Trương Tùng cảm thấy Mã Dược đã bắt đầu lay động, lại nói tiếp "Thừa tướng, Trương Nhiệm, Nghiêm Nhan mặc dù chỉ là hai viên Thiên tướng, thủ hạ dưới trướng chỉ có ba ngàn binh lính nhưng bọn họ rất có uy danh trong lòng ba quân tướng sĩ Tây Xuyên. Chỉ cần có thể giết chết Đổng Phù và Ngô Ý đang trấn giữ Tử Đồng và Lãng Trung là mười ba vạn đại quân có thể ra sức vì chúa công".
"Hả, mười ba vạn quân Xuyên ư?"
Mã Dược không nhịn được hắn quay người nhìn Giả Hủ một cái. Không hề nghi ngờ gì nữa đây là một trong những cám dỗ lớn nhất đối với Mã Dược.
Nếu như hắn có thể sử dụng mười ba vạn đại quân Xuyên, với sự trợ giúp của Cẩm Phàm Tặc của Cam Ninh. Bất kỳ lúc nào Mã Dược cũng có thể cho mười ba vạn đại quân Xuyên đó rời Tây Xuyên xuôi dòng Trường Giang, theo đường thuỷ tiến thẳng tới Kinh Tương. Một khi như vậy thì cho dù Tào Tháo có thể thay thế Lưu Biểu quản lý tám quận Kinh Châu cũng tuyệt đối sẽ rơi vào tình cảnh rất xấu.
Giả Hủ trầm tư chốc lát rồi hắn nhìn Mã Dược gật đầu.
Mã Dược vỗ án đứng dậy, hắn nhìn Trương Tùng nói: "Cô đồng ý với tiên sinh. Sau khi Cô vào Xuyên sẽ lấy lợi ích của sĩ tộc Xuyên Trung làm trọng, tuyệt đối Cô sẽ không áp dụng chính sách ở Quan Trung đối với dân chúng Tây Xuyên".
Trương Tùng vui mừng nói: "Thừa tướng anh minh".
"Thế nhưng…" Mã Dược lại nói tiếp: "Lần này Cô tự mình dẫn theo mười vạn đại quân vào Xuyên. Tiên sinh hãy làm quân sư tế tửu, ở lại trong trướng của Cô tham mưu việc quân đi".
Trương Tùng cung kính bái lạy, hắn cao giọng nói: "Nguyện ra sức khuyển mã".
Mã Dược ngẩng đầu nói: "Dị Độ đâu?"
Khoái Việt từ bên ngoài phòng bước vào, hắnn nhìn Mã Dược nói: "Thừa tướng có gì phân phó?"
Mã Dược chỉ vào Trương Tùng nói: "Trước tiên hãy dẫn Vĩnh Niên đi nghỉ ngơi một lát, đợi sau khi Cô sắp đặt tiệc rượu trong tướng phủ sẽ tẩy trần cho Vĩnh Niên, ha ha ha".
"Tuân lệnh".
Khoái Việt chắp tay thi lễ rồi dẫn Trương Tùng ra ngoài.
Đưa mắt nhìn theo bóng Trương Tùng và Khoái Việt đi xa, nụ cười trên gương mặt Mã Dược dần trở nên lạnh lùng, hắn bước lại án, mở tấm bản đồ địa hình Tây Xuyên do Trương Tùng hiến, cẩn thận quan sát hồi lâu sau đó hắn hỏi Giả Hủ: "Văn Hoà. Theo ý của ngươi thì lời nói của trương Tùng có mấy phần có thể tin được? Giới sĩ tộc Tây Xuyên thật tâm quy hàng hay đây chỉ là một cái bẫy được thiết kế cẩn thận?"
Giả Hủ nói: "Theo như Hủ biết, đại khái sĩ tộc Tây Xuyên chia làm ba phái rõ rệt. Trong đó phái sĩ tộc mới ndo Triệu Vĩ và Đổng Phù cầm đầu nắm quyền hành tuyệt đối về quân sự và chính quyền. Mặt khác Ngô Y và lưu Chương có quan hệ mật thiết vì vậy giới Đông Châu sĩ cũng có quyền hành tương ứng như vậy. Giới sĩ tộc Tây Xuyên bản địa do Trương Tùng cầm đầu bị tập đoàn sĩ tộc của Triệu Vĩ, Đổng Phù và Đông Châu sĩ bài trừ, không được Lưu Chương trọng dụng nên thầm hận trong lòng. Đây cũng là chuyện hợp lý".
