Lam Kỳ Ngôn sau khi hoàn thành phi vụ "phá đám" thì quay về biệt thự.
Anh cởi hắc phục chỉ mặc mỗi khi "ra mặt" quăng lên ghế rồi đi lại tủ lấy chai Vodka rót một ít vào cốc, sau đó ngồi trầm tư lắc rượu với gương mặt anh tuấn nhưng u ám.
"Lão đại, hôm nay phá hoại phi vụ của bọn chúng, số á phiện đó không thể lưu thông sang Nhật Bản được rồi.”
"Á phiện...!Bọn khốn đó vẫn dùng á phiện để làm giàu.
Thị trường Thượng Hải này và thế giới ngầm ở Nhật Bản quả nhiên là cái mỏ vàng cho bọn chúng đào."
"Đồng tiền là thế lực lớn mạnh nhất.
Chúng không trực tiếp khiêu chiến chúng ta, chỉ có cách dùng tiền đi cửa sau mới có thể lật đổ được?"
"Con người ai mà không ham tiền? Cậu nói xem, dùng một số tiền mua cả cái mạng rẻ rúng của một tên đàn em còn được, hắn dại gì không làm.”
Trần Hạo gật đầu.
Chợt anh nhớ ra nên hỏi: "Anh định sau này sẽ đối phó thế nào? Công khai đối đầu như vậy có quá nguy hiểm không?"
“Tôi mà sợ bọn khốn đó sao?”
“Không phải.
Ý tôi là cô Hạ Hàn ở bên cạnh anh sẽ gặp nguy hiểm.”
Lam Kỳ Ngôn trầm mặc, mặt nước trong ly cũng vì vậy mà lắng đọng khi anh không lắc rượu nữa.
"Tôi sẽ thay thế vị trí của Lam Thần Vũ."
Anh trả lời sau hồi lâu suy nghĩ.
"Ý anh là?"
"Người ở công ty là tôi, ở hắc đạo là Lam Thần Vũ."
"Sao có thể được? Cậu ta chân yếu tay mềm thì biết gì về hắc đạo chứ?"
"Như vậy mới càng phải hoán đổi."
Trần Hạo vẫn chưa hiểu gì, ngớ người ra.
"Dựa vào uy thế của tôi, cho Lam Thần Vũ giả thành tôi cũng không ai dám động đến cậu ta, ngược lại tôi thay thế Lam Thần Vũ ở bên cạnh bảo vệ Hạ Hàn khỏi những con tiện nhân như Lộ Sơ và Hạ Mạn.
Không cần biết là dung túng hay thượng vị, chỉ cần tôi có thể đưa cô ấy lên đến đỉnh cao danh vọng như cô ấy mong muốn một cách nhanh nhất là được.”
"Cô ấy có biết không?"
Tim Lam Kỳ Ngôn trật nhịp vài giây, anh biết Hạ Hàn vẫn chưa tha thứ cho anh nên anh sẽ không để cô biết chuyện này.
Nếu cô biết, cô sẽ thật sự ghét bỏ anh, anh có linh cảm như thế.
Nghĩ đoạn, anh lắc đầu: “Sẽ không!”
Trần Hạo thở dài: "Có ổn không đây?"
Lam Kỳ Ngôn bật cười, uống hết ngụm rượu rồi gục mặt xuống nhìn vào ngực trái của mình.
Thanh âm thì thầm như tiếng lòng được truyền ra.
"Cậu nói xem có ổn không?”
“Nếu là cậu, cậu sẽ làm như tôi chứ, Thần Vũ?"
Mười ngày sau, Hạ Hàn tự trấn tĩnh lại tinh thần, song việc mất đứa bé vẫn là nỗi mất mát hằn sâu trong tái tim của người lần đầu có cảm giác làm mẹ như Hạ Hàn.
Cũng vừa vặn mấy ngày, cô không hề thấy Lam Thần Vũ hay Lam Kỳ Ngôn xuất hiện trước mặt cô.
Như ý cô, cô không muốn nhìn thấy anh, anh liền triệt để biến mất.
Cũng không nghĩ đến cô chỉ đang uất ức, càng giận càng nhớ, càng nhớ lại càng yêu!
Trần Khinh gặp lại cô sau mấy tháng như gặp lại quý nhân, cậu túc trực bên cạnh cô, chăm sóc, đưa cô đi dạo giải khuây rồi hôm nay thì đưa sang phòng Bát Giới thăm bệnh.
Thấy Hạ Hàn, Bát Giới rối rít: "Hàn Hàn, lâu lắm rồi em mới gặp chị.”
Hạ Hàn ngồi xuống dang hai tay ôm lấy Bát Giới khi cậu trèo xuống giường chạy sà vào lòng cô.
