Phải chi ta có thể một lần thôi em hỡi
Hoán đổi cho nhau để em biết anh yêu em thế nào?
Để cho em sẽ biết niềm đau anh phải gánh!
Khi cứ yêu em dẫu biết tim em nay đã nguội lạnh!
Phải đâu anh yếu đuối bởi vì yêu em thôi
Nước mắt anh rơi giữa đêm khuya vắng,anh điên mất rồi!
Ngày qua anh vẫn sống,nụ cười anh vẫn hé
Nhưng em biết không?
Anh chưa bao giờ thấy lòng bình yên!
...
Clap clap
Tiếng vỗ tay làm anh khẽ giật mình,quay lại phía sau thì bắt gặp ngay khuôn mặt của Paul.
Người con trai từ từ khép chặt cánh cửa,rồi bước đến tựa lưng vào cây đàn nhìn anh cười nhạt.
_Tâm trạng chú không ổn thì phải! Liên quan đến cô bé ở học viện YN sao?
Thật ra,Paul vẫn đang rất khó hiểu về mối quan hệ của nó và Shyz,điều đặc biệt hơn,Shyz lại không hề biết người Paul si tình là nó.
Anh trầm ngâm một lúc rồi đứng dậy.Tiến về phía tủ đầu giường anh lấy vội bức ảnh lên xem.
Việc kết hôn trên danh nghĩa kia khiến anh rất khó khăn để tìm ra chính con người mình,nhưng sau năm năm người anh yêu cũng hoàn toàn trở lại.
Là một thiên thần mang hai màu cánh đặc biệt,tượng trưng giữa đơn thuần và hiu quạnh.
Paul cau mày nhìn vào trong bức ảnh,kì thật,trước giờ anh chưa từng nhìn thấy.Có lẽ là vì cuộc hôn nhân,nên Shyz đành giữ nó lại một góc riêng.Hóa ra chú của anh cũng có rất nhiều tâm sự.
_Thật ra con bé là người mà chú rất yêu!Cô bé mà cả đời này chú mong có thể cưới làm vợ.Vì cô bé này,chú đã đau khổ và cũng rất hạnh phúc!
Quay sang Paul anh trân thành nói,khóe môi còn mỉm cười.Nhìn vào bức ảnh một lần nữa Paul cố gắng giữ bình tĩnh.
_Là cô bé ở học viện YN hôm đó sao?Con bé..cũng yêu chú chứ?
Bắt gặp Paul đang ấp úng,anh có chút thắc mắc.Thằng cháu này từ bao giờ học cách lúng túng thế kia.
_Phải! Chính xác là con bé!
Anh gật nhẹ đầu.
Lùi lại phía sau anh như không tin vào tai mình.Không đúng! Họ quen biết khi nào chứ?Là năm về trước sao?
_Tiêu..Khiết Như?
Anh khó khăn khi nhấn mạnh từ này,nghiêm túc mà nói thì hoàn toàn không muốn đó là sự thật.
_Đúng vậy! Cháu quen biết con bé?
Người con trai kia có chút khó hiểu hỏi anh.
_Ờ không! Chỉ biết một chút thôi!-Anh cười cười_Cháu có chút việc! Không làm phiền chú nghỉ ngơi!-Nói xong,Paul nhanh chóng bỏ đi.Đóng chặt cánh cửa anh khẽ thở dốc.
Dự định của anh,liệu pháp theo đuổi một người nghiêm túc của anh,tại sao người đối đầu không ai khác mà là chú anh? Ngoài Bin,Ken,Nike ra thì còn thật nhiều vật cản.
Cộp
Một bóng người lạnh lùng hướng mắt lên phía em trai trầm ngâm.
Nhìn thấy Korean,Paul lấy lại tinh thần bước xuống đối diện.
_Anh trai! Sao anh lại đến đây?
Một câu hỏi khiến ai kia có chút buồn cười,đây cũng được xem là nhà của anh,tại sao lại không thể đến?
_Có một chút việc cần nói với Shyz! Mà nè..hình như em không được ổn lắm?
Anh cười cười,lời lẽ có chút gai nhọn.Biết rõ câu trả lời mà vẫn thích hỏi.
_Không có gì! Nhưng mà..có một chút!
_Nói xem! Là vì cô gái nào?
Đưa tay chỉnh chu lại cà vạt,anh lạnh lùng hỏi.Người con trai kia bất giác thở dài.
_Thiên thần nhỏ!
Đôi mày Korean khẽ trau lại,hình ảnh anh hôn nó và bị nó mắng lại hiện ra.
Mùi vị ngọt lịm của hương dâu đó sao?
Cô gái này từ lúc nhỏ đã khó hiểu,khi trưởng thành càng không thể hiểu được sao?Thiên thần nhỏ mang hai màu cánh?
_Thú vị đấy!
Lướt qua con người Paul,anh đường hoàng bước vào phòng Shyz mà không cần gõ cửa.