Mã Dược nói: "Nói như vậy thì việc Trương Tùng hiến Tây Xuyên có thể tin được sao?"
Giả Hủ nói: "Tuy có thể tin nhưng không thể hoàn toàn tin tưởng. Chúng ta nên chú ý phòng bị lòng người. Nếu chúa công muốn tự mình dẫn đại quân vào Xuyên thì nhất định phải chuẩn bị chu đáo, đề phòng bất trắc".
Giả Hủ chỉ vào vị trí Tử Đồng và Lãng Trung trên bản đồ Tây Xuyên nhìn Mã Dược nói: "Chúa công hãy nhìn. Nơi này là Lãng Trung, có mười vạn đại quân Xuyên của Đổng Phù trú đóng. Nơi này là Tử Đồng, có ba vạn đại quân Xuyên của Ngô Ý trú đóng. Kiếm Các và Gia Manh Quan hai bên này có ba ngàn tinh binh quân Xuyên do hai mãnh tướng Nghiêm Nhan và Trương Nhiệm chỉ huy".
"Nếu như Trương Tùng nói thật thì đoạn đường sạn đạo hiểm trở từ Gia Manh Quan tới Kiếm Các không có trọng binh trấn giữ. Nếu như đây là một cái bẫy thì nhất định quân Xuyên sẽ lựa chọn ngay khi quân ta vừa tiến tới Gia Manh Quan và Kiếm Các sẽ tiến hành tập kích bất ngờ. Khi đó quân ta trước sau đều có hùng quan ngăn cản. Tiến thoái lưỡng nan, nhất định sẽ bại".
Giả Hủ nói xong ngừng lại một lát rồi lại nói tiếp: "Sở dĩ Tây Xuyên thủ dễ khó công là vì bốn phía xung quanh đều là núi. Đường trong Thục khó đi. Nếu như đại quân của chúa công có thể thuận lợi đánh thông các nơi hiểm yếu Gia Manh Quan và Kiếm Các, xuất hiện trên bình nguyên Tây Xuyên thì chỉ cần hai vạn tinh binh cũng dủ đánh dọc ngang Tây Xuyên, cần gì phải sợ hãi Trương Tùng bầy ra âm mưu quỷ kế này?"
"Có đạo lý" Mã Dược nói: "Nếu như sĩ tộc Tây Xuyên muốn lập kế với Cô thì nhất định chúng sẽ lập bẫy trên đoạn đường đó thôi".
"Vì vậy kỳ thật cũng không khó để phán đoán việc Trương Tùng hàng thật hay hàng giả" Giả Hủ nói: "Sau khi Trương Nhiệm dâng Gia Manh Quan, chúa công hãy phái một viên Đại tướng chỉ huy quân bộ binh đi trước tới Kiếm Các, đợi sau khi lấy được Kiếm Các, chúa công hãy dẫn đại quân xuôi nam. Nếu như Trương Tùng thật sự đầu hàng thì sẽ không có gì dị nghị. Nếu như hắn ta trá hàng đương nhiên sẽ nghĩ cách ngăn cản chúa công chia binh lực". Text được lấy tại
"Ừ" Mã Dược nói: "Vậy còn quân kỳ tập của Cam Ninh? Có cần phải tiếp tục đi theo con đường nhỏ từ Âm Bình kỳ tập Thành Đô không?"
"Vẫn đáng thử một lần. Hơn nữa còn đi sớm hơn, không nên trì hoãn" Giả Hủ nói: "Cục diện tốt nhất là khi chúa công ở Lãng Trung và Tử Đồng giải quyết Đổng Phù, Ngô Ý và mười ba vạn đại quân thì Cam Ninh tướng quân cũng kỳ tập Thành Đô thành công. Một khi như vậy có thể ổn định cục diện chính trị Tây Xuyên một cách vững vàng, không xuất hiện cục diện bất ổn, tránh kẻ thù bên ngoài thừa dịp".