Cô vỗ nhẹ tấm lưng mũm mĩm: "Nhóc con khỏe chưa mà chạy lung tung thế?"
Bát Giới ôm cứng lấy Hạ Hàn, cả người lắc lư như con lật đật vì vui sướng: "Rất khỏe ạ.
Em nhớ chị lắm Hàn Hàn.
Chị bây giờ đẹp quá, đẹp như thần tiên tỷ tỷ vậy, em suýt đã không nhận ra chị nếu Khinh ca không nói với em đây là Hạ Hàn.”
"Chị cũng nhớ em lắm."
Hạ Hàn ôm lấy cậu bé mà lòng dạ chạnh lại, cô nhớ tới căn bệnh quái ác đang hành hạ thân xác nhỏ bé này, lại bất giác tưởng tượng nếu cô không mất đi đứa con, vào một ngày nào đó cô sẽ nuôi bé lớn, sẽ ôm bé trong lòng mà sủng nịnh như cách cô đang trân trọng ôm lấy Bát Giới vậy.
"Hàn Hàn sao lại xuất hiện ở đây, chị cũng bị bệnh ạ? Mặc đồ giống em quá.”
"Chị bị cảm nên vào viện uống thuốc, không sao hết."
Rồi cô xoa đầu cậu bé, bế cậu bé đặt lên giường, cả ba người cùng ngồi cạnh nhau ăn táo do Trần Khinh gọt.
Hạ Hàn dịu dàng đút một miếng táo nhỏ cho cậu: "Em phải cố gắng khỏe hơn đấy."
"Tình trạng của Bát Giới rất tốt, bác sĩ nói năng lượng của em ấy hoàn toàn khác với những bệnh nhân tương tự.
Nếu tiếp tục duy trì và kết hợp hóa trị sẽ có kỳ tích xảy ra."
Trần Hạo mỉm cười nói, cậu đoán đây sẽ là tin tốt giúp Hạ Hàn vui hơn nhưng cậu không ngờ cô lại khóc.
"Hàn Hàn sao thế? Sao lại khóc rồi, có phải em bệnh làm chị buồn không? Vậy em sẽ không bệnh nữa, chị đừng khóc nhé.”
Trần Khinh hiểu cô đang rơi nước mắt vì điều gì, cũng không muốn ngăn cản cô nên im lặng ngồi đấy nhìn cô.
"Không phải", Hạ Hàn lắc đầu, "Chị đang vui...!thật sự rất vui..."
Nước mắt cô rơi mỗi lúc một nhiều, Bát Giới có hi vọng, sẽ không rời bỏ cô, sẽ không rời bỏ như cách thiên thần bé bổng của cô đã làm.
"Hạ Hàn."
Trần Khinh đột ngột gọi thẳng tên của Hạ Hàn làm cô có chút không quen.
Cô quay sang nhìn như muốn bảo "Cậu nói đi."
Thấy sự hưởng ứng, cộng thêm mấy ngày này ở bên cạnh chăm sóc cô cũng nhận được sự cởi mở tuyệt đối, Trần Khinh vừa đưa vé du lịch cho Hạ Hàn vừa đưa khăn tay cho cô lau nước mắt.
"Đây là vé du lịch trên du thuyền Symphony ngày đêm, chị đi cùng em và Bát Giới nhé?”
Hạ Hàn cầm tấm vé, nhìn đến cậu rồi nhìn sang Bát Giới: "Bát Giới có thể đi không?"
"Được ạ.
Bác sĩ nói em có thể ra ngoài chơi, càng vui càng tốt.
Em muốn đi chơi.
Hạ Hàn đi đi mà!”
Thấy cậu bé hào hứng như vậy, Trần Khinh thì rất mong chờ, còn cô cũng muốn đi đây đi đó sau khoảng thời gian ủ dột nên đã đồng ý.
Đột ngột bên ngoài cửa có tiếng động “lạch cạch” cắt đứt mạch cười nói trong phòng, Trần Khinh đứng lên đi ra xem thì thấy Lam Kỳ Ngôn đứng nép ở bên tường.
Trần Khinh còn định lên tiếng thì bị khoá chặt trong đôi mắt sâu như hố đen.
“Anh không muốn vào gặp chị ấy sao?”
Anh nhìn Trần Khinh, khẽ lắc đầu: “Cô ấy không muốn nhìn thấy tôi.
Tôi vào lại khiến cô ấy không vui.”
"Ai ở ngoài đó thế?" Hạ Hàn thấy cậu cứ đứng sững nên hỏi vọng ra.
Trần Khinh nhìn Lam Kỳ Ngôn lặng lẽ rời đi trên hành lang thênh thang, bóng dáng lẻ loi của anh hắt lên sự cô tịch bất đắc dĩ.
"Không có ai, chỉ là bác sĩ xung quanh thôi."