Hạ Hàn và Lam Thần Vũ ngồi trong phòng làm việc của anh cùng nhau ăn điểm tâm do chính tay cô làm mang đến công ty.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa "cốc cốc", sau đó Chu Lãng bước vào.
Thấy Hạ Hàn ngồi đó, anh tuy có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng thu lại biểu cảm.
Đi đến đưa tập tài liệu cho Lam Thần Vũ rồi nói: "Đây là bản kế hoạch khôi phục danh hiệu và xác thực bản quyền tác giả của cô Hạ Hàn.
Anh xem qua thử đi."
"Cứ để đấy, một lát tôi sẽ xem."
Lam Thần Vũ chẳng buồn liếc đến tài liệu một cái, anh cứ như vậy chìm đắm trong không khí tận hưởng với cô vợ nhỏ.
"Hạ Hàn, em ăn cái này đi, tốt cho sắc tố da.”
Lam Thần Vũ đưa miếng thịt bò đến miệng cô, Hạ Hàn có chút miễn cưỡng, cô kìm lại cơn buồn nôn, nói khéo: “Em chỉ thích ăn rau thôi.”
Cô xoa xoa bụng của mình, thầm nghĩ: “Dạo này dạ dày mình có vấn đề gì thế? Ăn vào cứ nôn ra, mới ngửi cũng thấy tanh.
Nếu để A Thần biết anh ấy sẽ lại lo lắng, thôi thì mình đi khám sau vậy.”
“Cảnh show ân ái này chất lượng thật đấy.
Không quấy rầy hai người nữa, tôi ra ngoài đây."
Hạ Hàn có chút ngượng ngùng liền lên tiếng: "Trợ lý Chu đã ăn chưa, nếu chưa thì ngồi ăn cùng chúng tôi này, tôi làm nhiều món lắm."
Nhìn điểm tâm làm bụng cũng có chút cồn cào, Chu Lãng gật đầu đồng ý nhưng sống lưng lại cảm thấy lạnh lạnh.
"Dám phá hỏng bầu không khí của tôi và Hạ Hàn, tôi sẽ xử lý anh sau." Chu Lãng có cảm giác Lam Thần Vũ đang trừng mình nói như thế.
Đang ăn thì lướt thấy bảng tin viết về sự kiện gây chấn động showbiz, "nữ chủ chân chính quay trở lại với màn lột xác bất ngờ, Hạ Hàn liệu có lấy lại phong độ như xưa?".
Chu Lãng đọc xong thì phụt cười: "Bọn chó săn này biết đặt tiêu đề thật đấy."
"Hạ Hàn, liệu có ảnh hưởng đến em không?"
Hạ Hàn ngẩn ra: "Ảnh hưởng gì chứ?"
Lam Thần Vũ dừng ăn, nghiêm túc nói: "Báo chí là con dao hai lưỡi.
Ngộ nhỡ cánh nhà báo lợi dụng thông tin em phẫu thuật thẩm mỹ để viết thị phi về em thì không hay chút nào.”
"Thì ra anh đang lo lắng điều này."
Hạ Hàn gắp miếng cải xanh cho vào miệng nhai nhỏm nhẻm.
Cô vừa nhai vừa nói ngọng, hoàn toàn thoát khỏi thứ gọi là "danh phận ràng buộc hành động" của một vị ảnh hậu mẫu mực.
"Nghệ sĩ phải có scandal! Nhà báo đăng tin cũng tốt, mượn đó để cả nước biết Hạ Hàn đã quay trở lại với màn lột xác đỉnh cao thế nào.
Tuy cách này có thể sẽ hạ tên tuổi của em nhưng lại tạo được tiếng vang từ phía khán giả.
Việc em xuất hiện cũng thu hút sự chú ý của họ nhiều hơn.
Sau này cố gắng thể hiện năng lực để lấp vào những khiếm khuyến này cũng không quá khó."
Chu Lãng công nhận cách này của Hạ Hàn khả thi.
Lam Thần Vũ mỉm cười, không nhịn được sủng ái vươn tay ra xoa đầu cô: "Hạ Hà nhà ta đúng là mạo hiểm thật đấy."
Hạ Hàn nhún vai, cô ngả đầu vào cánh tay anh, vừa ngậm đũa vừa cười tít mắt: "Nếu không cũng có Lam thiếu bảo vệ em, em sợ gì chứ."
Đột ngột bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Lam Thần Vũ lên tiếng hỏi: "Ai vậy?"
"Là em."
"Lộ Sơ à?"
Chu Lãng nghe Lộ Sơ lên tiếng thì tự động đứng lên định mở cửa nhưng lại bị Lam Thần Vũ gằn giọng: "Tôi đã cho phép cô ấy vào chưa?"
Chu Lãng sựt nhớ, cúi đầu im lặng thay cho câu xin lỗi.