Giả Hủ nói tiếp: "Tốt nhất hãy cho quân kỳ tập của Cam Ninh tướng quân lên đường trước nửa tháng, đợi khi một vạn tinh binh của Cam Ninh tướng quân rời khỏi con đường nhỏ Âm Bình, chúa công hãy tự mình dẫn đại quân xuôi nam. Nếu như một vạn tinh binh của Cam Ninh tướng quân bị ngăn cản trong con đường nhỏ Âm Bình, chúa công cũng sẽ sớm biết đây là một cái bẫy".
"Diệu kế" Mã Dược kích động nói: "Nếu như sĩ tộc Tây Xuyên nhằm vào mục tiêu là Cô thì bọn chúng sẽ lựa chọn buông tha cho một vạn quân kỳ tập của Cam Ninh. Hừ hừ, tới khi đó sĩ tộc Xuyên Trung sẽ biết sự lợi hại của một vạn quân Cam Ninh. Thế nhưng Cô hy vọng Trương Tùng thật lòng, không phải làtrá hàng".
…………………………………………� � �………
Lưu Biểu chỉ tay vào đám sĩ tộc Kinh Tương đang bị đè dưới đất, nhe răng cười lạnh nói: "Hãy mang tất cả ra ngoài bêu đầu".
'Ai dám làm hại tính mạng chủ ta".
Lưu Biểu vừa nói dứt lời thì đột nhiên vang lên một tiếng hét như sấm nổ. Một đội giáp sĩ từ bên ngoài chen chúc nhau đi vào, đao kiếm tuốt trần, đứng đối mặt với Phiên Vương Sa Ma Kha và hơn mười dã nhân Phiên binh. Đứng đầu là một viên Đại tướng tay cầm trường thương, uy phong lẫm liệt. Người đó chính là Nhạn Môn Trương Liêu.
"Trương Liêu" Lưu Kỳ biến sắc nói: "Sao ngươi có thể vào trong này?"
"Hừ" Trương Liêu hừ một tiếng rồi quát to: "Chỉ dựa vào những dã nhân Phiên binh bên ngoài mà cũng xứng cản đường mỗ hay sao?"
"Sa Ma Kha!" Lưu Kỳ nhìn Phiên Vương Sa Ma Kha quát to: "Giết hắn. Mau giết bọn chúng".
"Ngao"
Phiên Vương Sa Ma Kha ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng. Đột nhiên trong lúc đó chiếc vồ sắt giơ lên không trung sau đó làm thành một đường cong quỷ dị, ngăm đen nhắm đầu Trương Liêu hung hăng bổ xuông.
"Ánh sáng đom đóm và cũng xứng tranh sáng với ánh trăng rằm sao?"
Trương Liêu quát to một tiếng, hắn ra thương nhanh như chớp giật, vừa chính xác vừa hung tợn đánh trúng chiếc vồ của Sa Ma Kha trên không trung. Một tiếng "cạch" dữ dội vang lên, chiếc vồ sắt của Sa Ma Kha bị đánh bắn ngược trở lại. Sa Ma Kha không đứng vững, lảo đảo bị đẩy ngược lại sau mấy bước liền.
Sa Ma Kha biến sắc. Từ trước tới nay Sa Ma Kha vẫn tự phụ là một Phiên Vương dũng lực, sức địch muôn người nhưng không ngờ hôm nay sức lực vủa Trương Liêu lại hơn xa hắn.
Trương Liêu đánh một thương đẩy lùi Sa Ma Kha. Hắn ngửa mặt lên trời khẽ hét to một tiếng, thân hình hắn lập tức bay bổng lên không trung. Cây thiết thương nặng nề trong tay hắn giống như cầu vồng đâm như chớp vào cổ họng Sa Ma Kha. Sa Ma Kha chật vật giơ vồ sắt lên đón đỡ. Hắn chưa kịp ngăn chặn thì thấy cổ họng mát lạnh, hắn kinh hãi cúi đầu nhìn thì thấy cây thiết thương sắc bén đã đâm xuyên qua cổ họng mình.
"Phốc!".
Trương Liêu thu thương lại. Máu tươi từ cổ họng Sa Ma Kha phun ra như suối. Đôi mắt to như chuông đồng của Phiên Vương lập tức trở nên ảm đạm, thần thái mất hết.
"Hô!".
Trương thương của Trương Liêu lại rung lên, mũi thương nhỏ máu chỉ về phía Lưu Kỳ ở phía xa.
