cũng bảo chúng ta tự mình định đoạt, không cần phải hỏi ý kiến của anh ấy làm gì!”
Bạch Thi Tịnh hai tay đan vào nhau ở phía trước, nhìn Hàn Tử Lam trả lời.
“Là Đan Tâm sao?”
Hàn Tử Lam thích thú trả lời.
“Nói vậy Đan Tâm là chủ của hòn đảo đó rồi, cô ấy cũng nên tới đó một lần chứ nhỉ?”
Hàn Tử Lam ký xong tài liệu liền gập lại đưa cho Bạch Thi Tịnh.
“Hòn đảo vẫn chưa có tên đúng không? Vậy sau này sẽ gọi là hòn đảo Tiểu Doãn”
“Được, tôi sẽ đi đăng ký với cái tên đó.
”
Bạch Thi Tịnh trả lời.
“Gòn nữa, từ nay về sau Bạch thị và Hàn thị độc lập không liên quan tới nhau, quyền lợi hai bên hợp tác cần có văn bản đầy đủ, nhớ chưa?”
“Nhưng…”
Hàn thị và Hàn Tử Lam thì có gì mà khác biệt chứ? Bạch Thi Tịnh tuy không hiểu việc này lắm nhưng cô vân không muốn nhiều chuyện, trả lời lại: “Tôi hiểu rồi!”
Hàn Tử Lam mỉm cười nhìn Thi Tịnh nhận định một vài chuyện, cô ấy đích thực là người có thể giúp hản! Bạch Thi Tịnh bị nhìn chằm chằm thì xấu hổ đỏ mặt, cô vội cúi đầu một cái: “Không còn việc gì nữa thì tôi xin phép”
Rồi vội vàng đi ra ngoài.
Gương mặt cô đỏ bừng lên, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
Cô đã nguyện cả đời sẽ luôn ủng hộ Hàn Tử Lam cho nên mới không nhiều lời hỏi lại hắn, ai bảo hắn đã lấy được trái tim của cô ngay từ lần đầu gặp mặt chứ.
“Chị Thi Tịnh, mặt chị làm sao thế? Chị ốm sao?”
một cô nhân viên đi qua đó thấy Thi Tịnh đứng ngẩn ra liên đi tới hỏi thăm.
Bạch Thi Tịnh lắc đầu: “Tôi không sao!”
Sau đó cô nhanh chóng quay về văn phòng.
Ở trong bệnh viện, Đan Tâm mỗi bữa ăn đều được cấp thuốc và khám bệnh, chỉ là cô còn chưa hết choáng và thường xuyên bị đau đầu, ngoài ra tỉnh thần của cô đã tạm ổn lại.
Đan Tâm mặc đồ bệnh nhân đứng từ xa nhìn về phía phòng hồi sức cấp cứu đặc biệt, Trương Tu Kiệt vẫn chưa chịu tỉnh lại, cô thực sự rất lo lắng cho hắn.
Đêm hôm đó chỉ có cô mới biết hắn đã nỗ lực để bảo vệ cô như thế nào.
Tuy nói rằng bọn họ bị hạ thuốc, lại ở trong căn phòng khép kín, khó mà không xảy ra chuyện gì, nhưng ai tin thì tin không tin thì cô cũng chẳng cần bọn họ tin, cô chỉ cần Trương Tu Kiệt tỉnh lại mà thôi.
“Đan Tâm, Đan Tâm à, cậu làm gì ở đó thế? Có bạn của cậu tới thăm nè”
Từ xa đã vọng tới tiếng của Hải Quỳnh rồi, Đan Tâm ngoảnh mặt lại thì nhìn thấy Mỹ Lâm cũng tới, cô có chút bất ngờ chạy về phía bạn: “Mỹ Lâm à, sao cậu biết tớ ở đây?”
“Giọng của cậu làm sao thế? Hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Hôm đó có người gọi tới cho Tu Kiệt bảo anh ấy nhanh chóng đi tìm cậu, hình như là tên Thắng Chột, Tu Kiệt không cho tớ đi theo sợ có gì đó nguy hiểm nhưng sao anh ấy cũng không biết bảo vệ mình chút nào vậy? Ngày hôm sau cả cậu và Tụ Kiệt không đi học, tớ đã chạy tớ Trương gia hỏi người mới biết hai người xảy ra chuyện!”
Mỹ Lâm nắm lấy tay Đan Tâm sốt ruột nói.
”Tớ đang bị khàn tiếng thôi, chuyện dài lắm, tớ cũng không hiểu hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng sao hai người lại đi cùng nhau thế?”
Đan Tâm bây giờ mới để ý tới.
“Tớ gặp cô ấy ở quầy y tá phía dưới, thấy cậu ấy đang hỏi y tá về phòng bệnh của cậu nên tớ đưa cô ấy đi tìm.
Hai người chắc còn nhiều chuyện để nói, tớ đi mua cái gì đó rồi chúng ta cùng ăn, làm quen với nhau được không?”
Hải Quỳnh cười tươi như hoa rồi nói.
“Hải Quỳnh, cảm ơn cậu!”
Đan Tâm cũng mỉm cười.
“Không có gì đâu.
Tớ đi đây!”
Hải Quỳnh mỉm cười tinh nghịch nháy mắt rồi chạy đi xuống canteen mua đồ.
