Như có linh cảm, Bối Di đi theo chú mèo đó.
Quân Dư Thần đang dồn sự chú ý vào cái bể nước nên không phát hiện ra cô đã đi mất, Bối Di đi theo con mèo đó một đoạn thì mất dấu, trước mắt không xa là một phòng học bỏ hoang, bên ngoài quả nhiên được khoá chặt giống y như lời của hiệu trưởng nói.
Khoá còn bám bụi, không thấy có dấu hiệu cạy mở, Bối Di đi xung quanh xem có nhìn thấy con mèo đó nữa không thì đúng lúc nó kêu lên một tiếng.
“Meo…”
Cô đi theo tiếng kêu của con mèo, lại nhìn thấy một đống đồ đạc gồm thùng gỗ, thanh sắt được xếp chồng chất lên nhau, tiếng mèo kêu phát ra ở bên trong đó.
Bối Di thấy một thứ lộ ra như vạt áo, bèn lên tiếng gọi:
“Tiểu Duệ!”
Quân Duệ nghe thấy tiếng gọi, lập tức đứng dậy nhưng không ngờ đống thùng gỗ và thanh sắt chuyển động rồi đổ sụp xuống.
“Tiểu Duệ!”
Bối Di lao vào bên trong che chở cho cậu, tiếng động lớn đó lập tức thu hút sự chú ý của Quân Dư Thần.
Không thấy Bối Di đâu anh lập tức chạy về phía phát ra âm thanh đó.
Lúc mấy người đó đến thì chỉ nhìn thấy một đống thùng gỗ và thanh sắt đổ xếp chồng chất vương vãi lên nhau.
“Bối Di!”
Anh lao tới, nhấc một thanh sắt ném sang một bên.
“Baba…”
Quân Duệ lí nhí gọi anh, Quân Dư Thần nhìn thấy Bối Di đang ôm lấy cậu, trên trán chảy máu.
Hai mắt anh như đỏ lên theo, điên cuồng nhấc mấy thanh sắt đó ra.
“Mau! Mau giúp Quân tổng!”
Hiệu trưởng lên tiếng.
“Bối Di…”
Dỡ được mấy thanh sắt và thùng gỗ ra rồi, Quân Dư Thần ôm cô vào lòng, sau cú va đập kia Bối Di đã bị ngất xỉu, còn Quân Duệ may mắn không bị sao cả.
“Mami…”
Quân Duệ thấy cô không tỉnh lại, hai mắt rơm rớm thút thít khóc.
“Mau gọi xe cấp cứu đi!”
Quân Dư Thần giận dữ quát lớn, doạ cho mấy người ở đó toát mồ hôi hột, cuống cuồng gọi xe cấp cứu tới.
Anh siết chặt tay cô, ánh mắt vô cùng lo lắng.
Còn có một cảm xúc khác mà trước đây chưa từng có, đó chính là sợ hãi…
Nhìn gương mặt cô tái nhợt đi, ngực trái anh nhói đau liên hồi, Quân Dư Thần không rõ thứ cảm xúc đó là gì, đứng bên ngoài phòng cấp cứu, anh thẫn thờ như người mất hồn, đến Quân Duệ ở bên cạnh nắm lấy tay anh gọi “ba ba” anh cũng không có phản ứng.
Chưa đầy ba mươi phút, ánh đèn phòng cấp cứu chợt tắt, đối với anh lại như cả đời vậy.
Bác sĩ vừa mới bước ra anh đã vội lao tới.
“Cô ấy sao rồi?”
Ông ta cũng bị anh doạ cho hoảng sợ, vội đáp:
“Cô ấy không sao ạ, não bị chấn động nhẹ nhưng chỉ cần nghỉ ngơi thì sẽ không sao.
Vết thương trên trán cần phải khâu năm mũi, cần kiêng nước và những đồ uống có cồn, thực phẩm gây sẹo.”
Quân Dư Thần thở phào một tiếng:
“Cảm ơn ông.”
Bác sĩ gật đầu rồi rời đi, Bối Di được chuyển ra ngoài phòng bệnh thường, cô vẫn chưa tỉnh lại, trên tay cắm kim truyền nước.
Quân Duệ ngồi bên cạnh cô, hai mắt đẫm lệ, thút thít gọi “mami”.
Anh cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà mắng mỏ cậu.
Bây giờ việc cô tỉnh lại là quan trọng nhất.
Ngón tay của Bối Di chợt động đậy, hàng mi dày chậm rãi mở ra, cô cảm thấy đầu đau như búa bổ, kèm theo choáng váng.
“Bối Di…” Anh cất tiếng gọi, mất một lúc cô mới nhìn rõ được khuôn mặt anh.
“Quân tổng?”
Thanh âm cô yếu ớt, vội nắm bàn tay anh hỏi:
“Tiểu Duệ đâu? Nó có sao không?”
Quân Dư Thần ngây người phút chốc, xúc động nắm chặt tay cô, trả lời:
“Thằng bé không sao.”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Bối Di mỉm cười, Quân Duệ nhào vào lòng cô ôm chặt:
“Mami…”
Bối Di xoa đầu cậu bé, đôi mắt ngước lên nhìn anh:
“Quân tổng, anh đừng trách Tiểu Duệ nhé, không phải lỗi tại nó đâu.
Có mấy con mèo ở trong đó, chắc là Tiểu Duệ nhìn thấy chúng đáng thương nên mới chui vào bên trong mà thôi, miễn thằng bé không sao là được rồi.”
Quân Dư Thần không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chú.
Bối Di hơi ngại ngùng trước ánh mắt đó, cô đưa tay sờ lên mặt mình hỏi:
“Mặt tôi dính gì hay sao?”
“Không.”
“Vậy tại sao anh…”
Anh ngắt lời cô:
“Em không màng tính mạng của mình để bảo vệ cho con trai của tôi, em không sợ sao?”
Bối Di ngây người, nói thật là lúc đó cô chẳng kịp suy nghĩ gì mà cứ thế lao vào, nói không sợ thì cũng không phải nhưng cô chỉ biết rằng mình phải cứu Quân Duệ, phải che chở và bảo vệ cho cậu bé mà thôi.
Kì lạ thật đấy, Quân Duệ cũng đâu phải con trai của cô? Vậy mà giữa hai người lại giống như có một mối liên kết với nhau.
“Tôi cũng sợ nhưng tôi không thể bỏ mặc Tiểu Duệ được.”
Quân Dư Thần không nói gì nữa, Bối Di nghĩ ngợi rồi nói tiếp:
“Anh yên tâm đi, tôi sẽ không lấy chuyện này ra để bắt anh phải trừ nợ cho tôi đâu, chuyện thoả thuận của chúng ta vẫn như cũ, cứu Tiểu Duệ là quyết định của tôi.”
Anh nhếch môi cười:
“Dù em có bắt cũng không thể.
Trừ phi tôi muốn.”
Bối Di còn tưởng là anh sẽ biết ơn mình nhưng câu nói vừa rồi làm cho sự cảm động trong cô bay sạch.
Cô quay mặt đi, phồng má bất mãn.
Quân Dư Thần bỗng đứng dậy:
“Em nghỉ ngơi đi, tôi sẽ đi mua cháo cho em.”
Không đợi cô trả lời, anh đã đi một mạch ra ngoài cửa.
Ra đến hành lang, Quân Dư Thần lấy điện thoại gọi cho trợ lý Đổng.
“Điều tra cho tôi một chuyện.”.