Lúc này Lưu Kỳ giống như người chết, hắn gào lên một tiếng hoảng sợ rồi chạy vào trốn ở sau bình phong. Trương Liêu sát khi đằng đằng, hắn ném trường thương trong tay về phía trước. Lưu Kỳ vẫn chưa kịp chạy tới sau bức bình phong đã bị trường thương đâm xuyên qua thân thể, trương thương mang theo thân thể Lưu Kỳ bay nhanh về phía trước, cuối cùng dính chặt vào cây cột trụ hai người ôm ở trong đại sảnh.
Cảnh chém giết kịch liệt diễn ra chỉ vẻn vẹn chưa hết một tuần nhang. Phiên Vương Sa Ma Kha và mười mấy tên dã nhân Phiên binh đều bị giết. Trương Liêu và hơn mười tinh binh đã hoàn toàn khống chế cục diện trong đại sảnh. Lúc này đám sĩ tộc Kinh Tương kinh hồn bạt vía vừa mới du hành một chuyến tới cửa Quỷ Mon Quan đã định hình lại. Cả bọn quay đầu nhìn chằm chằm vào Lưu Biểu với ánh mặt độc ác.
Lưu Biểu toát mồ hôi lạnh, hắn lùi lại từng bước một, cuối cùng vấp ngã xuống bậc thềm.
"Người. Người đâu, mau tới đây".
Bầu không khí trong đại sảnh cực kỳ ngột ngạt. Khắp đại sảnh chỉ vang lên tiếng quát gọi đến khản cả giọng của Lưu Biểu, vừa yếu ớt vừa mệt mỏi. Lúc này Lưu Biểu giống như con sơn dương đợi làm thịt đang gắng gượng kêu lên những tiếng cuối cùng.
"Không cần hô nữa" Trương Liêu lãnh đạm nói: "Võ Lăng Phiên Vương Sa Ma Kha và hai ngàn Phiên binh đã hoàn toàn bị giết. Cho dù người có hô tới thủng cổ họng cũng không có ai tới cứu ngươi".
"Hả?" Sắc mặt Lưu Biểu trở nên trắng bệch. Hắn vẫn cố giãy dụa nói: "Lưu Bàn, Cô vẫn còn Lưu Bàn và năm ngàn tinh binh. Không bao lâu nữa Lưu Ban và năm ngàn tinh binh sẽ đánh vào thành Tương Dương. Cô đã sắp xếp chu đáo mọi việc. Coi như các ngươi có giết Cô thì Lưu Bàn cũng không tha cho các ngươi".
"Lưu Bàn ở đây".
Lưu Biểu vừa nói dứt lời thì đột nhiên bên ngoài bang lên một tiếng quát như sấm.
Ngay trong lúc đó đột nhiên có một vật lạ từ bên ngoài bị ném mạnh vào trong đại sảnh. Sau khi rơi xuống đất, vật đó lăn lông lốc tới trước mặt Lưu Biểu. Lưu Biểu vội vàng nhìn kỹ. Đó là một cái đầu lâu, măt mày quen thuộc, sắc mặt đanh ác, đó chính là đầu lâu của Lưu Bàn. Lưu Biểu giật mình kinh hãi, chuyện tới nước này thì không xong rồi.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên. Sái Trung, Sái Hoà toàn thân khôi giáp từ bên ngoài bước nhanh vào trong đại sảnh. Theo sau Sái Trung, Sái Hoà là một lượng lớn giáp sĩ. Cả hai tìm thấy Sái Mạo trong đám người rồi quát to: "Đại ca, nếu lần này không có Tào công trợ giúp thì chỉ e ba huynh đệ chúng ta cùng vơi người nhà mấy trăm mạng sẽ bị lão tặc Lưu Biểu này làm hại".
"Lão tặc Lưu Biểu" Ánh mắt Sái Mạo hiện lên vẻ đanh ác. Hắn tiến lên một bước dẫm lên đầu Lưu Biểu, cười nhạt nói: "Ngươi còn gì để nói không?"
Sắc mặt Lưu Biểu xám như tro tàn. Hắn im lặng không nói.
"A".
Sái Mạo quát to một tiếng, hắn rút kiếm chém đầu Lưu Biểu, ném xuống đất sau đó hắn quỳ một gối dạp xuống đất hướng Tào Tháo nói: "Sái Mạo cung thỉnh Tào công lưu thủ Kinh Châu".