Tâm trạng đang rối rắm mà còn gặp phải một ông anh không có lòng thương người này!
Thoạt nhiên thật bế tắc!
_____________________
Bầu trời đêm thật đẹp..
Bước chân cả hai con người đang đi dạo cùng nhau,không hiểu sao EB lại bị Ji chơi xỏ.Thế là anh phải đi với Anny cả buổi tối!
Tiếng bước chân ngày một điều đặn,nhưng lời nói không hề thốt câu nào.
_Nè anh /em..
Cả hai bỗng dưng đồng thanh,nhìn anh Anny cười gượng gạo.Mặt cô đang đỏ bừng bừng.Hừ! Lần đầu tiên đi cùng một người con trai lạ,đặc biệt có chút ngượng ngùng.Dù cô rất mạnh mẽ,không hề biết cảm xúc của trái tim.
Thường xuyên giống nó mơ về một đấng mày râu chân chính,thế nhưng khi gặp vẫn thích bỏ chạy thật nhanh.
Anh cũng vậy!
Lần đầu tiên có chút ấn tượng nhưng không phải con người này! Mà là một con người mạnh mẽ,vì anh đã có một cô em họ yếu đuối rồi.
Còn có cả một thiên thần nhỏ mà Paul hay nhắc đến,cũng là một con người mau nước mắt.
Hai con người ở phía sau cau mày,không ai khác ngoài Ken và Ji.
Anh không có tâm trạng vậy mà còn phải làm ông may,chuyện tình cảm của anh chưa đi đến đâu nữa kia là.
Cô cũng vậy,người cô chờ đợi vẫn chưa quay lại,nhưng thấy cả hai có vẻ hợp nhau nên luôn cứ thích giúp người.
_Nè Ken! Bọn họ như vậy tới khi nào đây?Em buồn ngủ lắm rồi!
Cô khóc ròng.
_Anh cũng đâu kém em! Không ngờ Phong tiểu thư nhà anh lại có ngày học được tính cách của Angel!
Ý nói là thời khắc này Anny mới là một mỹ thụ thật sự.
Người ở phía trước nghe loáng thoáng liền quay lại phía sau,bắt gặp hai con người kia cô và EB dở khóc dở cười.
_Hai người..
Cô cứng họng.
_Ji..em..
EB cũng không khác gì với cô!
Hai con người còn lại méo xệch miệng.
Kế hoạch bị thất bại hoàn toàn!
_____________________
_Khiết Như! Tại sao em không tha thứ cho anh?Rốt cuộc là tại sao?
Anh hét lớn khi bước vào nhà,cả người đều nồng nặc mùi rượu.
Anh điên rồi!
Vì con người kia anh sắp điên rồi!
Đến và đi là bao cô gái nhưng người ở lại trong trái tim chỉ có một!
Người bị anh khinh miệt!
Người bị anh làm tổn thương,và rồi tự làm bản thân mình tổn thương!
Giống như một đường chân trời vậy!
Tuy rất gần ngay trước mắt nhưng lại không bao giờ chạm đến được.Anh dùng mọi thủ đoạn,xin lỗi,thậm chí là muốn chiếm đoạt nó.
Thế nhưng,vẫn không tài nào làm được!
Anh rất đau,thật sự rất đau!
_Thiếu gia à? Cậu say lắm rồi! Để tôi cho người đưa cậu lên phòng!
Dì quản gia lên tiếng.Nhìn dì,anh khẽ đẩy mạnh ra.
_Tôi muốn Khiết Như! Tôi chỉ muốn Khiết Như! Cả đời này tôi chỉ muốn Khiết Như!
Nike hét lớn,nhìn thấy em trai Bin thở dài ra hiệu cho dì quản gia lui vào trong.
Vừa trông thấy Bin anh cười khẩy đưa tay nắm chặt lấy áo của con người trước mặt.
_Trả Khiết Như lại cho em! Trả con bé lại cho em đi! Em muốn con bé! Anh có biết khi hiểu được mọi thứ em đã rất đau khổ không? năm nay em phải sống ra sao hả?
Hình ảnh một play boy kiêu ngạo ngay lúc này hoàn toàn biến mất,không phải là anh xấu xa qua đường với nhiều cô gái,mà là để khỏa lấp niềm đau của bản thân.
Xiết chặt lấy áo Nike,Bin không đổi giận dữ.Nếu không phải là em anh,có lẽ anh đã giết chết Nike lâu rồi.
_Em còn dám lớn tiếng với anh?Là ai không biết phép tắc đuổi con bé bỏ đi hả?Lòng kiêu ngạo của em và sự khinh thường đó là liều thuốc độc có biết không?Là chúng ta nợ con bé,không phải con bé nợ chúng ta!
Bịch
Anh điên rồi!
Đánh vào đứa em trai để nó tỉnh ra là cách duy nhất.Ngã xuống sàn nhà Nike cười lớn,có chút gì đó mặn và tanh ở đầu lưỡi.
