Không thể nào!
Vũ Khải Nguyên nghe xong lời tường thuật của anh trai như không tin vào tai mình, đầu tóc anh ta lúc này hoàn toàn dựng ngược lên. Khiết Như mà anh yêu nhất cả đời này có ý định rời bỏ anh hay sao? Thảo nào lúc đó nó lại không tính toán chuyện trước kia anh đã làm tổn thương nó thế nào. Nhưng mà Vũ Thiên Minh này cũng thật là.. Tại sao anh ta lại có thể che giấu chuyện đó vì sợ anh sẽ kích động chứ?
Rồi lại nhìn em trai mà nói thêm:
- Nhưng mà em cũng không cần phải quá lo lắng đâu, con bé chắc chắn sẽ không rời khỏi Việt Nam!
Vũ Thiên Minh chắc nịch nói, lại nhận được ánh mắt nghi hoặc từ Khải Nguyên, anh nhìn Bin chau mày:
- Là sao?
Đại não Vũ Khải Nguyên sau khi biết Khiết Như có ý định rời khỏi lại trở nên mụ mị rồi hay sao? Hay căn bản thằng nhóc này đang giả vờ nghe không hiểu lời anh?
Vũ Thiên Minh nghe thấy Nike hỏi vậy liền mỉm cười, rốt cuộc cũng xoay tấm lưng hoàn hảo của mình lại đối diện Vũ Khải Nguyên. Cuối cùng cũng trả lời:
- Xong việc tự khắc em sẽ hiểu!
- Hạo Thy Nhật, tại sao anh lại xuất hiện ở đây chứ?
Rõ ràng trước đó nó hoàn toàn không tiết lộ với anh ta kia mà, tại sao anh ta lại xuất hiện ở phòng làm việc của Vỹ Nghiêm? Chuyện nó rời đi chỉ có một mình Bin biết, không lẽ anh đã vi phạm lời hứa đó của mình sao? Không đúng! Nó đã dùng tính mạng của mình để uy hiếp anh rồi còn gì? Rốt cuộc chuyện này là sao chứ?
Hạo Thy Nhật thần sắc lạnh tanh nhìn Khiết Như, lại đặt tách cafe còn bốc khói xuống bàn trước khi đứng dậy tiến đến chỗ nha đầu. Đại não con ranh này hỏng rồi, thật đáng tiếc là một biên kịch xuất sắc nữa cơ chứ?
- Anh cười cái gì? Vui lắm sao?
Con ngươi Khiết Như co rút lại, đầu tóc hoàn toàn dựng ngược lên, vẻ mặt đỏ bừng y như lúc say rượu thật khiến người khác cầm lòng không được mà!
Korean tiến đến gần Khiết Như, tiện tay đem nó áp sát vào vách tường, đồng thời cũng đóng đinh tất cả hành vi chống cự của bé con. Trước giờ anh đã quá nuông chiều cô gái này, cả ăn sạch anh cũng đã nỡ đâu? Nhưng mà con ranh này thì sao chứ? Chả học được gì khi ở bên cạnh anh, rõ ngốc bẩm sinh mà!
- Anh.. Anh muốn làm gì vậy?
Cơ mặt Thy Nhật đông cứng lại, hỏi cái gì? Hành động thế này chưa đủ rõ ràng sao?
- Sợ cái gì? Chúng ta đâu phải chưa từng chưa hôn nhau, em căng thẳng cái gì chứ?
Nhắc mới nhớ, đã lâu anh chưa chạm môi của nó rồi, thật sự mùi vị đó..
- Vô sỉ!
Nó mắng, đồng thời không ngừng chống cự anh, lại bị Hạo Thy Nhật lưu manh hơn lúc đầu đàn áp mình, góc nghiêng hoàn hảo thẳng thừng gần chạm đến đôi môi căng mọng của Khiết Như..
- Tiểu yêu tinh, cho tôi..
- Đ-Đừng.. Ưm.. Ưm..
Rốt cuộc cũng lại diễn ra một màn khóa môi bất đắc dĩ này..
- Ưm.. Ư..
Đầu óc Khiết Như mụ mị làm theo lời thuần tình của Korean, đến lúc hôn xong nó mới biết mình đã bị anh ta đưa vào tròng. Hạo Thy Nhật đã lâu chưa được nếm thử qua mùi vị trên môi của Khiết Như ngay sau khi kết thúc vẫn còn rất luyến tiếc, anh rốt cuộc sau đó cũng nhìn nó cười cho qua:
- Nhiệt tình với tôi như vậy, cớ sao em lại muốn rời khỏi tôi chứ?
Căn bản nó vẫn chưa hiểu gì, đúng vậy, từ việc anh ta có mặt ở đây đến cả câu nói này. Khiết Như vẫn ở thế bị động nhìn Korean nheo mày, miệng lắp bắp lắp ba:
- L-Là sao?
- Em không hiểu?
Anh lại hỏi, Khiết Như gật nhẹ đầu:
- Đúng vậy, anh nói gì tôi không hiểu!
Hạo Thy Nhật lại nhếch môi, tiện tay nâng cằm nhỏ nhắn của Khiết Như lên gần với môi mình.
- Vậy thì hãy để tôi giúp em hiểu thêm lần nữa vậy!
Ý gì đây?
Angel biết rõ bước tiếp theo Thy Nhật định làm gì liền nhìn anh lắc lắc đầu:
- K-Không cần!
Bị từ chối thẳng, Hạo Thy Nhật nheo mày, rốt cuộc sau đó cũng cong môi:
- Cần chứ, giúp cho đại não em thông suốt hơn, đương nhiên là phải cần rồi!
- K-Không.. Ưm.. Ưm..
Nói rồi anh nhanh chóng phủ lên môi nó một nụ hôn..