Thời gian chớp mắt trôi đi, Bối Di bị bao trong vòng tay của anh, thang máy kêu lên một tiếng “tinh” rồi mở ra, nhưng Quân Dư Thần mặc kệ cùng cô ôm ấp trong tư thế ái muội.
Bối Di hoảng hốt như sợ có ai đó nhìn thấy, nhưng may mắn cho cô là không có ai đi qua cả, nơi này là thang máy chuyên dụng nên người ngoài không được vào.
Quân Dư Thần đã tính toán cả rồi, anh nói:
“Hết giờ rồi.”
Bối Di giật mình, ngẩng đầu lên, anh cúi đầu, vô tình xoá đi khoảng cách mập mờ giữa hai người.
Đôi môi cô mềm mại chạm vào cánh môi anh như chuồn chuồn đậu nước, còn ẩn chứa hương thơm dịu nhẹ như hương hoa linh lan…
“A…xin lỗi, tôi không cố ý…”
Bối Di lập tức giãn ra, lúng túng quay mặt đi.
Quân Dư Thần im lặng nhìn cô, đồng tử ngày càng sẫm lại, dùng hai ngón tay nâng cằm cô lên, khoé miệng ẩn chứa nụ cười khiêu khích:
“Hình như lần nào gặp nhau cô cũng đều không cố ý? nụ hôn của tôi cũng đâu phải là miễn phí, cô phải chịu trách nhiệm đi.”
“Chịu trách nhiệm gì cơ? A…”
Bối Di chưa kịp nói hết câu thì đôi môi cô đã bị anh ngậm lấy,đầu lưỡi tinh tế thành thạo tách hai hàm răng cô ra đi vào quấn lấy lưỡi cô, một tay đè ép gáy cô, ép sát đầu mình xuống, nuốt sạch từng dòng nước ngọt nơi khoang miệng của người trong lòng.
Bối Di sợ hãi, hai tay đưa lên muốn đẩy anh ra nhưng lại bị Quân Dư Thần mạnh mẽ áp đảo giữ chặt trên đỉnh đầu, lưỡi anh điên cuồng càn quét trong khong miệng nhỏ của cô, đoạt đi chút không khí mà cô khó khăn lắm mới có được.
“Ưm…”
Bối Di không thở nổi, hai gò má đỏ bừng cả lên như trái đào chín, cố gắng vùng vẫy khỏi vòng tay của Quân Dư Thần.
Thấy cô sắp không chịu nổi nữa, bấy giờ anh mới lưu luyến buông ra, cơ thể cô mềm nhũn khuỵ xuống, váy vóc trên người xộc xệch, dây váy tuột xuống lộ ra bả vai trắng ngần.
Đầu óc cô như xây xẩm, khoé mi long lanh nước, bộ dạng giống như vừa bị anh bắt nạt, ngược lại hơi thở của anh vẫn rất bình ổn, chỉ trừ chỗ vẫn không ngừng căng lên kia...
Anh nhìn phản ứng đó của cô lại so với dáng vẻ khi cô trừng trị Trình Mục Dương, liền cảm thấy thú vị.
“Đừng nói với tôi là đây là lần đầu cô hôn đấy nhé?”
Bối Di trừng mắt lườm anh, mấy năm yêu Trình Mục Dương nhưng một nụ hôn giữa hai người cũng chẳng có, anh ta không yêu cô mãi sau này cô mới biết, không ngờ Quân Dư Thần lại nhìn ra.
“Nói như thế thì tôi là người đã đánh cắp nụ hôn đầu của cô rồi.”
Quân Dư Thần nhếch môi nở một nụ cười đắc ý, còn liếm môi một cái.
Bối Di bỗng nhiên cảm thấy tim trật đi một nhịp,ánh mắt dừng lại trên bờ môi anh, nơi đó hơi đỏ còn ươn ướt, quyến rũ vô cùng… nói thật thì Quân Dư Thần rất điển trai, cô cũng không gọi là lỗ, nhưng mà cô vẫn chưa đồng ý cho anh ta hôn cô mà???
“Tại sao anh lại hôn tôi? Anh có hứng thú với tôi à Quân tổng?”
Cô bình tĩnh hỏi anh, không còn ngại ngùng như ban nãy.
Quân Dư Thần nhếch môi, trả lời:
“Cô đoán xem?”
Bối Di không cần nghĩ cũng biết, cô quyết định:
“Vậy thế này đi, tôi đồng ý với điều kiện của anh nhưng mà tôi cũng có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Tôi muốn anh giúp tôi trả thù đôi cẩu nam nữ kia.”
Quân Dư Thần nhướn mày không đáp, Bối Di nói tiếp:
“Chỉ cần cho bọn chúng thân bại danh liệt thì tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của anh.”
Chuyện đó đối với anh dễ như trở bàn tay, chỉ cần Quân Dư Thần búng tay một cái là xong, Bối Di hồi hộp chờ đợi không ngờ anh nhanh chóng đồng ý:
“Được.”
Bối Di chưa kịp vui mừng thì anh đã nói tiếp:
“Tôi đồng ý rồi, cô cũng nên thể hiện thành ý đi chứ?”
Trong lòng thầm mắng anh là tên cáo già, bề ngoài lại nở nụ cười tươi, Bối Di mạnh mẽ kéo giật cổ áo sơ mi của Quân Dư Thần xuống, kiễng chân hôn lên môi anh.
Một lúc sau, Quân Dư Thần ôm eo cô đi ra ngoài, hai gò má cô hơi đỏ, hô hấp cũng hơi gấp gáp, bờ môi căng mọng…Bọn họ vừa mới đi ra đã chạm mặt Thời Khuynh Ngang- bạn chí cốt từ nhỏ của Quân Dư Thần.
Anh ta có vẻ ngoài điển trai, trái ngược với dáng vẻ lạnh lùng của Quân Dư Thần thì Thời Khuynh Ngang lại mang khí chất của một công tử ăn chơi, vừa nhìn thấy Bối Di hai mắt anh ta đã sáng bừng, nhất là khi thấy bàn tay anh đang đặt ở eo cô.
“Ôi mẹ ơi, Quân Dư Thần, bệnh ghét phụ nữ của cậu được chữa khỏi rồi sao?!”
“Lắm lời.”
Anh lạnh lùng định đi lướt qua anh ta, Thời Khuynh Ngang đã vội chặn đường.
“Ấy…vừa mới đến đã đi mất, thì ra là vui vẻ cùng cô gái khác, vào đây đã nào, có bất ngờ dành cho cậu đấy.”
Anh ta nháy mắt một cái, Quân Dư Thần chẳng hứng thú:
“Để hôm khác đi.”
“Không được, nhất định phải là hôm nay, người đẹp cũng vào đây luôn đi!”
Thời Khuynh Ngang nhanh nhảu kéo cả hai bọn họ vào một phòng vip, bên trong phòng còn có thêm mấy người nữa, đều là bạn của Quân Dư Thần nhưng chỉ có Thời Khuynh Ngang là thân thiết nhất..