Cúi xuống nắm lấy cổ áo Nike,Bin nghẹn ngào.
_Là ai đã nói không hối hận?Là ai luôn cho bản thân là đúng hả?Có bao giờ em chịu nghe lời của anh không?-Anh gắt_Con bé đi thật rồi,em đòi cái gì hả?Tự hỏi lại mình đi,một chút tư cách gọi tên con bé em cũng không có!-Lời nói này khiến con người kia mỉm cười.Phải rồi! Anh làm gì có tư cách,cả tư cách yêu cũng không có_Lên phòng mau lên! Bao nhiêu đây đủ rồi!-Dù như thế nào anh cũng không thể bỏ đi đứa em trai này,đánh và mắng bao nhiêu lần thì cũng không thể buông bỏ.
______________________
~Nước Pháp xinh đẹp~
Lần đầu tiên trong đời nó chịu hạ quyết tâm chạy bộ với K.O,chạy dọc cả khu thành phố nó như không còn sức lực.
Sao lại vậy chứ?Chạy cả buổi sáng giờ lại đến buổi chiều.Nhưng với K.O điều rất thoải mái.
Bị anh bỏ một khoảng nó nhăn mặt bước khập khiễng theo sau.Không ổn,chân bị trật rồi.
_Tiêu Nhiên! Em không chạy được nữa đâu! Huhuhu!
Nghe thấy tiếng ai kia đang khóc anh vội vàng quay đầu lại.Nhìn thấy em gái đang ngồi khóc ròng,anh cau mày tiến lại thật nhanh.
_Có sao không?Đúng là ngốc mà!
_Em đau chân mà anh còn chửi em?
Anh cười cười đưa tay xoa nhẹ đầu nó.
_Chạy có bao nhiêu đây mà em đã khóc rồi! Sao này..anh không gả em đâu!
What? Bị đau chân có liên quan đến chuyện này sao??
_Tại sao?
_Em có biết khi em bị đau chân thì anh cũng sẽ đau.Nếu gả em đi anh phải làm sao đây?Đồ ngốc!
Cốc nhẹ vào trán nó anh mắng,nhìn K.O nó khẽ bật cười.Anh đưa tay xoa xoa cổ chân nó một cách dịu dàng.Hừ! Thật ra nó cũng không muốn gả anh đâu! À không,là để anh kết hôn mới đúng.
_Sao rồi?Đở đau chưa hả?
_Em vẫn còn đau lắm,chắc là không chạy cũng không đi tiếp được!
Ai kia mè nheo,nhưng thật ra chân nó đã bớt đau rồi,chỉ là..muốn giống như lúc nhỏ.
_Anh sẽ cõng em về nhà có đúng không?
Ý đồ đen tối xuất hiện,người con trai kia khẽ gật đầu từ từ xoay lưng lại.Bám chặt vào cổ anh nó cười khúc khích.
Anh từ từ đứng dậy rồi di chuyển,giữ chặt chân của người con gái kia anh lắc đầu.
_Sao giống như em đang giả vờ vậy tiểu thư Tiêu?
_Em bị đau chân thật mà!
Nó vờ nhăn nhó,Tiêu Nhiên khẽ bật cười xốc nó lên nằm gọn trên lưng.
_Tiêu Nhiên! Ở bên cạnh anh rất an toàn! Em không muốn tìm kiếm gia đình của em nữa! Nếu như họ cần em thì đã tìm năm trước rồi! Em nghĩ..họ không nhớ đến em!
Gục đầu lên vai anh nó buồn bã.
Anh cười nhạt quay mặt lên nhìn ai kia.
_Dù ra sao thì ở đây luôn là nhà của em! Anh là anh của em! Ông của anh cũng là ông của em! Mãi mãi không thay đổi! Nhưng mà..
Đang nói anh bỗng khựng lại,nó khẽ trau mày thắc mắc.
_Nhưng sao chứ?
_Nhưng mà..cân nặng của em nên thay đổi đi! Nhẹ thật đấy!
_Tiêu Nhiên! Anh dám chê em nhẹ sao?
Cắn nhẹ vào tai anh nó trả thù,con người kia không hề gì chỉ mỉm cười thích thú.
_Cắn nhầm chỗ rồi cô bé!
_Hửa? Vậy chỗ nào mới đúng?
_Má của anh! Mau lên!
Chụt
Nó cười tươi hôn một cái rõ lên má anh,chao ôi thật mịn màng và có chút ngọt ngọt.
_Anh ! Em đổi ý rồi! Anh đừng kết hôn nhé!
_Được được! Anh chìu em!
...
Ánh hoàng hôn dần hiện ra,bao trùm một không gian thoáng đãng.
Hai người bọn họ vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm với nhau.
Ở Việt Nam là thời khắc bình minh gần ló dạng.
..
Chúc m.n đọc truyện vui vẻ!