Hạ Hàn biết ý tứ của Chu Lãng đối với Lộ Sơ song cô không muốn hai anh bất hòa nên vuốt vuốt cánh tay của Lam Thần Vũ: "Thôi nào A Thần, anh cứ để cô ấy vào đã, biết đâu cô ấy có chuyện quan trọng."
"Nhưng em..."
"Em không sao.
Có anh ở đây mà."
Đúng câu “anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, Lam Thần Vũ xiêu lòng trước sự siêu cấp xinh đẹp của Hạ Hàn.
Anh cười khổ, đưa tay véo mũi cô: "Từ khi nào em ỷ lại vào anh như thế?"
"Sao? Anh không thích được em ỷ lại à?"
"Ừ.
Thích!"
"Không sao đâu, trợ lý Chu cứ mời cô Lộ vào đi."
Hạ Hàn dịu giọng, thái độ cảm thông trong lời nói của cô cũng phần nào xua tan áp lực mà Chu Lãng đang gánh.
Lộ Sơ vừa bước vào thấy ngay cảnh tượng Hạ Hàn ôm hờ cánh tay của anh mà nở nụ cười nghề nghiệp chào đón cô khiến vô cùng tự ái.
Tuy vậy, cô vẫn tỏ ra thân thiết: "Thần Vũ, anh về nước khi nào sao không báo em?"
Trái với sự nhiệt tình của Lộ Sơ, Lam Thần Vũ mặt lạnh như gương: "Em tìm anh có việc gì?”
"Thật ra em muốn bàn với anh chút việc."
Vừa nói Lộ Sơ vừa cố tình đánh mắt sang Hạ Hàn với ý muốn cô tránh đi nhưng bị Lam Thần Vũ bác bỏ: "Hạ Hàn không phải người ngoài, em cứ nói đi."
Lộ Sơ mười phần sượng mặt.
"Giám đốc sản xuất đã gửi cho anh bản ý tưởng về việc tiếp tục phát hành phần hai bộ Ánh Trăng Chiếu Sáng Tình Anh chưa?"
"Anh vừa nhận được tối qua.
Giám đốc sản xuất này cũng nhanh tay thật đấy, có lẽ em còn biết sớm hơn cả ban quản trị.”
Nở nụ cười cố giấu nét gượng gạo, Lộ Sơ có cảm giác Lam Thần Vũ đang cố tình nói móc cô có mối quan hệ “đi chui” với giám đốc sản xuất.
Hạ Hàn an phận ngồi nghe từ nãy giờ thừa hiểu nguyên nhân khiến Lộ Sơ đến đây nói bóng nói gió.
Cô cười lạnh.
Muốn chơi với cô, cô sẵn sàng hầu!
“Hay là đổi nhân sự phòng sản xuất đi.”
“Cái gì?” Lộ Sơ ngạc nhiên.
“Em thấy trưởng phòng Hồ có thái độ làm việc rất tốt.
Anh ấy luôn giúp đỡ em trong quá trình em quay hình.”
“Trưởng phòng bên đấy là ai?”
“Là Hồ An Trạch.” Chu Lãng đáp.
“Vậy từ ngày mai sắp xếp Hồ An Trạch giữ chức phó giám đốc sản xuất.”
Hạ Hàn giả vờ “ừm...” đắn đo vài giây rồi ôm lấy anh: “Cũng tốt! Vẫn là anh suy nghĩ chu toàn.”
Lộ Sơ nhìn thấy cảnh ân ái này, lại thêm bị nắm thóp thì tức đến run người.
Kể từ bây giờ cô đã rơi vào vòng giám sát của Lam Thần Vũ.
“Mình mà manh động là mất tất cả.”
Lộ Sơ nhìn nụ cười giả tạo của Hạ Hàn, nghiến răng trong bụng: “Tiện nhân, diễn xuất không tồi.”
“Lộ Sơ, em nói đi.”
"Em muốn tham khảo ý kiến của anh về dàn nhân vật ở phần hai.
Tình trạng của Hạ Mạn không thích hợp đóng vai chính.”
“Cũng đúng.”
“Bây giờ mà tìm diễn viên thì không kịp tiến độ.
Em đã từng diễn rất nhiều thể loại phim, cảm xúc và kinh nghiệm cũng dày dặn, anh có thể yên tâm giao vai chính cho...”
“Hay là để Hạ Hàn đảm nhận vai nữ chính đi?”
Chu Lãng thở dài, anh nào nhìn không ra ánh mắt trực chờ được đóng vai chính của Lộ Sơ, nhưng người tính không bằng trời tính.
Lam Thần Vũ quay sang nắm lấy tay Hạ Hàn: "Kịch bản do em viết, vậy cứ để em vai nữ chính được không?"
"Nghe anh hết." Hạ Hàn dụi cái đầu nhỏ lên cánh tay anh, cười rất vui vẻ.
Lộ Sơ tức đến mức cổ họng cứng ngắt không phát ra được lời phản đối nào.