Cô ôm một đống bim bim, nước ngọt, và các loại kẹo ăn vặt, mỗi thứ một vài gói vô cùng phong phú, đống thực ăn này một người ăn cũng phải mất cả tuần mới ăn hết.
Hải Quỳnh ôm một đống to đùng khiến ai cũng ngoái đầu lại nhìn, chỉ có Dư Cảnh Nam là đang chăm chú suy nghĩ cái gì đó đến ngẩn người chẳng để ý tới xung quanh.
Hải Quỳnh lướt qua hắn sau đó như cảm thấy đã lướt qua một người quen thuộc vội quay đầu lại nhìn.
Đúng là hắn rồi…
“Dư Cảnh Nam, chú làm gì thế?”
Hải Quỳnh khệ nệ xách túi đồ ăn đi đến trước mặt Dư Cảnh Nam.
Hắn nhìn cô như sinh vật lạ rôi móc tay vào túi ni lông to nhìn vào trong: “Cô chuyển nghề bán tạp hóa à?”
“Chú nói gì thế, trông em giống con buôn thế sao?”
Lâm Hải Quỳnh nhìn lại bản thân, dù sao vẫn rất xinh đẹp.
Dư Cảnh Nam nhếch môi nở một nụ cười: “Tôi không nghĩ đến nhưng vì cô nói ra nên cũng thấy giống đấy!”
Lâm Hải Quỳnh trừng mắt, lái sang chuyện khác: “Tay em sắp gãy rồi, chú câm hộ đi!”
“Không!”
Dư Cảnh Nam cũng trừng mắt nhìn lại, cô không biết kính lão đắc thọ sao? “Tôi già rồi, mấy thứ này không khiêng nổi, đứa trẻ như cô hiếu động nên thường xuyên phải biết nặng nhọc một chút thì mới tốt!”
Cái gì mà già? Cái gì mà không khiêng nổi? Cô thấy hắn còn cao to khỏe mạnh hơn cả thanh niên đôi mươi ấy chứ.
Hắn muốn cô xách nặng chết thì có.
Lâm Hải Quỳnh liếc hắn gầm gừ cao giọng nói với hắn như đang cãi nhau làm ai cũng quay đầu nhìn: “Là đồ của Đan Tâm đó, hôm nay bạn của cậu ấy tới thăm!”
Dư Cảnh Nam chịu thua cô, cúi người đưa tay cầm hai túi lớn toàn là đồ ăn vặt lên, bây giờ cô mới tươi tỉnh nhỏ giọng lại: “Vậy mới được chứ…
A, là chú ấy!”
Hải Quỳnh đột nhiên nhìn thấy ai đó phía sau lưng Dư Cảnh Nam rôi thốt lên.
Dư Cảnh Nam xoay đầu lại nhìn, thì ra là Trương tống và Vương tổng đến thăm Trương Tu Kiệt.
Dư Cảnh Nam kéo cô ra một chỗ khác rồi nhìn cô rồi quan sát bọn họ đi về phía cuối hành lang.
“Này, chú quen bọn họ không?”
Dư Cảnh Nam lắc đầu: “Không quen, chỉ biết sơ sơ.
Người kia còn là ba của Tu Kiệt, bệnh nhân của tôi!”
“Vậy à? Vậy người còn lại là ai? Tại sao luôn miệng đổ hết tội lên đầu của Hàn Lam Vũ thế, chú ấy cũng là người không liên quan đến chuyện họ bị bắt cóc nhỉ? Nếu không sao chú ấy lại lo lắng đi tìm Đan Tâm như thế hơn nữa có người chồng nào lại đấy vợ mình cho thằng khác đâu chứ?”
Lâm Hải Quỳnh vu vơ hỏi lại.
“Cô nói ai đổ hết lên đầu Tiếu Vũ?”
Dư Cảnh Nam nhíu mày hỏi lại.
“Thì là cái người đi bên cạnh vị phụ huynh kia kìa.
Buổi sáng hôm chú cấp cứu cho anh ta bọn họ đã tới, tôi đã nghe thấy vị kia đổ hết mọi chuyện lên đầu của Hàn Lam Vũ.
Chú ấy còn nói đã tận mắt nhìn thấy người của Hàn Lam Vũ ra tay đánh đập Tu Kiệt ở nhà hoang trên đồi, còn khuyên ông ta bình tĩnh vì không có bằng chứng kết tội nên sẽ trả thù Hàn Lam Vũ bằng cách khác.
Theo như ông ta nói thì giống như người làm ra tất cả mọi chuyện là Hàn Lam Vũ vậy!”
“Ngày hôm đó hẳn không tới, vì sao biết là căn nhà hoang trên đồi?”
Dư Cảnh Nam đưa con ngươi đen láy nhìn về phía cuối hành lang.
Bây giờ Dư Cảnh Nam mới ngờ ngợ một chuyện, vì sao người của Trương gia lại bắt cóc Đan Tâm, chẳng lẽ lại ngu ngốc đến mức như vậy? Dương như có ai đó đang muốn đánh lạc hướng bọn họ.
Nhưng vì hắn chỉ mấp máy trong miệng nên Hải Quỳnh chẳng nghe rõ, cô lay hẳn: “Chú nói gì thế?”
“Không có gì, đi thôi!”
Dư Cảnh Nam xách theo túi thức ăn rời đi.
Lâm Hải Quỳnh thấp hơn Dư Cảnh Nam, chân cũng không dài băng hắn hại cô phải bước nhanh như chạy mới đuổi kịp.