Ba ngày sau.
Chuyến bay Thượng Hải - Los Angeles cất cánh vào lúc sáng sớm.
Đến tận trưa ngày mai Lam Thần Vũ và Hạ Hàn mới đáp đến nơi.
Hai người dọn hành lí vào nhà riêng của anh rồi sau đó liên lạc với viện trưởng bệnh viện da liễu lớn nhất thành phố ngàn hoa.
Wus Villa, Cullens Street - Biệt thự của Lam Thần Vũ, đường Cullens.
Đang sắp xếp lại hành lí trong phòng thì Hạ Hàn nói rằng cô đói bụng nên muốn ra ngoài tìm đồ ăn.
Lam Thần Vũ không tán thành nên gọi người giao thức ăn nhanh đến song Hạ Hàn lại làm ngơ lời của anh, một mình bỏ đi.
"Em muốn đi đâu?” Lam Thần Vũ đuổi theo nắm cổ tay Hạ Hàn kéo lại.
"Tìm quán ăn.
Tôi không quen ăn thức ăn nhanh."
Lam Thần Vũ nhíu mày với thái độ lạnh nhạt của cô.
Anh tuy có nghi ngờ nhưng vẫn rất dịu dàng: "Tôi đưa em đi.”
Nói rồi anh đi xuống tầng hầm lái chiếc Audi lên để đón cô nhưng cô lại bỏ đi mất.
Anh bất mãn đạp ga chạy theo, đến khi gặp cô thì xuống xe ôm cô đặt vào ghế ngồi.
"Anh làm gì vậy?" Ngữ điệu của Hạ Hàn có phần hơi nóng nảy.
Cô đánh vào ngực anh một cái "thụp" rồi cau mày gắt gỏng, "Đến cả tôi muốn đi đâu anh cũng muốn quản?"
"Tôi là lo lắng em sẽ bị lạc."
"Không cần anh phí tâm lo những chuyện vớ vẩn.
Trước kia tôi từng quay phim ở đây!"
Lam Thần Vũ trầm mặc nhìn cô.
Tuy bị ánh mắt khó chịu của Hạ Hàn ghim thẳng vào nhưng anh vẫn không biến sắc.
Anh nghiêng người với lấy đai đeo an toàn cài quanh eo cô.
Cơ thể anh sà xuống, gương mặt kề lại gần mặt cô hơn.
Nhìn từ góc độ này, Hạ Hàn quan sát được cận cảnh gương mặt trắng trẻo với những đường nét góc cạnh sắc sảo không tì vết của anh.
Hơi thở ấm nóng từ cánh mũi từng đợt từng đợt luân phiên hít vào thở ra phả vào ngực và cổ cô.
Cô lén di chuyển tầm mắt dời xuống đặt lên đôi môi mỏng quyến rũ đang mở hờ, trái tim cũng vì vậy mà đập nhanh liên hồi.
Đối diện với cám dỗ mỹ mạo như ngọc, Hạ Hàn vô thức e ngại né đầu nhìn đi hướng khác.
Lam Thần Vũ hiểu cô đang có suy nghĩ gì, trong lòng liền đắc ý.
Anh cố tình tiến sát lại gần hơn, đôi môi mỏng mấp máy phả ra hơi thở nam tính: "Sau này ngồi vào xe phải nhớ đeo đai an toàn."
Hạ Hàn mím môi nhìn anh trân trân, trong đầu bất giác nhớ đến chuyện ngày hôm đó anh nói với Trần Khinh, trái tim lại không tự chủ nhói lên một nhịp đau đớn đánh tan cảm giác rung động ít ỏi.
“Anh ta chỉ đang chơi đùa với mày thôi! Tỉnh mộng đi Hạ Hàn.”
Cô ngoảnh mặt tránh né sự gần gũi của anh.
Lam Thần Vũ biết điểm dừng nên chẳng làm gì thêm.
Anh lái xe trên đoạn đường vãng người, cả hai đều không nói với ai câu nào.
Xe chạy được một đoạn thì bị cảnh sát giao thông ở chốt kiểm soát chặn lại.
Lam Thần Vũ tuân thủ quy tắc xếp hàng như bao người để cảnh sát kiểm tra bằng lái.
Bánh xe lăn nhẹ thêm vài xăng ti mét rồi dừng lại, Lam Thần Vũ hạ kính xe xuống, một viên cảnh sát người Mỹ da trắng tóc vàng đi lại cúi đầu xuống nói bằng giọng bản địa rất lưu loát: "Cậu có thể xuất trình giấy phép lái xe được không?"