Nhìn nụ cười dương dương tự đắc của Hạ Hàn, Lộ Sơ biết cô trở về là báo thù.
Cô còn chưa kịp ra tay, Hạ Hàn đã đánh phủ đầu.
“Vậy thì đừng trách tôi thủ đoạn độc ác.”
Danh vọng đúng là làm con người mù mắt.
Lộ Sơ đang dần dần chìm vào bóng tối do chính tâm ma của cô ấy tạo ra.
Hạ Hàn thu lại ánh mắt cảnh cáo, cô vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra: “Em dọn dẹp xong rồi sẽ đi chào hỏi những đồng nghiệp cũ.”
“Không ở nhà đợi anh sao?”
“Xong rồi sẽ về, sẽ đợi.”
Hạ Hàn thu dọn xong vật dụng trên bàn.
Cô cẩn thận lau qua một lượt sau đó đi lại đứng trước mặt anh.
“Em đi nhé?”
“Có quên gì không?”
Lam Thần Vũ ngồi vắt chân chễm chệ, trong lời nói còn có ý rất mong chờ.
“Xong việc về với em, em đợi anh.”
Dứt câu, Hạ Hàn cúi người xuống hôn nhẹ vào má anh.
Anh gật đầu: “Ừ, đợi anh.”
Lộ Sơ tối mặt, lạnh lùng đi ra ngoài.
Hai người ra đến cửa thì Lộ Sơ quát lên: “Cô trở về với mục đích gì?”
“Cô là gì mà tôi phải nói cho cô biết?”
“Cô đừng nghĩ được Thần Vũ coi trọng thì bản thân liền trở thành nữ chủ nhân của tập đoàn này.”
“Thế à?”
Môi Hạ Hàn cố tình vẽ ra nụ cười chế giễu, cô hừ lạnh rồi thẳng thừng châm biếm: “Còn không phải như vậy? Tôi là vợ hợp pháp của A Thần, không phải Lam phu nhân thì là gì? Ý cô là ảnh hậu phải không?”
“Cô không xứng!”
“Chẳng lẽ nữ nhân hết thời như cô thì xứng? Một nữ nhân luôn miệng nói yêu A Thần nhưng sau lưng lại âm thầm làm gián điệp đưa tin cho bọn xã hội đen muốn ám sát Kỳ Ngôn.
Cô như vậy là xứng đáng sao?”
“Cô...!cô làm sao biết được chuyện này?”
“Bị tôi nắm đuôi chột dạ rồi à?”
Hạ Hàn cao giọng khinh bỉ gương mặt đã trắng bệch của Lộ Sơ: “Đừng cho rằng A Thần im lặng là cô có thể tuỳ hứng.
Anh ấy niệm tình cô nhưng tôi và Kỳ Ngôn thì không.
Có tôi ở đây, không ai có thể làm hại cả anh ấy và Kỳ Ngôn.”
“Người tôi muốn diệt trừ là Lam Kỳ Ngôn, không phải...”
“Nhưng Kỳ Ngôn chết thì A Thần cũng chết!”
“Nhớ rõ lời này Lộ Sơ! Đừng làm điều gì dại dột, tiền bối của tôi thân bại danh liệt, tôi sẽ đau lòng lắm”
Một lời cảnh cáo!
Hạ Hàn thẳng thừng bỏ đi.
Lộ Sơ đứng đó tức điên lên, cô chạy theo đẩy ngã Hạ Hàn.
Tiếng “lôm côm” vang vọng dội vào phòng vừa đủ để Lam Thần Vũ và Chu Lãng nghe thấy.
“Lộ Sơ...!cô...!đau quá...”
“Tôi không biết cô đang...!tôi thật sự không biết...”
Sợ bị người khác bắt gặp, Lộ Sơ bỏ chạy.
Lam Thần Vũ tức tốc chạy ra thì thấy Hạ Hàn nằm đó, mặt nhăn lại đau đớn, tay ôm chặt bụng, phía dưới chân còn chảy ra dòng nước hồng hồng.
Anh hoảng hốt bế cô lên đưa thẳng đến bệnh viện.
Sau bốn mươi phút cấp cứu, bác sĩ đi ra liền bị anh tóm chặt.
“Cô ấy sao rồi bác sĩ?”
Bác sĩ thở dài: “Cũng may chỉ bị động thai, nhưng em bé trong bụng bây giờ rất yếu, thời gian này cần phải cẩn thận coi sóc, tuyệt đối không được xảy ra sơ suất gì.”
“Vợ tôi có thai?” Lam Thần Vũ ngẩn ra.
Trán bác sĩ nhăn lại, giọng điệu có chút bực bội: “Anh làm chồng cô ấy kiểu gì vậy? Vợ mình mang thai cũng không biết?”
“Tôi...!cô ấy có thai được bao lâu rồi bác sĩ?”
“Sáu tuần rồi.
Anh mau vào chăm sóc cô ấy đi.”