Lam Thần Vũ gật đầu.
Anh lấy trong ngăn tủ ra tấm thẻ giấy phép lái xe đưa cho viên cảnh sát.
Viên cảnh sát vừa nói vừa nhìn sang Hạ Hàn.
Hạ Hàn cũng lịch sự gật nhẹ đầu như ý chào hỏi.
"Cô ấy là vợ cậu à? Hai người đang đi hưởng tuần trăng mật sao?"
Viền môi Lam Thần Vũ cong lên, bàn tay anh mon men nắm lấy tay của Hạ Hàn, ý cười dịu dàng tràn ngập trong con ngươi trong sáng: "Đúng vậy."
Hạ Hàn nghe hiểu hết những lời của anh và viên cảnh sát.
Cô nhìn xuống bàn tay to lớn của anh đang nắm chặt tay mình, hơi ấm từ tay anh như đang vô pháp len lỏi vào từng khe hở của ngón tay cô để sưởi ấm.
Ánh mắt cô chợt rơi vào vô định, gương mặt phảng phất nét buồn buồn khó hình dung tên gọi.
"Tôi và anh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi" Hạ Hàn lạnh lùng nói.
"Nhưng em vẫn là vợ tôi" Lam Thần Vũ đáp lại súc tích làm Hạ Hàn im bặt.
Viên cảnh sát đặt tay trái lên ngực phải gật nhẹ đầu chào rồi chĩa hướng cây khúc côn về phía trước cho xe anh chạy đi.
Lúc này chiếc xe Porsche đen ở phía sau chạy lên xuất trình bằng lái.
Kẻ cầm lái giao tiếp với cảnh sát bằng tiếng anh rất trôi chảy, kẻ ngồi kế lại nói tiếng mẹ đẻ với hắn: "Trấn, anh có để ý chiếc Audi trắng phía trước không?"
“Thì sao?” Người đàn ông râu ria xồm xoàm lạnh giọng trả lời.
“Là hãng xe yêu thích của hắn.”
“Hắn?”
"Tôi có cảm giác Lam Kỳ Ngôn đang ở gần đây."
"Luân Kiện, hắn ta đã chết rồi."
"Đúng là như vậy nhưng mà anh cũng cảm thấy sự hiện diện của hắn phải không?"
Luân Trấn im lặng, sắc mặt đanh lại nghiêm trọng.
"Chuyện này để sau đi, quay về tổ chức báo cáo với boss đã.”
Chiếc Porsche chạy lên song song với Audi, Lam Thần Vũ cố tình không đáp lại ánh nhìn chằm chằm của Luân Kiện nhưng Hạ Hàn lại nhìn thấy sát khí trong đôi mắt của Luân Trấn, cô thót tim quay mặt sang hướng khác.
Đến ngã tư, Porsche rẽ sang hướng khác.
Hạ Hàn ngồi trong xe ôm tim đập thình thịch.
"Tự nhiên mình lại thấy lạnh sống lưng thế nhỉ, bất an quá..."
Chợt cô cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Lam Thần Vũ đang nắm lấy tay cô.
"Đừng lo!"
Tuy Lam Thần Vũ nói như vậy nhưng sắc mặt đã xấu đi từ lúc nào.
Xe đi được một quãng thì lại đụng phải phim trường đang khởi quay.
Lam Thần Vũ đinh ninh có thể mất kha khá thời gian nên quay qua hỏi Hạ Hàn: "Từ đây cách nhà hàng khá xa.
Em có đói lắm không? Tôi đi mua thứ gì cho em ăn tạm."
Hạ Hàn nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Vậy phiền anh rồi."
Lam Thần Vũ cởi đai an toàn của mình ra, trước khi xuống xe không quên xoa đầu dặn dò: "Đừng đi lung tung, tôi sẽ quay lại ngay."
Hạ Hàn gượng cười gật đầu.
Khoảng chừng năm phút sáo rỗng trôi qua, Hạ Hàn ngồi đợi trong xe thì bất ngờ có một người đi đến gõ cửa xe làm cô hơi giật mình.
Cô thấy người đó liên tục gõ vào cửa kính trông nét mặt rất vội giống như đang thật sự có chuyện cần giúp đỡ nên cô ấn nút hạ kính xe xuống.
"Có chuyện gì sao?" Hạ Hàn ló đầu ra hỏi.
"Thành thật xin lỗi nhưng tôi cần sự giúp đỡ của cô.
Cô có thể cho tôi mượn chiếc xe này một lúc được không?" Cô gái trả lời bằng một giọng láy láy khác với phát âm của người bản địa.
Hạ Hàn tinh tế quan sát một lượt từ trên xuống dưới của người phụ nữ đang mặc bộ đồ hóa trang người ngoài hành tinh.
Hạ Hàn đoán hẳn đây chính là diễn viên của đoàn phim phía trước.
"Chúng tôi đang cần một chiếc xe để hoàn thành cảnh quay cuối.
Chiếc xe của cô rất đẹp và phù hợp cho cảnh quay này.
Tôi hứa sẽ trả tiền thuê xe cho cô, cô có thể giúp tôi không?"
Hạ Hàn nhìn xung quanh thì quả thật chẳng có chiếc ô tô nào đẹp và thượng hạng hơn chiếc Audi của anh.
Cô cũng là người trong ngành nên hiểu chuyện cần đạo cụ quay phim rất quan trọng nhưng vấn đề đây lại là xe của anh, cô không thể tự ý quyết định.
Nghĩ vậy, cô bèn đáp lại bằng cùng một ngôn ngữ: "Xin lỗi nhé.
Đây là xe của bạn tôi, anh ấy đang không có ở đây, tôi không thể cho cô mượn được."
Lam Thần Vũ từ xa nhìn thấy có người đứng ngay xe của mình thì vội chạy lại.
"Có chuyện gì vậy?"
Hạ Hàn nhìn anh, chưa kịp mở miệng nói thì cô diễn viên nọ đã nhào tới ôm chầm lấy anh trong khi anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Xin lỗi, cô là ai vậy?"
"Thần Vũ.
Là em đây!" Cô gái trẻ nói tiếng địa phương khiến Hạ Hàn và Lam Thần Vũ đều ngạc nhiên.
Thấy Hạ Hàn nhìn mình chằm chằm, anh sợ cô sẽ hiểu lầm nên vội gỡ tay cô gái ra.
Nữ diễn viên tháo bỏ lớp mặt nạ.
Sau lớp hoá trang là một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp, ngũ quan sắc sảo tựa bạch ngọc, ánh mắt, cánh mũi, đôi môi, tất cả đều mang nét đẹp bất hữu như hiện thân của Điêu Thuyền thời hiện đại.
"Lộ Sơ...!?" Lam Thần Vũ ngập ngừng gọi tên cô.
So với biểu cảm bất ngờ của anh thì Hạ Hàn còn kinh ngạc hơn.
Người phụ nữ đang đứng trước mặt cô là cựu nghệ sĩ của Lam Vũ Thần Hoa, là nữ diên viên đầu tiên được hãng phim Hollywood nổi tiếng thế giới mời tham gia dự án quay phim.
Lộ Sơ là nữ minh tinh màn bạc thế giới, là nữ thần của toàn châu Á, ngôi sao sáng nhất trên bầu trời điện ảnh Hollywood và cũng là thần tượng mà Hạ Hàn kính quý nhất.
“Tại sao anh lại ở đây?" Lộ Sơ ôm chặt lấy cánh tay của Lam Thần Vũ.
Thu lại thái độ ngạc nhiên, trái với sự nồng nhiệt của nữ minh tinh, anh lạnh nhạt đáp: "Có chút việc.”
Rồi anh gỡ tay Lộ Sơ ra, bước vòng qua bên kia mở cửa ngồi vào xe.
"Bánh của em, tôi có dặn chủ tiệm làm ít ngọt một chút.
Em ăn rồi uống sữa đi.”
"Cảm ơn anh" Hạ Hàn gật đầu, chợt cô sựt nhớ nên nói, "Cô ấy muốn mượn xe để quay cảnh phim cuối.”
"Xe của đoàn phim hỏng hết rồi sao?" Lam Thần Vũ vẫn giữ thái độ lạnh nhạt.
Nghe Hạ Hàn đề nghị, Lộ Sơ bèn tranh thủ chạy qua nhờ vả anh: "Dù sao chúng ta cũng có quen biết, anh cho em mượn xe quay nốt cảnh cuối này được chứ?"
Lam Thần Vũ nhìn biểu cảm thành khẩn của Lộ Sơ rồi quay sang lại thấy Hạ Hàn nhìn mình chằm chằm.
Anh xuống xe, đi qua bên kia mở cửa dìu Hạ Hàn ra ngoài.
"Nhanh một chút.
Chúng tôi còn có việc."
"Anh không vào đoàn phim nghỉ ngơi sao?" Lộ Sơ vẫn niềm nở hỏi.
"Không cần.”
Dứt câu, anh nắm lấy tay Hạ Hàn dắt cô đi dạo ở phố đi bộ gần đó.